Hiệu suất làm việc của Mặc Quân Đình cũng rất nhanh, mấy hôm sau Thẩm Tinh đã có ngay một phòng luyện đàn ở tầng hai.
Cô thích thú lướt trên những phím đàn trắng muốt. Cô nhìn ra được đây cũng không phải cây đàn bình thường mà cây đàn sản xuất từ gỗ bạch dương lâu năm của hãng Sunris. Mà chiếc đàn này lại nằm trong top mười cây đàn đắt nhất thế giới.
Toàn thân cây đàn đen tuyền được phủ lên một lớp sơn bóng khiến nó dường như có thể dùng để soi gương được vậy.
Thẩm Tinh sờ vào mặt đàn, láng mịn nhẵn nhụi, cảm nhận được sự mát mẻ trên thân đàn.
Bởi vì được làm theo phương thức truyền thống, lại có yêu cầu rất cao về các loại gỗ tạo thành cho nên giá của cây đàn này cực kì đắt đỏ, nhưng bù lại âm thanh của nó cũng thật sự khỏi cần bàn tới.Mấy loại đàn kiểu này cho dù có tiền cũng không mua được mà chúng thường được đưa ra trong các buổi đấu giá để đấu giá công khai hoặc nếu muốn cũng phải đặt trước trong một thời gian rất dài.
Ở nhà cô cũng có một chiếc, khi đó cậu cô vì để làm quà sinh nhật cho cô đã phải đặt trước rất lâu đấy, không ngờ tới Mặc Quân Đình vậy mà cũng có một cây.
Thẩm Tinh không nhịn nổi mà muốn thử một chút, cô điều chỉnh ghế ngồi m, cảm nhận từng phím rồi những ngón tay bắt đầu cử động, từng phím đàn bắt đầu nhảy múa.
Mặc Quân Đình nhớ tới hôm nay phải về Mặc gia ăn cơm nên đã về sớm một chút để đi đón Thẩm Tinh.
Khi về đến nhà anh bỗng nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ tầng hai.
Thím Lưu và bác quản gia cũng không nhịn được khen ngợi.
"Không ngờ phu nhân lại có thể đàn hay tới như vậy ".
Bác quản gia bên cạnh cũng gật đầu:" Đúng vậy, lần đầu tiên tôi được nghe thấy một âm thanh tuyệt vời như vậy đấy"
Mặc Quân Đình không phản hồi họ, anh chậm rãi bước về nơi có tiếng đàn phát ra.
Qua khe cửa anh thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang say sưa đánh đàn. Ánh sáng dịu dàng hắt lên mặt cô khiến cho anh cảm thấy một vẻ đẹp thánh khiết. Cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến ánh mắt anh dâng lên từng chút ấm áp.
Dưới ánh đèn, chiếc đàn piano màu đen tuyền soi chiếu bóng dáng của cô, đôi tay thon dài đặt hờ trên phím đàn, làn da trắng như ngọc dương chi của bàn tay hợp cùng màu trắng ngà của phím đàn, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.
Tiếng đàn êm dịu cất lên, đôi tay của Thẩm Tinh lướt trên phím đàn một cách thành thục và điêu luyện, mượt mà như dòng suối chảy giữa ngày hè, phiêu diêu mà tự tại.
Những thanh âm tuyệt vời này theo từng cử động của ngón tay Thẩm Tinh mà lần lượt vang lên.
Tiếng nhạc như nước, đẹp đẽ mà ôn nhu,
trong trẻo như tiếng tiếng gọi từ thiên nhiên khiến con người ta cảm thấy thoải mái, tâm trạng bất giác thả lỏng không ít.
Mặc Quân Đình có chút ngạc nhiên vốn nghĩ đây chỉ là sở thích nhỏ của cô nhưng với trình độ này của cô ít nhất cũng đã luyện hơn mười năm.
Từng phím đàn dưới ngón tay cô như có sinh mệnh vậy thi nhau nhảy nhót khiến một khúc nhạc tưởng như khô khan nhưng lại trở nên rung động lòng người như vậy.
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên Mặc Quân Đình nhìn dãy số trên màn hình rồi bước vào thư phòng bên cạnh nhấc máy.
"Vâng, con biết rồi"
Mặc Quân Đình làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Con sẽ chú ý".
Đến lúc anh nghe điện thoại xong thì tiếng đàn cũng ngừng lại từ bao giờ, anh nhìn về phía cô gái trong mắt đầy sự sủng nịnh, yêu chiều.
Nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình Thẩm Tinh quay lại, bắt gặp Mặc Quân Đình đang đứng ở cửa.
Cô mỉm cười:" Anh về rồi à".
Mặc Quân Đình:" Xin lỗi đã làm phiền rồi"
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không sao cả dù sao tôi cũng muốn nghỉ ngơi rồi".
Mặc Quân Đình dừng một chút:" Cô đàn rất hay".
Thẩm Tinh cũng không khách khí cười tươi như hoa:" Đương nhiên rồi, anh đúng là có phúc khí mới được nghe miễn phí đấy, người khác nghe còn phải trả tiền đâu".
Dường như sau khi thẳng thắn với anh, cô không còn câu nệ như trước thì phải. Thấy vậy trong lòng Mặc Quân Đình cảm thấy thật thoải mái.
"Đúng rồi, cảm ơn anh vì cây đàn này nha" Cô cười với anh.
Mặc Quân Đình lắc đầu: "Không cần cô thích là được rồi ".
Thẩm Tinh gật đầu:" Tôi cực kì thích đấy".
Ánh mắt cô khẽ cong lên nhìn nụ cười của cô trái tim của anh lại bắt đầu đập liên hồi. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Chu U vương lại phóng hỏa cũng chỉ muốn đổi lấy một nụ cười của Bao Tự.(*)
...
"À phải rồi, bây giờ chúng ta về nhà chính sao".
Mặc Quân Đình gật đầu.
"Được rồi, vậy anh xuống lầu đợi tôi một chút nha" Thẩm Tinh ra ngoài, cũng tiện tay đẩy anh theo.
Cảm nhận được cánh tay mềm mại như không xương phía sau, cả người anh cảm thấy cứng đờ đến khi ra ngoài vẫn chưa hồi thần lại được.
(*)Chú thích của tác giả: Theo truyền thuyết ở Trung Quốc, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯)
Cô thích thú lướt trên những phím đàn trắng muốt. Cô nhìn ra được đây cũng không phải cây đàn bình thường mà cây đàn sản xuất từ gỗ bạch dương lâu năm của hãng Sunris. Mà chiếc đàn này lại nằm trong top mười cây đàn đắt nhất thế giới.
Toàn thân cây đàn đen tuyền được phủ lên một lớp sơn bóng khiến nó dường như có thể dùng để soi gương được vậy.
Thẩm Tinh sờ vào mặt đàn, láng mịn nhẵn nhụi, cảm nhận được sự mát mẻ trên thân đàn.
Bởi vì được làm theo phương thức truyền thống, lại có yêu cầu rất cao về các loại gỗ tạo thành cho nên giá của cây đàn này cực kì đắt đỏ, nhưng bù lại âm thanh của nó cũng thật sự khỏi cần bàn tới.Mấy loại đàn kiểu này cho dù có tiền cũng không mua được mà chúng thường được đưa ra trong các buổi đấu giá để đấu giá công khai hoặc nếu muốn cũng phải đặt trước trong một thời gian rất dài.
Ở nhà cô cũng có một chiếc, khi đó cậu cô vì để làm quà sinh nhật cho cô đã phải đặt trước rất lâu đấy, không ngờ tới Mặc Quân Đình vậy mà cũng có một cây.
Thẩm Tinh không nhịn nổi mà muốn thử một chút, cô điều chỉnh ghế ngồi m, cảm nhận từng phím rồi những ngón tay bắt đầu cử động, từng phím đàn bắt đầu nhảy múa.
Mặc Quân Đình nhớ tới hôm nay phải về Mặc gia ăn cơm nên đã về sớm một chút để đi đón Thẩm Tinh.
Khi về đến nhà anh bỗng nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ tầng hai.
Thím Lưu và bác quản gia cũng không nhịn được khen ngợi.
"Không ngờ phu nhân lại có thể đàn hay tới như vậy ".
Bác quản gia bên cạnh cũng gật đầu:" Đúng vậy, lần đầu tiên tôi được nghe thấy một âm thanh tuyệt vời như vậy đấy"
Mặc Quân Đình không phản hồi họ, anh chậm rãi bước về nơi có tiếng đàn phát ra.
Qua khe cửa anh thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang say sưa đánh đàn. Ánh sáng dịu dàng hắt lên mặt cô khiến cho anh cảm thấy một vẻ đẹp thánh khiết. Cảnh tượng đẹp đẽ đó khiến ánh mắt anh dâng lên từng chút ấm áp.
Dưới ánh đèn, chiếc đàn piano màu đen tuyền soi chiếu bóng dáng của cô, đôi tay thon dài đặt hờ trên phím đàn, làn da trắng như ngọc dương chi của bàn tay hợp cùng màu trắng ngà của phím đàn, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ.
Tiếng đàn êm dịu cất lên, đôi tay của Thẩm Tinh lướt trên phím đàn một cách thành thục và điêu luyện, mượt mà như dòng suối chảy giữa ngày hè, phiêu diêu mà tự tại.
Những thanh âm tuyệt vời này theo từng cử động của ngón tay Thẩm Tinh mà lần lượt vang lên.
Tiếng nhạc như nước, đẹp đẽ mà ôn nhu,
trong trẻo như tiếng tiếng gọi từ thiên nhiên khiến con người ta cảm thấy thoải mái, tâm trạng bất giác thả lỏng không ít.
Mặc Quân Đình có chút ngạc nhiên vốn nghĩ đây chỉ là sở thích nhỏ của cô nhưng với trình độ này của cô ít nhất cũng đã luyện hơn mười năm.
Từng phím đàn dưới ngón tay cô như có sinh mệnh vậy thi nhau nhảy nhót khiến một khúc nhạc tưởng như khô khan nhưng lại trở nên rung động lòng người như vậy.
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên Mặc Quân Đình nhìn dãy số trên màn hình rồi bước vào thư phòng bên cạnh nhấc máy.
"Vâng, con biết rồi"
Mặc Quân Đình làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Con sẽ chú ý".
Đến lúc anh nghe điện thoại xong thì tiếng đàn cũng ngừng lại từ bao giờ, anh nhìn về phía cô gái trong mắt đầy sự sủng nịnh, yêu chiều.
Nhận thấy ánh mắt đang nhìn mình Thẩm Tinh quay lại, bắt gặp Mặc Quân Đình đang đứng ở cửa.
Cô mỉm cười:" Anh về rồi à".
Mặc Quân Đình:" Xin lỗi đã làm phiền rồi"
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không sao cả dù sao tôi cũng muốn nghỉ ngơi rồi".
Mặc Quân Đình dừng một chút:" Cô đàn rất hay".
Thẩm Tinh cũng không khách khí cười tươi như hoa:" Đương nhiên rồi, anh đúng là có phúc khí mới được nghe miễn phí đấy, người khác nghe còn phải trả tiền đâu".
Dường như sau khi thẳng thắn với anh, cô không còn câu nệ như trước thì phải. Thấy vậy trong lòng Mặc Quân Đình cảm thấy thật thoải mái.
"Đúng rồi, cảm ơn anh vì cây đàn này nha" Cô cười với anh.
Mặc Quân Đình lắc đầu: "Không cần cô thích là được rồi ".
Thẩm Tinh gật đầu:" Tôi cực kì thích đấy".
Ánh mắt cô khẽ cong lên nhìn nụ cười của cô trái tim của anh lại bắt đầu đập liên hồi. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Chu U vương lại phóng hỏa cũng chỉ muốn đổi lấy một nụ cười của Bao Tự.(*)
...
"À phải rồi, bây giờ chúng ta về nhà chính sao".
Mặc Quân Đình gật đầu.
"Được rồi, vậy anh xuống lầu đợi tôi một chút nha" Thẩm Tinh ra ngoài, cũng tiện tay đẩy anh theo.
Cảm nhận được cánh tay mềm mại như không xương phía sau, cả người anh cảm thấy cứng đờ đến khi ra ngoài vẫn chưa hồi thần lại được.
(*)Chú thích của tác giả: Theo truyền thuyết ở Trung Quốc, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười, lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. Trò đùa này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thực sự chiếm đánh. Nhà chu bắt đầu suy yếu từ đây. Điển tích nổi tiếng này gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯)