Mặc Quân Đình xuống dưới nhà đợi Thẩm Tinh thận tiện lấy cầm tờ báo tài chính trên bàn lên xem. Thím Lưu từ trong nhà bếp bưng ra cho anh một cốc cà phê.
...
Đến khi anh xem gần hết tờ báo Thẩm Tinh mới từ trên lầu hai bước xuống. Mặc Quân Đình khẽ ngẩng đầu, vừa nhìn chính là sửng sốt đến ngây người.
Thẩm Tinh trang điểm cực kì xinh đẹp có lẽ vì hôm nay phải gặp người nhà của anh nên cô khuôn mặt được tô lên có phần giống với Lạc Dư, đôi mắt hạnh khẽ chớp ẩn chứa muôn vàn nhu tình. Khuôn mặt tinh xảo khẽ ửng hồng như trái đào chín mọng khiến người ta muốn yêu thương hận không thể cắn một ngụm.
Thẩm Tinh mặc một chiếc màu tím nhạt tôn lên làn da trắng ngần.Thiết kế chiếc váy tinh tế khoe khéo chiếc eo nhỏ nhắn cùng với xương quai xanh tinh xảo.
Cái váy này giống như được sinh ra để dành cho riêng cô vậy. Khiến cô càng trở nên xinh đẹp rạng rỡ.
Ngay cả thím Lưu một bên cũng nhịn không được trầm trồ cảm thán.Không ngờ Thẩm Tinh trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy. Tuy nhiên bà vẫn cảm thấy mặt mộc của cô vẫn đẹp hơn. Lớp trang điểm này tuy đẹp nhưng lại có vẻ hơi thiếu linh khí một chút.
Thấy Mặc Quân Đình nhìn cô cô mới mỉm cười với anh:" Thế nào, không tệ phải không ".
Mặc Quân Đình hồi phục tinh thần không tiếc lời khen ngợi:" Rất đẹp".
"Đi thôi".
Thẩm Tinh gật đầu, đang định đi thì vấp một cái:" Á".Cô vội níu lấy tay của anh.
Mặc Quân Đình cảm thấy cánh tay bị lôi kéo, khi quay đầu lại thấy Thẩm Tinh sắp ngã xuống, anh vội vàng ôm cô vào lòng.
Thẩm Tinh cũng thuận tay ôm lấy anh, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng Mặc Quân Đình cả người nhất thời cứng đờ khiến anh có chút bối rối.
Thẩm Tinh thì vội vàng buông anh ra, cô vỗ ngực:" Cảm ơn anh, chút nữa thì hôn đất mẹ thân yêu rồi"
Mặc Quân Đình có chút lưu luyến cảm giác vừa rồi, anh cẩn thận đỡ lấy tay cô âm thanh dịu dàng:" Sao vậy".
Thẩm Tinh vốn định buông tay anh ra nhưng vừa định buông ra cô lại có cảm giác lảo đảo sắp ngã đành nắm lấy tay anh:" Lâu rồi tôi không đi giày cao gót bây giờ có chút không quen".
Cô không thích đi giày cao gót cho lắm mà thích những loại giày có đế bằng hơn, vừa thoải mái lại dễ di chuyển. Nhưng vì để phối hợp với chiếc váy này cô mới chọn nó.Hơn nữa cũng vì Mặc Quân Đình quá cao đấy, cô ước tính anh phải cao tới gần một mét chín mà cô còn chưa tới một mét bảy, hai người lệch nhau như vậy nếu cô không đi giày cao một chút đứng cạnh anh sẽ rất xấu, trông như đôi đũa lệch vậy, thực xấu.
Mặc Quân Đình nào biết được ý nghĩ trong lòng Thẩm Tinh, anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa rồi cởi giày giúp cô.
Thẩm Tinh thấy vậy vội ngăn lại:" Anh làm gì vậy".
Mặc Quân Đình:" Để tôi xem một chút".
"Không có vấn đề gì đâu, chỉ là hơi nhức một chút một lát là đỡ rồi".
Mặc Quân Đình thấy trên đôi chân trắng nõn của cô hằn lên những vết đỏ thì giọng cũng lạnh lùng đi:" Buông tay ".
Thẩm Tinh bị giọng nói của anh làm cho hơi sợ hãi rụt tay lại đề phòng nhìn anh.
Mặc Quân Đình biết mình làm cô sợ thì giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít:" Xin lỗi tôi có chút không quen".
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không, không sao".
Trời ơi làm sao cô có thể quên anh là thần tiên không nhiễm bụi trần, nói không chừng anh còn có bệnh sạch sẽ gì đó. Vậy mà cô còn to gan dám nắm tay anh, nghĩ xong cô có chút sợ hãi mà co người lại.
Mặc Quân Đình thấy cô ngoan ngoãn hơn thì hài lòng nắm lấy chân cô cởi giày ra.
Thẩm Tinh:"..." Chuyện gì vậy.
" Tôi không sao đâu anh.."
"Ngồi yên đi" Thẩm Tinh chưa nói xong anh đã cắt lời
Thẩm Tinh:"..." Được rồi anh đẹp trai anh có quyền.
Mặc Quân Đình giữ lấy đôi chân của cô đặt trong lòng mình. Chân cô trắng nõn thon dài còn nhỏ hơn cả bàn tay anh nữa.
Anh có chút đau lòng nhìn vết đỏ trên đó, phía sau chỗ bàn chân phải đã hơi đỏ lên. Anh khẽ nhấn một chút thì Thẩm Tinh khẽ kêu.
"Đau sao"
Thẩm Tinh bị anh ôm như vậy thì có chút xấu hổ:" Có một chút"
Mặc Quân Đình mát xa chỗ bị đỏ:" Ở đây không có thuốc bôi nhưng ở nhà chính có, chúng ta tới đó trước ".
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không sao đâu, do da tôi trắng nên nhìn có chút nghiêm trọng thôi, một lát là khỏi ấy mà. Chúng ta mau đi thôi nếu không sẽ trễ giờ đấy"
Mặc Quân Đình còn muốn nói gì đó thì Thẩm Tinh khoát tay:" Không sao".
Anh có chút không yên tâm:" Tôi tìm đôi khác cho cô thay nhé"
Nghe anh nói vậy, Thẩm Tinh vội vàng nhảy cẫng lên:" Không được, tuyệt đối không được ".
"Sao vậy" Anh khó hiểu
"Đôi giày này đẹp" Thẩm Tinh tùy tiện kiếm một cái cớ.
Mặc Quân Đình nghe xong thì đầu như to ra. Anh thật không hiểu nổi phụ nữ, rõ ràng đã đau đến như vậy rồi mà vẫn còn cố chấp như vậy, đẹp thì ăn được sao.
Thẩm Tinh liếc một cái thì biết ngay anh nghĩ gì:" Anh không hiểu đâu, khi ra ngoài thì phụ nữ cần phải đẹp hiểu không "
Mặc Quân Đình ".." Anh không hiểu.
"Hơn nữa cũng tại anh đấy" Thẩm Tinh liếc nhìn anh.
Mặc Quân Đình khó hiểu:" Tại tôi"
"Còn không phải do anh cao quá sao, đây là đôi giày cao nhất của tôi rồi đấy, vậy mà vẫn chỉ cao có tới đây anh". Cô chỉ vào chỗ cằm anh.
"Nhìn giống như đôi đũa lệch vậy, quá xấu". Đây là bài học cô rút ra từ nhỏ, trước đây mỗi lần đi chơi cùng cậu hay Tiêu Lâm, cô đều dùng giày đế bệt nên thấp hơn họ khá nhiều.Điều này cho thấy sự tương phản rõ ràng nên cô toàn bị gọi là nấm lùn. Hôm nay cô mới không để lịch sử lặp lại đâu.
Mặc Quân Đình:"..." Cao quá cũng là lỗi của anh sao.
Được rồi anh chịu thua
"Vậy để tôi đỡ cô" Mặc Quân Đình đi giày lại cho cô rồi đỡ cô đứng lên.
Thẩm Tinh vốn định từ chối cảm thấy có chối cũng vô ích nên để mặc anh đỡ cô đứng dậy.
"Được rồi, tiểu Đình tử khởi giá".
Mặc Quân Đình "..." Tiểu Đình tử là cái gì, nhưng đột nhiên anh cảm thấy như vậy cũng chẳng có vấn đề gì lớn, ngược lại anh lại có chút vui trong lòng là sao nhỉ.
Xe để ở ngoài sân, Mặc Quân Đình mở cửa cho cô rồi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Thẩm Tinh tò mò:" Hôm nay anh lái xe sao"
Mặc Quân Đình gật đầu:" Về nhà chính có thể sẽ phải ở lại nên không cần tài xế".
Thẩm Tinh nghe xong thì choáng:" Ở lại nhà chính ".
Mặc Quân Đình:" Đúng vậy".
"Nhưng tôi không chuẩn bị quần áo đem theo đâu". Hơn nữa ở lại nhà chính bọn họ có khả năng phải ở chung một phòng thậm chí một giường đấy.
"Không cần ở đó đã chuẩn bị đầy đủ "
"Được rồi."
Đột nhiên một mùi tuyết tùng ập tới chiếm lĩnh không gian của cô. Thẩm Tinh chưa kịp hồi phục tinh thần đã thấy Mặc Quân Đình kề sát bên cạnh.
"Anh làm gì.." Cô mới nói được một nửa đã thấy anh kéo dây an toàn cài cho cô.
Thẩm Tinh đỏ mặt quay ra ngoài:" Cảm ơn".
Mặc Quân Đình liếc qua thấy được phản ứng của cô khóe môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ không phản ứng mà khởi động xe.
Chiếc xe nhanh chóng lao trên đường, bên trong không khí có chút nóng, Thẩm Tinh hạ cửa kính xuống. Luồng gió từ bên ngoài thổi vào làm bay mái của cô.
...
Đến khi anh xem gần hết tờ báo Thẩm Tinh mới từ trên lầu hai bước xuống. Mặc Quân Đình khẽ ngẩng đầu, vừa nhìn chính là sửng sốt đến ngây người.
Thẩm Tinh trang điểm cực kì xinh đẹp có lẽ vì hôm nay phải gặp người nhà của anh nên cô khuôn mặt được tô lên có phần giống với Lạc Dư, đôi mắt hạnh khẽ chớp ẩn chứa muôn vàn nhu tình. Khuôn mặt tinh xảo khẽ ửng hồng như trái đào chín mọng khiến người ta muốn yêu thương hận không thể cắn một ngụm.
Thẩm Tinh mặc một chiếc màu tím nhạt tôn lên làn da trắng ngần.Thiết kế chiếc váy tinh tế khoe khéo chiếc eo nhỏ nhắn cùng với xương quai xanh tinh xảo.
Cái váy này giống như được sinh ra để dành cho riêng cô vậy. Khiến cô càng trở nên xinh đẹp rạng rỡ.
Ngay cả thím Lưu một bên cũng nhịn không được trầm trồ cảm thán.Không ngờ Thẩm Tinh trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy. Tuy nhiên bà vẫn cảm thấy mặt mộc của cô vẫn đẹp hơn. Lớp trang điểm này tuy đẹp nhưng lại có vẻ hơi thiếu linh khí một chút.
Thấy Mặc Quân Đình nhìn cô cô mới mỉm cười với anh:" Thế nào, không tệ phải không ".
Mặc Quân Đình hồi phục tinh thần không tiếc lời khen ngợi:" Rất đẹp".
"Đi thôi".
Thẩm Tinh gật đầu, đang định đi thì vấp một cái:" Á".Cô vội níu lấy tay của anh.
Mặc Quân Đình cảm thấy cánh tay bị lôi kéo, khi quay đầu lại thấy Thẩm Tinh sắp ngã xuống, anh vội vàng ôm cô vào lòng.
Thẩm Tinh cũng thuận tay ôm lấy anh, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng Mặc Quân Đình cả người nhất thời cứng đờ khiến anh có chút bối rối.
Thẩm Tinh thì vội vàng buông anh ra, cô vỗ ngực:" Cảm ơn anh, chút nữa thì hôn đất mẹ thân yêu rồi"
Mặc Quân Đình có chút lưu luyến cảm giác vừa rồi, anh cẩn thận đỡ lấy tay cô âm thanh dịu dàng:" Sao vậy".
Thẩm Tinh vốn định buông tay anh ra nhưng vừa định buông ra cô lại có cảm giác lảo đảo sắp ngã đành nắm lấy tay anh:" Lâu rồi tôi không đi giày cao gót bây giờ có chút không quen".
Cô không thích đi giày cao gót cho lắm mà thích những loại giày có đế bằng hơn, vừa thoải mái lại dễ di chuyển. Nhưng vì để phối hợp với chiếc váy này cô mới chọn nó.Hơn nữa cũng vì Mặc Quân Đình quá cao đấy, cô ước tính anh phải cao tới gần một mét chín mà cô còn chưa tới một mét bảy, hai người lệch nhau như vậy nếu cô không đi giày cao một chút đứng cạnh anh sẽ rất xấu, trông như đôi đũa lệch vậy, thực xấu.
Mặc Quân Đình nào biết được ý nghĩ trong lòng Thẩm Tinh, anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa rồi cởi giày giúp cô.
Thẩm Tinh thấy vậy vội ngăn lại:" Anh làm gì vậy".
Mặc Quân Đình:" Để tôi xem một chút".
"Không có vấn đề gì đâu, chỉ là hơi nhức một chút một lát là đỡ rồi".
Mặc Quân Đình thấy trên đôi chân trắng nõn của cô hằn lên những vết đỏ thì giọng cũng lạnh lùng đi:" Buông tay ".
Thẩm Tinh bị giọng nói của anh làm cho hơi sợ hãi rụt tay lại đề phòng nhìn anh.
Mặc Quân Đình biết mình làm cô sợ thì giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít:" Xin lỗi tôi có chút không quen".
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không, không sao".
Trời ơi làm sao cô có thể quên anh là thần tiên không nhiễm bụi trần, nói không chừng anh còn có bệnh sạch sẽ gì đó. Vậy mà cô còn to gan dám nắm tay anh, nghĩ xong cô có chút sợ hãi mà co người lại.
Mặc Quân Đình thấy cô ngoan ngoãn hơn thì hài lòng nắm lấy chân cô cởi giày ra.
Thẩm Tinh:"..." Chuyện gì vậy.
" Tôi không sao đâu anh.."
"Ngồi yên đi" Thẩm Tinh chưa nói xong anh đã cắt lời
Thẩm Tinh:"..." Được rồi anh đẹp trai anh có quyền.
Mặc Quân Đình giữ lấy đôi chân của cô đặt trong lòng mình. Chân cô trắng nõn thon dài còn nhỏ hơn cả bàn tay anh nữa.
Anh có chút đau lòng nhìn vết đỏ trên đó, phía sau chỗ bàn chân phải đã hơi đỏ lên. Anh khẽ nhấn một chút thì Thẩm Tinh khẽ kêu.
"Đau sao"
Thẩm Tinh bị anh ôm như vậy thì có chút xấu hổ:" Có một chút"
Mặc Quân Đình mát xa chỗ bị đỏ:" Ở đây không có thuốc bôi nhưng ở nhà chính có, chúng ta tới đó trước ".
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không sao đâu, do da tôi trắng nên nhìn có chút nghiêm trọng thôi, một lát là khỏi ấy mà. Chúng ta mau đi thôi nếu không sẽ trễ giờ đấy"
Mặc Quân Đình còn muốn nói gì đó thì Thẩm Tinh khoát tay:" Không sao".
Anh có chút không yên tâm:" Tôi tìm đôi khác cho cô thay nhé"
Nghe anh nói vậy, Thẩm Tinh vội vàng nhảy cẫng lên:" Không được, tuyệt đối không được ".
"Sao vậy" Anh khó hiểu
"Đôi giày này đẹp" Thẩm Tinh tùy tiện kiếm một cái cớ.
Mặc Quân Đình nghe xong thì đầu như to ra. Anh thật không hiểu nổi phụ nữ, rõ ràng đã đau đến như vậy rồi mà vẫn còn cố chấp như vậy, đẹp thì ăn được sao.
Thẩm Tinh liếc một cái thì biết ngay anh nghĩ gì:" Anh không hiểu đâu, khi ra ngoài thì phụ nữ cần phải đẹp hiểu không "
Mặc Quân Đình ".." Anh không hiểu.
"Hơn nữa cũng tại anh đấy" Thẩm Tinh liếc nhìn anh.
Mặc Quân Đình khó hiểu:" Tại tôi"
"Còn không phải do anh cao quá sao, đây là đôi giày cao nhất của tôi rồi đấy, vậy mà vẫn chỉ cao có tới đây anh". Cô chỉ vào chỗ cằm anh.
"Nhìn giống như đôi đũa lệch vậy, quá xấu". Đây là bài học cô rút ra từ nhỏ, trước đây mỗi lần đi chơi cùng cậu hay Tiêu Lâm, cô đều dùng giày đế bệt nên thấp hơn họ khá nhiều.Điều này cho thấy sự tương phản rõ ràng nên cô toàn bị gọi là nấm lùn. Hôm nay cô mới không để lịch sử lặp lại đâu.
Mặc Quân Đình:"..." Cao quá cũng là lỗi của anh sao.
Được rồi anh chịu thua
"Vậy để tôi đỡ cô" Mặc Quân Đình đi giày lại cho cô rồi đỡ cô đứng lên.
Thẩm Tinh vốn định từ chối cảm thấy có chối cũng vô ích nên để mặc anh đỡ cô đứng dậy.
"Được rồi, tiểu Đình tử khởi giá".
Mặc Quân Đình "..." Tiểu Đình tử là cái gì, nhưng đột nhiên anh cảm thấy như vậy cũng chẳng có vấn đề gì lớn, ngược lại anh lại có chút vui trong lòng là sao nhỉ.
Xe để ở ngoài sân, Mặc Quân Đình mở cửa cho cô rồi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.
Thẩm Tinh tò mò:" Hôm nay anh lái xe sao"
Mặc Quân Đình gật đầu:" Về nhà chính có thể sẽ phải ở lại nên không cần tài xế".
Thẩm Tinh nghe xong thì choáng:" Ở lại nhà chính ".
Mặc Quân Đình:" Đúng vậy".
"Nhưng tôi không chuẩn bị quần áo đem theo đâu". Hơn nữa ở lại nhà chính bọn họ có khả năng phải ở chung một phòng thậm chí một giường đấy.
"Không cần ở đó đã chuẩn bị đầy đủ "
"Được rồi."
Đột nhiên một mùi tuyết tùng ập tới chiếm lĩnh không gian của cô. Thẩm Tinh chưa kịp hồi phục tinh thần đã thấy Mặc Quân Đình kề sát bên cạnh.
"Anh làm gì.." Cô mới nói được một nửa đã thấy anh kéo dây an toàn cài cho cô.
Thẩm Tinh đỏ mặt quay ra ngoài:" Cảm ơn".
Mặc Quân Đình liếc qua thấy được phản ứng của cô khóe môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ không phản ứng mà khởi động xe.
Chiếc xe nhanh chóng lao trên đường, bên trong không khí có chút nóng, Thẩm Tinh hạ cửa kính xuống. Luồng gió từ bên ngoài thổi vào làm bay mái của cô.