• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Vô Hạo vô cùng thong dong mà đi lại bên trong Duyên Xuyên Lâm, vừa đi vừa ngắm cảnh vật thiên nhiên của khu rừng này, chẳng khác gì là đang đi du lịch cả.

Nhưng quả thật là tên này đàn đi du lịch đấy chứ a?

Bởi vì Duyên Xuyên Lâm có diện tích lãnh thổ rộng lớn không chênh lệch bao nhiêu so với Thu Tùng Lâm nên để đi được từ ngoài rìa rừng cho đến trung tâm của sâm lâm này mà gặp dòng sông tên Duyên Xuyên kia cũng mất không ít thời gian, vì vậy hắn cứ thong thả mà đi thôi...

Tìm bằng hữu hay đạo lữ thì cũng không có việc gì phải vội cả, cuộc đời của một tu sĩ dài hơn không ít so với phàm nhân thông thường, vì vậy nên thời gian đối với họ chỉ là chuyện nhỏ.

Tính toán một chút, nếu Trần Vô Hạo vẫn giữ tốc độ di chuyển không khác gì khi đi ở trong Thu Tùng Lâm như hiện tại, công thêm cả thời gian luyện kiếm, sinh hoạt ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa,... thì cũng phải mất khoảng tầm 2 tháng để đến được khu vực trung tâm của Duyên Xuyên Lâm.

Đấy là dựa theo thời gian băng xuyên qua Thu Tùng Lâm mất hết 4 tháng trời của Trần Vô Hạo, nghĩa là đến được trung tâm của Thu Tùng Lâm sẽ mất 2 tháng.

Bất quá đó là khi mà Trần Vô Hạo mới chỉ là phàm nhân luyện chút võ phu, hiện tại hắn đã là một tu chân giả, có công pháp, có vũ kỹ để tu luyện, vì vậy đoán rằng thời gian sẽ bị kéo dài thêm nha...

Ước chừng nếu ít thì kéo dài thêm 1 tháng là mất 3 tháng đi đường, còn nhiều thì chắc là kéo dài ra 3 tháng nữa là hắn sẽ mất gần nửa năm chỉ để đến khu vực giữa của Duyên Xuyên Lâm a!

Tên này là tu sĩ, thể lực rất cao, sức lực lớn hơn trước nhiều, tốc độ tất nhiên sẽ tăng theo, đáng ra hắn có thể lợi dụng ưu thế là người tu hành này để có thể nhanh chóng đến nơi trung tâm Duyên Xuyên Lâm, cùng lắm chủ mất 1 tháng là cùng...

Thế nhưng vì bản tính tự do tự tại, trải nghiệm thế gian một cách rõ ràng, chân thực mà từ tốn nhất có thể để không bị bỏ lỡ uổng phí bất cứ điều gì, một dạng câu giờ khá là nản đối với những người không có tính kiên nhẫn.

Vậy nên mới thành ra thời gian trở nên lâu dài hơn so với trung bình không ít, tên này lại cứ thích dùng cách di chuyển của phàm nhân để đi cơ.

Hằng Nguyên Giới thật sự vô cùng rộng lớn, theo thực lực hắn tăng lên thì có thể sẽ voi thức di chuyển nhanh nhưng cũng chỉ là một chút, tu luyện giả cỡ Siêu Phàm Cảnh hoặc Thông Linh Cảnh chắc cũng mất vài trăm nằm cho đến ngàn năm gì đó để đi hết mọi nơi trên thế giới này, vậy thì Trần Vô Hạo tên này dù cảnh giới có đạt Linh Hải Cảnh cũng vẫn phải gấp đôi, thậm chí gấp ba lần a!

Mới nghe thôi chắc sẽ có rất nhiều người đến chắp tay lạy tên tiểu tử này một lạy, quỳ gối bái phục xưng thần luôn a. Đến các tán tu không môn không phái đi khắ thiên hạ cầu cơ duyên cũng không có dửng dưng như tên này đâu...

Người ta thì cực khổ chạy đôn chạy đáo khắp nơi để cầu kiếm cơ duyên tu hành, trành giành nhau sứt đầu mẻ trán, thậm chí là bỏ mạng, còn tên họ Trần này thì hay rồi, coi như có cầu cơ duyên nhưng lại thản nhiên như không, kiểu như có thể lấy được thì lấy còn không lấy được thì thôi, cạn lời luôn rồi.

Có khi còn có kẻ sẽ muốn đấm một cú toàn lực vào mặt tên này rồi chửi hắn một trận mà chẳng có lý do nào, dù Trần Vô Hạo chẳng làm gì cả nhưng lại cứ làm cho người ta muốn đánh mắng hắn một trận đây.

Nhưng Trần Vô Hạo hắn chính là như vậy, không có gì để bàn cãi ở đây cả...

...

Khoảng thời gian di chuyển đến khu vực trung tâm của Duyên Xuyên Lâm - Duyên Xuyên, Trần Vô Hạo thực sự đã câu giờ.

Vì đã là một người tu chân Võ Giả Cảnh, nhu cầu sinh hoạt thông thường của Trần Vô Hạo đã giảm thiểu đi rồi, ăn uống và nghỉ ngơi không cần thực hiện đầy đủ cũng không có vấn đề gì, vậy nên đa số thời gian hắn dàng cho tu luyện hết.

Có nhiều lần hắn còn ngồi tu luyện Chân Võ Kiếm Linh Quyết đến mấy ngày liền, hắn lại bị quên trời quyên đất quên cả thời gian.

Bất quá việc ngồi đả toạ vận chuyển công pháp hấp thu thiên địa linh khí chuyển hoá sang linh lực để tu luyện tăng tiến tu vi lại chỉ là phụ, cái chính hắn tu luyện là Uyên Phong Kiếm Pháp, sau đó là 4 môn vũ kỹ kia.

Thủ đoạn chiến đấu hiện tại vẫn tốt hơn là giành thơi gian cho cảnh giới. Dù sao thì làm gì có ai quy định phải gia tăng tu vi thì mới có thể mạnh lên đâu chứ?

Khả năng của tu hành giả như thể vô khả lượng vậy, nếu ngươi có nhiều thủ đoạn hoặc thủ đoạn của ngươi thực sự mạnh mẽ từ đầu thì tu vi chẳng là gì cả, có thể nói là một dạng vô địch trong cùng cấp ấy.

Trần Vô Hạo cũng chính là muốn được như vậy, tu luyện chậm mà chắc, tạo cho bản thân một căn cơ vững chắc, tu sức mạng mà mình có thể phát huy, xem lĩnh ngộ mà tự thân có thể áp dụng vào, từ đó mà dù cho tu vi hắn thăng trưởng chậm nhưng sẽ khó tu sĩ cấp cao hơn có thể khi dễ được hắn!



Bất quá, nếu tu vi cảnh giới của đối phương có khoảng cách xa hơn mình nhiều thì vẫn là lực bất tòng tâm, không thể gì được nha.

Nói là giới hạn của một người là bất khả hạn lượng nhưng sự bất khả hạn lượng ấy vẫn gắn liền với cảnh giới. Chứ nếu không thì bản thân sẽ không chịu nổi thứ sức mạnh hay công pháp bậc cao hơn bản thân quá nhiều, thậm chí tẩu hoả nhập ma hay bạo thể mà chết.

Bằng không lại đột nhiên lòi đâu ra ra một tên Võ Giả Cảnh độ Thiên Kiếp phi thăng thẳng thành tiên luôn chắc? Hay là lấy tu vi Võ Đạo Phổ Thông triền đấu bất phân thắng bại với Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh a?

Trên đời này nếu mà có bất cứ ai có thể làm được như vậy thì đó chỉ có thể là một sinh vậy quái thai nào đó mà thôi, chẳng thể coi là tu sĩ được nữa, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Thỉnh thoảng trong khi tiếp tục thẳng tiến đích đến mà đi, Trần Vô Hạo sẽ bắt gặp một số linh thảo, chủ yếu là Tụ Linh Thảo, một loại dược thảo có khả năng phụ trợ cho tu sĩ sau khi phục dụng sẽ gia tăng tốc độ hấp thu và chuyển hoá linh khí thành linh lực, gia tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi, chúng mọc phổ biến ở khắp mọi nơi trên thế giới, rất dễ tìm.

Chỉ là vì sự tăng trưởng sinh sôi nhanh chóng, tác dụng lại quá hữu dụng nên chúng thường xuyên bị hái, thế nên tìm Tụ Linh Thảo bình thường thì dễ, nhưng tìm những cây Tụ Linh Thảo phẩm chất cấp cao thì lại khó, bởi vì khi Tụ Linh Thảo chưa kịp trưởng thành hơn thì đã bí hái đem ra phục dụng rồi, còn đâu trưởng thành nâng cao chất lượng nữa?

Tụ Linh Thảo còn có thể kết hợp cùng vài loại linh dược để cho Luyện Đạ Sư luyện chế thành Tụ Linh Đan, hiệu quả còn gấp 10 lần so với dùng Tụ Linh Thảo.

Trần Vô Hạo rất tự nhiên thong thả mà hái lấy từng cây hắn đi ngang qua gặp được cất vào trong Nhẫn Trữ Vật để tích trữ, hắn sẽ chưa phục dụng luôn trong thời gian này vì hiệu quả của một cây cũng khá dài, dù hắn không vội nhưng cũng biết là không nên chậm trễ quá nhiều thời gian...

Hắn tính định sau này nếu có cơ hội sẽ tìm hiểu nghiên cứu thêm cách để học luyện đan, trở thành một Luyện Đan Sư, tự thân làm lúc nào cũng thú vị và vui hơn nha, cũng là cái lợi không nhỏ cho bản thân đâu.

Ngoài Luyện Đan Sư vẫn còn rất nhiều loại chức nghiệp phụ trợ khác như Luyện Khí Sư chuyên rèn đúc pháp bảo binh khí, Trận Pháp Sư chuyên về lập trận với đa dạng các loại tác dụng hữu hiệu khác nhau, Phù Lục Sư chuyên luyện chế ra các loại bùa chú, phù lục với hiệu quả đặc biệt đa dạng không kém,...

Khi vừa mới tìm hiểu qua trong sách về các loại chức nghiệp như thế này, Trần Vô Hạo đã cảm thấy cực kỳ hưng phấn và phấn khích, âm thầm cảm thán không ngờ thế gian lại có nhiều điều kỳ diệu như vậy.

Hắn chỉ muốn mau chóng được tìm và học hết tất cả các loại chức nghiệp đó mà thôi, dù như vậy sẽ làm thời gian tu luyện bình thường bị ít đi, tu vi sẽ bị thăng tiến chậm hơn nhiều vì phải dành thời gian cho quá nhiều thứ để tu luyện...

Nhưng Trần Vô Hạo không để ý chút nào, có thể khám phá và học hỏi nhiều thứ chính là điều hắn muốn, dù sao hắn cùng chỉ là một tán tu, và sẽ mãi mãi là tán tu, không gì gò bó hắn, vì vậy đồng thời việc tu hành của hắn sẽ khó hơn người của các thế lực rất nhiều khi mọi thủ đoạn, mọi chiêu thức, mọi tài nguyên tài sản hắn đều phải tự thân kiếm tìm, trong đó sẽ không tránh khỏi tranh chấp với các tán tu khác.

Tốt nhất vẫn là học càng nhiều điều, biết càng nhiều thứ thì bản thân chỉ có lợi chứ không có hại đâu.

Ví dụ như Trần Vô Hạo hắn là người có chức nghiệp, vốn những người có chức nghiệp đều không phải rau cải trắng ở đâu cũng gặp, muốn trở thành cũng cần độ phù hợp với nghề hoặc cực không ngừng cố gắng, vì vậy bất cứ một người có chức nghiệp đều được đối xử như thượng khách ở bất cứ nơi nào...

Để có thể nhờ được một Luyện Đan Sư luyện chế cho mình một viên đan dược, hay một Luyện Khí Sư luyện cho mình một pháp bảo,... thì phải trả một cái giá không nhỏ đâu.

Chính điều này là một phần lý do mà Trần Vô Hạo mới nghỉ đến một việc rằng: "Nếu như không thể nhờ được họ, vậy tại sao không tự thân mà làm nhỉ?"

Dù biết là tu hành không dễ dàng chút nào, nhưng Trần Vô Hạo hắn không phải là người sẽ bị nản lòng hay từ bỏ mà trái lại, càng thất bại nhiều, càng khó khăn, hắn lại càng muốn bản thân có thể thực hiện thành công, hắn tin chỉ cần bản thân đủ cố gắng, đủ kiên định, đủ nhẫn nại, đủ quyết tâm thì chắc chắn rồi sẽ đến một lúc nào đó mà thành công.

Khó hắn chẳng ngại, lâu hắn chẳng lo, chỉ cần có khả năng thành công thì dù cho mất bao nhiêu thời gian công sức hắn vẫn sẽ làm.

Sẽ không có chuyện không có duyên với điều gì hay là không có tu chất thích hợp cho cái gì, vạn sự trên đời đều là có thể, chỉ là ngươi có dám bỏ công sức, thời gian và sự kiên nhẫn để cố gắng thực hiện không thôi...

Ngoài Tụ Linh Thảo, Trần Vô Hạo cũng bắt gặp một vài thảo dược linh dược khác nhưng chỉ toàn cây non, tác dụng nhỏ nên hắn cũng không hái làm gì, cứ để vậy cho chúng tiếp tục sinh trưởng.

Hoặc hắn cũng thỉnh thoảng gặp vài cây linh thảo đủ trưởng thành có thể hái với các loại tác dụng khác nhau, nhưng tốt nhất vẫn là đem ra luyện thành đan dược mới có thể tận dụng tối đa chúng.

Linh thảo cũng đâu có phải cỏ dại, Tụ Linh Thảo dù khả năng sinh sôi cao cũng không phải có thể tuỳ tiện hái hết được, luyện đan cũng có tỷ lệ thất bại, từ đó toàn bộ linh thảo linh dược được sử dụng để luyện đan đều sẽ tan thành cát bụi, từ cái có lợi ích trở thành không gì cả.



Vì vậy mà những người có chức nghiệp không chỉ gặp khó khăn về tư chất ngộ tính mà còn cả vấn đề tài nguyên nữa...

Ví dụ như Luyện Đan Sư cần luyện chế rất nhiều tài nguyên linh dược linh thảo rất nhiều lần thì mới có thể thăng tiến cấp độ của mình, trải qua vô số lần luyện chế thành công và thất bại mới có lĩnh ngộ để đột phá, không như tu chân giả thông thường chỉ cần phục dụng tài nguyên để tu luyện rồi đột phá là xong.

Chức nghiệp là thứ ngốn tài nguyên cực lớn, tu luyện rất khó, nhưng chính vì vậy mà trở nên hiếm có, đặc biệt là những người trình độ cao lại càng được tôn vinh, coi là sinh vật quý hiếm luôn được săn đón và bảo tồn luôn ấy chứ.

Trở thành người có chức nghiệp thì sẽ được tôn trọng, sẽ không bị gây phiền phức, Trần Vô Hạo khá thích điều này, bất quá hắn đủ khôn để hiểu là ngoài được tôn trọng thì có chức nghiệp cũng sẽ đi kèm với nguy cơ.

Ví dụ như có các thế lực sẽ săn tìm và dùng vũ lực ép những người như Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư các loại về làm việc không công cho bọn hắn, nếu ngươi không có đủ thực lực phản khán thì xác định là toang rồi.

Hay là ngươi khổ công tu luyện bất kể năm tháng đến cấp cao và gặp một tên công tử thế lực không nói lý lẽ thấy ngươi cấp cao hơn hắn liền vô lý cho là ngươi tài giỏi hơn khiến hắn ghét và muốn triệu gọi thế lực tiêu diệt ngươi thì cũng còn cái nịt.

Thật ra có rất nhiều lý do nghe hợp lý hơn nhưng nói hai cái trên để thể hiện sự nghiêm trọng khi để lộ thân phận người có chức nghiệp sẽ gây ra hậu quả lớn đến mức nào, đặc biệt là khi ngươi còn là tán tu nữa.

Những tán tu không bối cảnh ham hư vinh, danh vọng tiền tài thì chắc chắn sẽ đi thể hiện khắp nơi rồi để các thế lực săn đón và chọn ra thế lực cao nhất ở đó mà đầu nhập, nhưng Trần Vô Hạo hắn không muốn gia nhập bất cứ thế lực nào, bởi vì như vậy hắn sẽ bị quy tắc và bối phận gò bó bản thân, lại còn phải ở lại để phục vụ hay giúp đỡ họ, thế thì đâu ra tự do tự tại nữa?

Thiên địa rộng lớn khôn cùng, nguy hiểm nhất chính là lòng người a...

...

Mọi chuyện đúng như đã được dự tính từ trước, Trần Vô Hạo đã "dạo chơi" trong Duyên Xuyên Lâm này đến nay đã được gần 3 tháng rồi, lúc này hắn chỉ còn cách trung tâm của khu rừng này khoảng vài chục dặm nữa thôi.

Trần Vô Hạo đã có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng sông duyên ở phía trước rồi.

Khoảng cách mấy chục dặm mà tên này đã có thể loáng thoáng nghe thấy được rồi, thính lực của tu sĩ thật sự ảo diệu.

Trong quá trình "rong chơi" của thiếu niên mười sáu tuổi này, hắn đã thu gom được kha khá các loại linh dược linh thảo, mà nhiều nhất dĩ nhiên chính là Tụ Linh Thảo rồi, phải cả trăm gốc ấy.

Nhưng chừng này đối với Luyện Đan Sư chẳng là gì cả, luyện chế cùng lắm chục lần là hết sạch rồi, mà bình thường muốn thăng tiến một cấp bậc nhỏ nghe bảo phải hàng trăm đến hàng ngàn lần luyện chế, rồi khi đột phá rồi thì muốn đột phá cấp độ tiếp theo lại tiêu hao càng nhiều hơn so với lần trước đó, càng về sau lại càng tiêu tốn nhiều hơn lần trước, đây là một minh chứng nhỏ cho thấy chức nghiệp cực kỳ tiêu tốn tài nguyên.

Thời gian lại trôi thêm 7 canh giờ nữa, rốt cuộc Trần Vô Hạo đã đi hết đoạn đường trải dài mấy chục dặm này, tiếng nước chảy đã vô cùng rõ ràng, dòng nước trong veo đã ở ngay trước mắt hắn...

Sông duyên thực sự rộng lớn, từ bờ bên này sang đến bờ bên kia cũng phải cả dặm chứ không ít, chiều dài thì không thấy điểm đầu hay điểm cuối, vừa vặn là trải từ Đông sang Tây, bầu không khí phảng phất quanh khu vực sông thoáng mát vô cùng.

Hắn nhìn thấy ở xa xa với vị trí của hắn, một số các yêu thú thuộc dạng hiền lành đang đứng ở bên bờ sông cúi đầu uống nước, bên bờ bên kia cũng có cả yêu thú hung dữ nữa.

Mặt sông bóng loáng phản chiếu dưới nhật quang xế tà của buổi chiều, bầu trời hơi tối màu nhưng lại khiến cảnh sông nơi đây thật đẹp.

Thỉnh thoảng còn thấy những loài cá khác nhau nhảy bật lên khỏi mặt nước, bơi lội tung tăng, có con lại bị cá lớn hơn đớp mất hoặc trở thành bữa trưa cho mấy con yêu thú trên bờ.

Lòng sông thật sự là trong vô cùng, Duyên Xuyên phải sâu mấy trượng vậy mà đứng từ trên bờ lại vẫn có thể nhìn thấy rõ cả dưới đáy, thậm chí thấy được rất xa chứ không phải chỉ một khu vực.

Những khối đá lớn nhỏ rải rác quanh sông, cỏ xanh tươi tuyệt đẹp, cây cối quanh khu vực sông lại toàn bộ đều có lá ố vàng một cách kỳ lạ, những cái lá vàng ấy lại rụng rơi phiêu phiêu nhẹ nhàng xuống mặt đất, dưới ánh hoàng hôn càng khiến chúng trở nên rực rỡ...

Trần Vô Hạo chứng kiến cảnh tượng này mà không khỏi cảm thán:

"Duyên Xuyên này quả thực là mỹ cảnh hữu tình, nói không chừng lời đồn trong thiên hạ là thật nha..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK