Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ngồi trên sofa, có chút bất mãn trừng mắt nhìn người trước mặt: "Này, sao cậu còn đứng đó?" Vừa nói, cô vừa duỗi chân, cố ý để lộ vết thương ở đầu gối.

Cô cũng không cố ý gọi người đối diện một cách bất lịch sự như vậy, chỉ là cho tới giờ, Tuần Dữu vẫn chưa biết tên người này.

Suốt đường đi, người nọ chỉ nói đúng ba chữ: Ừ, được, tốt.

Tuần Dữu: "..."

Cô vốn cảnh giác cao độ để phòng ngừa người nọ có hành vi không chuẩn mực, vậy mà từ đầu đến cuối hắn không liếc cô cái nào. Sở dĩ hắn đồng ý đưa cô về không phải vì háo sắc mà vì tiền.

Không sao, bọn họ đã thỏa thuận xong.

Tuần Dữu dùng một vạn tệ thuê chiếc xe chạy bằng cơm. Vì cũng chưa qua bao lâu, Tuần Dữu nhớ rất rõ khi cô thử báo giá, bước chân người nọ đột nhiên nhanh hơn, hơn nữa... đôi mắt như viên bi màu lam của con mèo kia trợn trừng.

Hồi tưởng xong, Tuần Dữu bỗng cảm thấy cặp mắt mèo đen trừ khiếp sợ còn có cảm giác xem tiền như cỏ rác.

Khoa đại lớn như vậy đương nhiên có phòng y tế. Chỉ là Tuần Dữu cảm thấy tới đó rất mất mặt liền trực tiếp gọi bác sĩ tư nhân, vì vậy mới để người nọ cõng cô về nhà.

Không ngờ, bác sĩ riêng gia đình trên đường gặp tai nạn phải tới bệnh viện nên tạm thời không tới được.

Không còn cách nào, Tuần Dữu đành để người kỳ quái trước mặt rửa sạch vết thương trước. Cô cũng đã gọi tài xế, trong chốc lát sẽ đến bệnh viện xử lí.

Tuy nhiên, thực trạng giao thông thành phố A khiến người ta rơi vào tình huống trớ trêu, đặc biệt là khi đến thời gian mọi người chuẩn bị đi làm. Bác sĩ gia đình nói để tránh nhiễm trùng cần phải rửa sáchẽ vết thương.



Thế nhưng.

Tuần Dữu ngồi trên sô pha một lúc lâu, người nọ vẫn đứng im bất động. Cô mất kiên nhẫn vội thúc giục: "Trong ngăn kéo có hộp thuốc, cậu mau lên."

Nghe được câu này, người nọ cuối cũng cũng có động tác, hắn thoáng nhìn Tuần Dữu trong chốc lát, đột nhiên, cánh tay hắn chìa ra trước mặt cô, chậm rãi nói: "Cõng cậu, hoàn thành. Thoa thuốc: Một vạn."

Tuần Dữu: "..."

Tuần Dữu lập tức hiểu hắn đang muốn thêm phí phát sinh. Cho dù cô không thiếu tiền cũng bị bộ dáng sống chết đòi tiền này làm cho kinh sợ.

"Này, cậu đừng nhân lúc cháy nhà đi hôi của nhé! Bôi thuốc một vạn? Ngón tay cậu dát vàng hay nạm kim cương vậy?"

Người nọ không trả lời cô, hắn rũ mắt nhìn Tuần Dữu ngồi trên sô pha vừa tức giận vừa khó tin. Tuy bị mái tóc che khuất một ít, nhưng từ góc độ của Tuần Dữu lại có thể thấy rõ mặt người này.

Khác với sự âm u ủ dột thường thấy, hắn có một đôi mắt rất đẹp, màu mắt hơi pha nâu, cũng chính nhờ vậy mà tăng vẻ trong sáng thanh triệt.

Nhưng giờ phút này, Tuần Dữu không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp, bởi vì người này không nói một lời đã muốn quay người đi.

"Này này này, cậu làm gì vậy? Cứ thế mà đi sao?" Thấy người nọ rất mau đã ra tới cửa, Tuần Dữu nóng nảy, cuối cùng nhin không được kêu lên: "Một vạn thì một vạn, tôi cho cậu là được chứ gì! Cậu quay lại cho tôi!"

Lời còn chưa dứt, bước chân người nọ đã dừng, hơn nữa còn rất nhanh chóng quay lại.

"Đưa tiền trước, bôi thuốc sau."



Vóc người mảnh khảnh của nam sinh ngồi xổm xuống trước mặt Tuần Dữu, tư thế vô cùng khiêm tốn, thế nhưng, lời hắn nói ra lại khiến Tuần Dữu muốn đánh: "Chuyển khoản hay tiền mặt đều được."

Nói rồi, đôi mắt thanh triệt nhìn chằm chằm Tuần Dữu, bộ dáng tỏ rõ thái độ không trả tiền không bắt đầu làm việc.

"Quét mã WeChat!" Tuần Dữu thở sâu, lấy điện thoại chuẩn bị quét mã lại phát hiện điện thoại đã hết pin.

Vừa thấy vậy, cơ thể người nọ liền động, tựa muốn quay ra cửa.

"..."


"... Tôi có năm cái điện thoại!" Khi hắn vừa đứng lên, Tuần Dữu nghiến răng.


"Cậu đợi chút." Dứt lời, cô khom lưng lấy chiếc điện thoại mới tinh trong ngăn kéo bàn trà.


Thấy vậy, người nọ mới ngừng động tác.


Hơn nữa, ngón tay rất biết tự giác click mở mã nhận tiền của WeChat.


Tuần Dữu nhanh chóng mở điện thoại, đăng nhập WeChat, không kịp nhìn thông báo đã quát mã chuyển tiền cho hắn.


Rõ ràng số tiền lẻ trong tài khoản WeChat của cô có ít nhất bảy số, một vạn tệ với cô cũng chỉ như mất một cọng lông, thế nhưng, không hiểu sao Tuần Dữu thấy có hơi đau túi khi âm thanh báo nhận tiền thành công của WeChat vang lên, đôi mắt hắn hơi cong cong trong nháy mắt.


Một vạn tệ nhiều như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK