Năm xưa La Du bị bắt đi lúc hai tuổi, tính đến hiện tại đã hai mươi. Mà Tư Mã Kỳ lúc vừa mới chào đời vài tháng tuổi đã bị đem đi, nay cũng đã mười tám.
Tuy lúc nhỏ đem về cả hai đều không biết gì nhưng thời gian lớn lên đều nghe tiếng chửi rủa miệt thị của đám sát thủ trong Cát. Không muốn biết cũng phải biết thân phận của mình là gì.
Lúc cả hai mười mấy tuổi không chịu được liền bày mưu trốn xuống núi, sập một vài cái bẫy thương tính đầy mình, lại gặp trúng đám sói liền cùng bọn chúng ta sống ngươi chết.
Kết cục chưa xuống tới núi đã bị bọn chúng tìm về, sau khi cứu sống lại thì tiếp tục nhốt xuống hầm tra tấn sống không bằng chết. Sau lần đó liền trở thành bóng ma khắc sâu trong tâm trí. Đến nay cái ý nghĩ trốn đi, theo bản năng cũng không dám nghĩ lại.
Sáng hôm sau còn lờ mờ hơi sương, Mạc Cố bê theo chậu nước đi lau chùi trong Cát.
Đi đến ngõ nhỏ, ba thân ảnh hắc y quen quen lọt vào tầm mắt nàng. Đồng tử co lại, Mạc Cố quay lưng lại chạy nhanh qua lối khác, đứng sau bức tường.
"Haiz.., cuối cùng cũng về tới nơi, đi từ phía nam về đây mệt chết lão tử rồi."
"Hừ! Ngươi còn nói, nếu không phải ngươi cả đoạn đường ăn chơi thì hai tháng trước đã về rồi, để xem lần này Cát chủ xử ngươi thế nào."
"Ấy, không phải ngươi cũng ăn chơi với hai chúng ta sao, có xử thì xử luôn cả ngươi, hahaha."
"Hai người các ngươi vẫn còn tâm trạng cười đùa à, nhiệm vụ là diệt cỏ tận gốc vậy mà lại để xổng đâu mất mấy hậu nhân của hắn, Cát chủ mà biết được là không xong đâu!"
Nghe xong, hai tên kia không còn cười nổi. Một tên lại nhảy tới bịt miệng tên kia lại nhìn ngang ngó dọc.
"Suỵt!! Tên ngu này, đã bảo ngươi im rồi, chúng ta không nói ai mà biết chứ, bốn đứa con nít ranh cũng không làm được gì, ngươi sợ chúng tìm đến đây báo thù chắc."
"Đúng vậy, sau này tìm bọn ranh đó xử lí sau cũng không vấn đề gì."
"Haiz..., tốt nhất là như vậy, hai đứa kia thì ốm yếu không nói nhưng con nhỏ cùng thằng nhãi kia thần thần bí bí suốt ngày ở tiểu viện phía sau không biết như thế nào."
"Hai đứa nhỏ mười bốn mười lăm tuổi suốt ngày ru rú trong đó thì còn như thế nào? Cái dáng dấp đó sợ là đánh người còn không xong thì chạy đến đây giết người được chắc!"
"Thôi được rồi. Cứ bảo là diệt sạch rồi lãnh thưởng luôn đi, sợ cái gì."
"Lần này Cát chủ chắc chắn sẽ thưởng lớn nha, đại khắc tinh của Hắc Thủy Cát còn gì."
"Đúng đúng, hahaha..."
Cả ba nam nhân hắc y vừa đi vừa nói hướng thẳng đến đại điện Hắc Thủy Cát.
Mà Mạc Cố nấp bên này, lồng ngực không ngừng đánh trống.
Là bọn chúng... tại sao lại là bọn chúng?
Tay bưng chậu nước không ngừng run lên, Mạc Cố ngồi thụp xuống đất, chậu nước rơi xuống đổ ào ra ngoài. Nàng chậm rãi nhớ lại...
....
Trước sinh thần vài ngày, Mạc Cố có trốn ra ngoài chơi một lần.
Lần đó, vừa đi khỏi phủ nhà một đoạn thì gặp phải hai người ăn mặc tả tơi, chân một tên còn bị què.
Mạc Cố: "Đại thúc này, hai người các ngươi sao vậy?"
"A, không có gì, chúng ta trên đường tới Đô thành thăm thân nhân không ngờ lại gặp trộm, mất sạch tiền còn bị chúng đánh thành thế này..."
"Không những thế, thân nhân của chúng ta cũng đã chuyển đi đâu mất, bây giờ chúng ta cũng không biết phải làm sao a..."
Mạc Cố kéo tay áo Mạc Phong bàn bạc: "Phong ca, huynh xem họ cũng thật đáng thương, hay là... đem họ về đi."
"Ừm, đành vậy thôi, để họ ngoài đường cũng không ổn."
Mạc Cố mỉm cười nhìn hai nam nhân tàn tạ, nói: "Hai vị đại thúc này, nếu không chê có thể đến nhà ta ở tạm vài hôm thế nào, đợi ổn thỏa rồi hai người muốn đi đâu thì đi."
"Thế thì còn gì bằng, đa tạ, đa tạ."
"Được rồi, Phong ca huynh đưa họ về đi, ta mà về bằng cổng chính cha lại đánh ta mất."
"Ừm, nhưng mà không có ta muội cũng đừng đi chơi nữa, về đi."
"Ta biết rồi, đợi huynh ở tiểu viện nha."
.....
Hai nam nhân ngày đó nàng đem về phủ, vậy mà chính là hai trong ba tên hắc y kia. Mạc Cố sắc mặt tái mét, bỗng có một giọng nói kéo nàng trở về.
"Ngươi sao vậy?"
La Du tình cờ đi ngang, thấy Mạc Cố ngồi một góc, hai tay run lên không rõ thì chạy lại xem thử.
"Tiểu Nương?"
"Không...không sao, ta chỉ hơi chóng mặt chút thôi." Mạc Cố đứng dậy, bê chậu nước lên quay mặt bước đi.
"Nếu mệt quá thì về nghỉ ngơi đi, ta bảo Tam An cùng tiểu Anh, tiểu Hồng làm giúp."
"Ừm, nhờ ngươi bảo bọn họ, ngày mai ta sẽ bù."
Tráng nàng lúc này cũng đã nổi một tầng mồ hôi lạnh. Không phải sốt hay nóng, chỉ là tâm tình của Mạc Cố lúc này rối bời, lộn xộn, hình ảnh lúc trước và bây giờ của ba tên kia cứ đan xen chạy trong đầu nàng.
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Mạc Cố, cũng là hạt giống của cơn ác mộng, thời khắc đó đã gieo xuống, sau này nảy mầm, lớn lên...
Là nàng dẫn sói vào nhà rồi sao, thật sự là nàng sao?
La Du đứng bên này nhìn theo dáng người nhỏ nhắn thất thần bước đi về phòng, cũng không biết hắn suy nghĩ gì, mày cũng khẽ nhíu lại một chút.
Bộ dạng vừa rồi thật sự là cái người tối hôm qua nói có thể giết chết cả đám sát thủ?