• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gấu buồn bực mà im tiếng.

Theo dõi đến chiều, bác sĩ đến thông báo Tiêu Gia Ánh có thể xuất viện, vết thương trên đầu chỉ cần thay thuốc đúng giờ là được.

Tiêu Gia Ánh thu dọn đồ rồi mang gấu về nhà, trên đường về thuận tiện mua hai túi trái cây, sau khi về nhà thì sang gõ cửa nhà hàng xóm đã giúp cậu ngày hôm qua.

Trước kia chưa từng tiếp xúc, bây giờ lại phát hiện mấy người hàng xóm đều rất tốt.

Có anh trai xăm hình trên cánh tay trêu ghẹo cậu:

"Chuyện rất nhỏ! Cậu còn nhẹ hơn vợ tôi nhiều!"

Thành công nhận lấy một cái tát của vợ, thu hoạch thêm một cái liếc mắt khinh thường.

Đến giờ cơm chiều, cậu mở di động muốn đặt cơm hộp lại có người đến gõ cửa.

Là dì ở lầu trên, trong tay bưng hai hộp đồ ăn lớn, dì nói lúc cậu đến đưa trái cây dì không ở nhà, nếu không thì đã giữ cậu ở lại ăn cơm, còn hỏi sức khỏe cậu đã ổn chưa, sao xuất viện nhanh vậy.

"Ôi chao, khỏi cảm ơn, khỏi cảm ơn, việc có lớn lao gì đâu, con gái dì cũng cỡ tuổi cháu, cũng một thân một mình cố gắng làm việc trong thành phố, mấy đứa trẻ tuổi như cháu sống cũng không dễ dàng, bình thường ở nhà nên chú ý an toàn hơn, có việc liền chạy lên lầu tìm dì dượng."

Tiêu Gia Ánh nhận đồ ăn, trong lòng ấm áp.

Không biết vì sao, sau giấc ngủ trưa cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phảng phất như được điều gì đó an ủi trong giấc mộng, cảm xúc cũng không còn bi quan như trước.

Cứ vậy qua vài ngày, đồng nghiệp đều nói nhìn cậu có chút thay đổi, ít nhất không rầu rĩ buồn chán như trước kia.

"Phải vậy không?"

"Thật đó, thật sự có."

Đồng nghiệp nói với cậu, ngồi làm việc mà thở ngắn than dài, còn nói mỗi lần chờ được chia đồ ăn vặt đều như một con sóc xấu hổ nhát gan, sợ được chia lại sợ không được chia.

Về đến nhà, Gia Ánh vẫn còn chút hưng phấn.

Cậu nóng lòng kể chuyện vừa rồi cho gấu nghe, không rửa tay, không thay quần áo mà vừa kể vừa xoa mặt gấu.

"Tôi còn tưởng bản thân đã rất tự nhiên, thì ra bọn họ đã chú ý từ lâu, xấu hổ chết."

"Nhóc nói xem ngày mai tôi có nên mua chút đồ ăn vặt chia cho mọi người không?"

Gấu tức giận mà bảo cậu xoa nhẹ một chút:

"Người ta dùng lời nói để nhắc nhẹ cậu đó, vậy mà cũng không hiểu được, ngốc quá!"

"Thật vậy hả?"

"Giả, ngu ngốc."

Tiêu Gia Ánh vỗ lên đầu gấu, ném nó qua một bên, về phòng thay quần áo.

Cửa phòng không đóng kỹ.

Từ góc độ của sô pha vừa lúc có thể nhìn thấy cậu đứng ở mép giường, đầu tiên là cởi thắt lưng, rút ra ném lên giường, sau đó cặp chân dài bị che bởi quần tây từ từ lộ ra, vừa thẳng vừa cân đối.

Sau khi quần được cởi ra, sơ mi trắng cũng từ từ rũ xuống, đến khi chỉ còn che được một nửa phần hông mượt mà.

Gấu dời mắt đi, nuốt nuốt nước miếng, tự mắng bản thân là tên lưu manh.

"Nhóc nói cái gì?"

Tiêu Gia Ánh quay đầu lại, vừa lúc bắt lấy tầm mắt của gấu.

Gấu cứng đờ, hừ nhẹ, sau đó tùy tiện mà huýt sáo:

"Dáng người rất 'ngon' nha cô bé!"

Gia Ánh nắm một cái gối ném thẳng ra làm gấu bị đẩy xuống đất.

"Đệch, cái cậu kia!"

"Biến đi!"

Gấu giận dữ, Tiêu Gia Ánh mỉm cười, thay quần áo ở nhà xong mới đi nhặt nó lên.

Dạo này vốn từ của gấu càng ngày càng phong phú.

Chỉ vì nó thích xem TV.

Trong thời gian đầu truy tìm manh mối, gấu vô tình xem được một bộ phim ma pháp, sau đó vẫn luôn hoài nghi bản thân bị kẻ xấu làm hại, gấu nghĩ có khi xem nhiều phim một chút có thể tìm được phương pháp hóa giải.

Từ phim phép thuật phát triển thành phim xã hội đen, phim truyền hình, lời thoại tình cảm trong phim thần tượng nó thuộc làu từng câu, việc cần làm thì không hề nhớ đến.

Buổi tối Gia Ánh xem phim cùng gấu, một bộ phim huyền nghi*, tình tiết thì rất gay cấn nhưng diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính lại rất cũ kỹ.

* phim huyền nghi: là thể loại phim hồi hộp, ly kỳ, kịch tính, có tính suy luận và trinh thám cao.

"Cậu chờ xem, cô gái này chắc chắn sẽ ngã từ trên cầu thang xuống, sau đó chàng trai này sẽ đến đúng lúc và ôm cô gái vào trong ngực."

"Đại thần" gấu vô tư mà bình luận:

"Từ đây bọn họ liền phải lòng nhau."

“……”

Kết quả đúng là chàng trai ôm nữ chính thật chặt, hai đôi môi thiếu chút nữa là dán vào nhau.

Bốp!

Nữ chính tỉnh dậy cho chàng trai kia một cái tát.

Gấu cười mỉa:

"Cô gái, cô đã thành công khiến tôi chú ý."

Gia Ánh:

"Cái này là...."

"Diễn biến nội tâm chán ngấy của nam chính."

“.”

Cậu từ chối xem tiếp, đi vào phòng sửa sang lại đồ đạc, soạn ra được vài cuốn bút ký đã viết năm xưa.

Mở ra, bên trong là bút tích của bản thân mình.

Có bài văn hồi tiểu học, vài việc lặt vặt hồi trung học và vài trang nhật ký bây giờ xem lại cảm thấy hết sức buồn nôn.

……

Sao lại có mấy tờ giấy gửi cho Đặng Khải Ngôn ở đây?

[Sau khi tan học cùng nhau về phòng chứ?]

[Cuối tuần muốn đến thư viện không, tôi đi chiếm chỗ.]

[Thuận tay giặt luôn đồng phục của cậu, nếu cần dùng có thể lấy của tôi.]

Nội dung Đặng Khải Ngôn hồi âm lại có vẻ lãnh đạm hơn cậu nhiều, thường là chữ "Ừ" hoặc là "Không có thời gian", "Không muốn đi", hơn nữa hắn cơ hồ không chủ động viết cho cậu, tất cả đều là bị động trả lời.

Càng xem mặt Tiêu Gia Ánh càng nóng, đến cuối cùng quả thật không dám ngẩng đầu lên.

Đây là cái thứ gì vậy?

Thời điểm đó không cảm thấy gì, bây giờ mới nhận ra bản thân mình lúc trước đúng là lo chuyện bao đồng, sự quan tâm của Đặng Khải Ngôn dành cho cậu không bằng một phần mười cái giá mà cậu phải trả.

Đây là "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường", "Người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc" sao?

Nếu năm đó sớm nhận ra được sự bất công, cũng không lún sâu đến mức như vậy.

"Tiêu Gia Ánh, cậu đang làm gì đó?"

Giọng gấu đột nhiên bay đến làm cậu sợ đến mức ném luôn tờ giấy.

"Không, không làm gì hết."

Cậu xoay người nhặt lên lại thấy tờ giấy biến mất ngay trước mắt mình.

"Phồn phồn, nhóc...."

"Vèo" một phát, tờ giấy bay sang phòng khách.

"Cậu ở yên đó!"

"Để tôi nhìn xem là cái gì."

Tờ giấy ngừng ở không trung trước mắt gấu, gấu vừa xem vừa đọc, lẩm bẩm xong lại phát ra tiếng nôn mửa.

"Lạy ông, ghê tởm muốn chết!"

Tiêu Gia Ánh chạy ra cướp tờ giấy lại, nắm chặt trong tay mới ném đi, không để ý gấu tiếp tục biến mấy tờ giấy còn lại trên bàn đến, như chấm bài thi mà xem từng tờ từng tờ, Gia Ánh cướp lại từng tờ nhưng không được, đều bị gấu xem hết.

"Tiêu Gia Ánh, đầu của cậu bị tàu điện ngầm đè à? Hắn nói không muốn đi, cậu còn cầu xin hắn đi!"

"Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là cậu chiếm chỗ?"

"Cậu cmn còn giặt đồ cho hắn? Cứ vậy mà nghĩ làm 'vợ' hắn đúng không?"

Gấu giận dữ, vừa xem vừa mắng, đã vậy càng mắng càng khó nghe, Gia Ánh không nhịn nổi, xách nó lên ném vào giường trong phòng ngủ.

Gấu rống lên:

"Đm!"

Tiêu Gia Ánh xoay người đi dọn dẹp giấy, nhặt hồi lâu mới xong.

Đêm đó một người một gấu không ai nói chuyện với ai, Tiêu Gia Ánh thì cảm thấy khó xử, nhưng cậu không biết tại sao gấu lại như vậy.

Gấu nằm giận dỗi trong phòng khách, đợi mãi không thấy Gia Ánh ra dỗ nó.

"Đm Tiêu Gia Ánh!"

Cậu ngồi trong phòng ngủ mím chặt môi, nắm chặt tay:

"Tôi không phải mẹ, cậu đ... đi!"

Cậu đã 30 tuổi, không thể trẻ con như gấu.

Trải qua thời gian chung sống, một người một gấu đã hình thành lối sống riêng, thường thì Tiêu Gia Ánh là bên phải nhượng bộ, vì cậu là người có tính hướng nội, rất có trách nhiệm lại còn kiên nhẫn, đàn ông trưởng thành có ưu điểm gì cậu đều có.

Gấu lại không như vậy, nó giống như một cái núi lửa được hình thành từ một đống hormone, lại còn đang hoạt động, đụng một chút là dùng sức mà phun trào.

Hơn 10 giờ tối Tiêu Gia Ánh xuống lầu ném rác, lúc quay lại không thấy gấu đâu.

Sắp đến mùa đông, bên ngoài gió lớn, dự báo thời tiết còn báo trước nhiệt độ sẽ hạ xuống rất thấp.

“Phồn phồn?”

Trên sô pha không có, trong phòng ngủ cũng không, cũng không có khả năng chạy trốn.

Tiêu Gia Ánh biết gấu không thể biến thân trong thời gian dài, quen biết nó lâu như vậy nhưng nó chưa từng biến đổi vị trí trước mặt cậu chứng tỏ nó chưa tu luyện đủ "pháp lực" để làm chuyện đó.

Không tìm thấy gấu trong nhà, ngay cả tủ quần áo cũng mở ra xem, thiếu chút nữa là cậu báo cảnh sát.

Ngồi chờ hết nửa giờ đồng hồ, cậu quyết định xuống lầu xem thử, lỡ như gấu lại xuất hiện ở khu đổ rác thì sao?

Cậu lấy đèn pin, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, lập tức đi lục thùng rác.

Chỗ này không có……

Chỗ kia cũng không.

Lật tới lật lui đều không thấy.

Ngũ quan tê liệt, lại mặc quần áo mỏng, cậu đứng trong gió lạnh bất lực mà chờ đợi.

Ước chừng sau một hai phút, phía sau mới truyền đến một câu:

"Ở đây nè, cậu mù hả?"

Cậu lập tức xoay người lại, nhìn thấy trong bụi cỏ dưới chân tường một đống gì đó màu đen, cậu bước đến lật cỏ sang một bên, thấy được một con gấu bông bị đóng gói trong cái bao nilon trong suốt.

"Không phải tại tôi, gió thổi tôi rớt xuống dưới."

Mạnh miệng.

Gia Ánh tức giận đá nó một phát.

Gấu không hừ một tiếng.

Tiêu Gia Ánh quay đầu đi về, đi được hơn 50 mét lại quay lại, vẻ mặt bực bội mà kéo gấu ra khỏi bụi cỏ, xách một bên chân nó đi về.

Từ khu đổ rác đến chung cư cách một đoạn, gió vù vù thổi qua người.

Tiếng gấu căng thẳng:

"Tiêu Gia Ánh, tôi lạnh."

"Chuyện đó liên quan gì đến tôi?"

"Cậu bỏ mặc tôi hả?"

Tiêu Gia Ánh không nói gì nhưng đi được vài bước vẫn là dừng lại, dùng sức nhét gấu vào ngực áo khoác, kéo dây kéo lên, chỉ lộ nửa cái đầu nó ra bên ngoài.

"Này này....chật muốn chết."

Gia Ánh hung hăng liếc nó một cái, nó lập tức thức thời mà câm miệng.

Về đến nhà, cậu liền ném gấu lên bàn trà, như làm phẫu thuật mà lật tới lật lui kiểm tra xem trong lông gấu có rận không, kết quả xem như còn sạch sẽ, hẳn là cái bao nilon dùng để bao nó còn sạch, hơn nữa là nó cố ý che trên người.

"Rốt cuộc thì làm sao mà rớt xuống dưới?"

"Đã nói với cậu rồi."

Gấu bĩu môi:

"Gió thổi rớt xuống mà."

Cửa sổ ban công không đóng, nó chỉ cần dịch chuyển đến cửa sổ sau đó chờ đợi một con gió lớn đột kích.

“……”

Sao không ngã chết luôn đi?

Tiêu Gia Ánh hậm hực mà đi rửa mặt.

Lúc đi cậu mặc áo hoodie, nãy giờ vẫn chưa thay, gấu muốn chui vào mũ áo, tuy cậu rất tức giận nhưng vẫn làm theo ý nó.

Trong phòng vệ sinh, cậu khom lưng đánh răng rửa mặt, gấu liền ghé vào trên lưng cậu, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười do thực hiện được mục đích.

Rửa mặt xong về phòng ngủ.

Tiêu Gia Ánh cởi quần áo, xốc chăn lên chui vào, gấu ho nhẹ một tiếng, cậu lườm nó, duỗi tay vớt nó qua.

"Xem như cậu thức thời."

Gấu ghé vào ngực cậu, đôi mắt đen có thần sáng ngời mà nhìn chằm chằm cậu, xoang mũi còn phát ra tiếng hít thở.

“Tiêu Gia Ánh cậu thơm quá à!"

Trong nháy mắt đó, Tiêu Gia Ánh có ảo giác trên người mình có một đứa em trai đang nằm bò lên, cái kiểu em trai tinh lực tràn đầy, thể lực kinh người, đã vậy còn đang hít ngửi cổ và xương quai xanh của cậu.

[Niên hạ muôn năm....]

Mặt cậu nóng lên, lấy đối phương ra khỏi ngực:

"Yên tĩnh chút đi."

....Nói như vậy nghe lại càng giống.

"Cái này có là gì, cậu và tôi còn từng làm chuyện khác hơn."

"?"

Tiếng gấu trầm thấp, lại giả vờ ngữ điệu khinh thường, làm Tiêu Gia Ánh không nghe rõ:

"Cái gì?"

"Không nghe thì thôi." Đ...cậu

Phồn phồn dựa gần cánh tay cậu, lại hít ngửi thêm vài hơi mới chưa đã thèm mà dừng lại.

“……”

"Ông đây mới không có vấn đề gì."

“……”

Tiêu Gia Ánh quyết định không so đo cùng nó, tắt đèn, nhắm mắt, ngủ.

Cậu cho rằng gấu sẽ an phận thủ thường.

Nhưng không.

Gấu dán vào lỗ tai cậu, chất vấn:

"Giấy đâu rồi, ném hết rồi à?"

"Ừ."

"Ồ? Buông tay được sao?"


".....Đã qua rồi."


"Đệch, cũng không biết ai mà nằm mơ cũng còn chưa buông."


"Chuyện tình cảm nhóc không hiểu."


Gấu im lặng vài giây, nhẹ tênh mà đáp một câu:


"Đúng vậy, tôi lại chưa từng yêu, không giống cậu, dù sao tôi sẽ không thích bất cứ ai, một người đầy phóng khoáng."


Gia Ánh cảm thấy buồn cười, duỗi tay xoa xoa đầu của nó:


"Đúng đúng đúng, nhóc phóng khoáng nhất, nhóc ngầu nhất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK