"Sao vậy? Vương sư huynh muốn đem chuyện làm ăn ở đây giao cho người khác sao?"
Vương Thần thấy Lâm Hạo Minh, dù sao cũng là tay làm ăn lâu năm, hắn cũng gật gật đầu nói:
"Tu vi của ta đến tầng chín đỉnh phong, còn chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần đột phá có thể trực tiếp tiến vào nội môn, sao có thể phí hoài ở đây."
"Nếu như thế, sao lại không có ai đồng ý tiếp nhận?" - Lâm Hạo Minh thấy có chút kỳ quái bèn hỏi.
Trong tiềm thức Vương Thần cảm thấy sau lưng Lâm Hạo Minh có chút địa vị, cũng không giấu diếm, cười khổ nói:
"Ngươi cũng biết cái sạp chỗ này lớn cỡ nào, với đám đệ tử ngoại môn mà nói, thoáng cái hơn mấy nghìn linh thạch gì đó trong tầm tay, khó bảo đảm không sinh ra ý niệm tham ô trong đầu, vạn nhất có người muốn trộm mất đồ đạc, ta cũng chẳng muốn xui lây, nên sẽ không làm gì với những kẻ có ý đồ này, còn phần lớn những tên đại viên mãn sắp thành đệ tử nội môn thì chẳng ai muốn đến đây cả."
Nói tới chỗ này, Vương Thần bỗng ngó sang Lâm Hạo Minh, ánh mắt sáng lên nói:
"Sư đệ ngươi có nguyện ý tiếp nhận hay không, ta biết sư đệ ngươi cũng biết tình huống chỗ này của ta, không dối gạt gì ngươi, đồ đã bán đi, ta có thể lấy một phần tiền lời, hết một tháng, chí ít cũng có ba đến năm mươi linh thạch."
"Vương sư huynh sẽ không sợ ta sinh ra lòng tham sao?" - Lâm Hạo Minh bèn cười hỏi.
"Ha ha, một người có thể xuất ra mấy trăm linh thạch mua đồ, nếu muốn tham ô những thứ này, vậy thật sự có thể xem Vương Thần ta đây có mắt không tròng, ta chính là sợ sư đệ ngươi ghét thu nhập chỉ bấy nhiêu, hơn nữa lo lắng phí hoài thời gian ở đây thôi!" - Vương Thần cười to nói.
Nghe Vương Thần nói, Lâm Hạo Minh cũng có chút động tâm, trong lòng có chút rục rịch nói ta:
"Vương sư huynh, không dối gạt sư huynh, kỳ thực ta làm quản sự ở Phù Đồ Quật, nếu mà đến đây, Phù Đồ Quật bên kia không cho chuyển người thì biết làm sao đây?"
"Này! Ta làm đại sự gì, lúc sư đệ lần đầu tới đây cũng thấy chủ tiệm thật sự ở phía sau, không dối gạt gì ngươi, Tạ sư tỷ có không ít trang tuấn kiệt (*) nội môn theo đuổi, ngay cả đệ tử của Kim Đan lão tổ cũng tranh nhau đến giúp đỡ, người quản lý Phù Đồ Quật dám không nghe lời sao?" - Vương Thần mặc dù là đệ tử ngoại môn, nhưng cũng đã ghét những đệ tử nội môn như vậy.
Lâm Hạo Minh thấy Vương Thần nói có lý, nếu như không phải người phía sau nơi này là Tạ Nhược Lan, thì Lâm Hạo Minh lập tức đồng ý.
Lúc Lâm Hạo Minh do dự, bỗng nhiên một làn gió thơm kéo tới.
Lâm Hạo Minh nhìn lại, chỉ thấy một người mặc cung trang (*) màu lục nhạt, mái tóc nhìn như tùy ý buộc ở sau lưng, tươi mát trang nhã, xuất trần thoát tục giống tiên tử trên trời, chính là Tạ Nhược Lan trực tiếp xuất hiện ở cửa động.
"Tạ sư tỷ!" - Nhìn thấy Tạ Nhược Lan, Vương Thần lập tức cung kính lên tiếng chào.
Tạ Nhược Lan liếc mắt đảo qua Lâm Hạo Minh, thản nhiên nói: "Hắn chính là người mà ngươi tìm tới thay cho ngươi sao?"
"Cái này... cái này, việc này ta vừa mới nói ra, sư đệ còn chưa có câu trả lời!" - Vương Thần có chút lúng túng nói.
Lâm Hạo Minh lúc này nhìn Tạ Nhược Lan trước mắt, khoảng cách gần như vậy, hắn cảm giác được khí tức mơ hồ từ Tạ Nhược Lan tản ra, so với lần trước có vẻ như tu vi lại đột phá, e rằng bây giờ đã đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn.
Tạ Nhược Lan lúc này nhìn qua Lâm Hạo Minh, đôi mắt tinh anh hiện lên một tia sáng tím, thản nhiên nói:
"Vị sư đệ này chẳng lẽ có việc gì khó nói sao, sao không lấy mặt thật xuất hiện?"
Nghe được Lời Tạ Nhược Lan nói, Vương Thần cũng có chút kinh ngạc, bản thân cùng Lâm Hạo Minh gặp mặt mấy lần, lại không biết đối phương thi triển bản lĩnh thay đổi khuôn mặt.
Lâm Hạo Minh không nghĩ tới Tạ Nhược Lan qua quá trình tu luyện được Linh Mục Thần Thông (*), có thể nhìn ra hắn thay đổi khuôn mặt, bất đắc dĩ chỉ có thể xoa nhẹ khuôn mặt mình.
Biến trở về bộ mặt thật của hắn, đối phương đều đã nói rõ ra như vậy, nếu không biến trở về, chỉ sợ có phiền phức.
Tạ Nhược Lan thấy hình dạng của Lâm Hạo Minh, trong mắt bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ngọc dung (*) hiện ra nụ cười mỉm, nói:
"Hóa ra là ngươi! Thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi!"
Lâm Hạo Minh biết, Tạ Nhược Lan nhận ra hắn, là vì trước đây khi hắn mười ba tuổi đã từng gặp, tuy rằng qua năm năm nhưng trừ thành thục một chút, gương mặt không thay đổi nhiều, ngược lại thì Tạ Nhược Lan biến hóa lớn hơn hắn nhiều, nhớ lúc đầu bản thân nhìn thấy cô bé kia, vẫn là một đứa bé quê mùa xấu xí, chảy nước mũi, tết hai cái bím tóc nhỏ.
Nếu bị nhận ra, Lâm Hạo Minh cũng không có cái gì để nói, trên mặt nặn ra một nụ cười, chào Tạ Nhược Lan:
"Tạ sư tỷ!"
Nghe được tiếng xưng hô này, không biết vì cái gì, Tạ Nhược Lan lại có loại hưng phấn không thốt nên lời, nàng tuyệt đối không thể quên được, trước đây người trước mắt này vô liêm sỉ đem nàng hô tới quát lui, nàng không thể nào quên được những lời nặng nề mà người này từng nói với nàng:
"Lão tổ đem ngươi cho ta, ngươi là người thuộc về ta, ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó, đây sẽ là số mệnh của ngươi!"
Cũng bởi vì những lời này, khi biết được Lâm lão tổ ngã xuống, bản thân được tự do, Tạ Nhược Lan đã thề, đời này nàng tuyệt đối sẽ không bị người khác nắm vận mệnh trong tay nữa.
Nhìn hậu nhân của lão tổ xưa kia từng cao cao tại thượng (*) hôm nay lại ngoan ngoãn gọi nàng sư tỷ, thực sự là báo ứng thích đáng, đáy lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu, trước đây người này hô tới quát lui thế nào với nàng, bây giờ muốn trả lại toàn bộ.
"Lâm sư đệ, mấy năm không gặp, không nghĩ tới tu vi của ngươi vậy mà cũng đến Luyện Khí Kỳ tầng tám, thật là làm cho người kinh ngạc!" - Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tạ Nhược Lan vẫn mang nụ cười đoan trang như trước.
"Ha ha, đây đều là phúc của lão tổ, lưu lại cho ta một chút tài nguyên, bằng không lấy tư chất của ta, nào có thành tựu như bây giờ!" - Lúc lão tổ ngã xuống, bản thân mười ba tuổi, Tạ Nhược Lan mới mười một tuổi, Lâm Hạo Minh không tin Tạ Nhược Lan đối với chuyện trước đây hiểu rõ nhiều như vậy, cho nên cố ý nói như thế.
Quả nhiên Tạ Nhược Lan cũng không hoài nghi, ngược lại nhìn Lâm Hạo Minh trước mắt này, cảm thấy người này trải qua thời gian mấy năm, so với trước kia hoàn toàn bất đồng, trên người không có một chút bóng dáng của kẻ ăn chơi trác táng trước kia nữa, xem ra người này trải qua những biến cố kia, cũng đã hoàn toàn thay đổi.
"Xem ra ngươi cũng đã thay đổi hơn so với trước, ánh mắt của Vương Thần ta vẫn tương đối tin tưởng, nếu ngươi nguyện ý ở lại, trước đây ta cho Vương Thần bao nhiêu, ngươi cũng có thể được bấy nhiêu!" - Trên mặt Tạ Nhược Lan vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt nói.
Lâm Hạo Minh không nghĩ tới, Tạ Nhược Lan sau khi biết thân phận hắn, vẫn sẵn lòng để cho hắn lưu lại, điều này làm cho Lâm Hạo Minh có chút sững sờ, nhưng đồng thời cũng có chút ngạc nhiên, bởi vì hắn biết, nếu là hắn ở lại, sẽ không bị ép rời khỏi tông môn, tựa như Vương Thần nói như vậy, Tư Đồ Bình cùng Chu Chí Nghiệp muốn đối phó hắn, còn phải suy nghĩ cân nhắc một chút, trước đây đệ tử nội môn hắn từng gặp cũng phân là nhiều loại, tuy rằng Tư Đồ Bình cùng Chu Chí Nghiệp không phải cấp thấp nhất, nhưng so với Tạ Nhược Lan, khẳng định không được chú ý.
Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh lập tức đồng ý nói:
"Đa tạ sư tỷ chiếu cố, chẳng qua là sư đệ ở Phù Đồ Quật có chút phiền phức, nếu như tới nơi này, còn cần sư tỷ hỗ trợ?"
"A! Phiền toái gì?" - Tạ Nhược Lan bèn hỏi bâng quơ.
"Sư tỷ, tỷ cũng biết, trước đây ta cũng xem như là nhân vật có địa vị không nhỏ, từ khi lão tổ mất đi, đã bị lừa gạt chẳng còn bao nhiêu, gần đây vì tu luyện mà đem số của ít ỏi kia bán lấy tiền mặt, nhưng dù vậy, vẫn bị hai tên đệ tử nội môn của Phù Đồ Quật để ý, ta sợ bọn họ không buông nổi cục thịt mỡ như ta đi chỗ khác!" - Lâm Hạo Minh đem chuyện của mình nói ra.
Tạ Nhược Lan nghe xong, không khỏi che miệng bật cười, đôi mắt đẹp đảo qua Lâm Hạo Minh lúc này đang đứng kính cẩn nghiêm trang, không nhịn được mỉa mai:
"Ngươi mà cũng được tính là thịt mỡ sao?"
***
(*) Trang tuấn kiệt: thanh niên có tài lại đẹp trai.
(*) Cung trang: trang phục theo lối phi tần trong cung ngày xưa.
(*) Linh Mục Thần Thông: con mắt thần.
(*) Ngọc dung:mặt đẹp như ngọc.
(*) Cao cao tại thượng: ý chỉ địa vị tôn quý, hoặc thái độ kiêu ngạo coi rẻ người khác.