Ngay khi vừa về đến Thiên Nhai Thành, Trần Vô Hạo đã đi thẳng một mạch trên đường cái lớn về phía trước, hướng về phía Đế Tài Các gần trung tâm thành trì mà thẳng tiến.
Bước vào bên trong Đế Tài Các, gật đầu chào hỏi qua với hai vị thị nữ đứng cửa một tiếng rồi đi về phía quầy giao dịch để bắt đầu bán hết đống xác yêu thú hắn săn giết được mà chưa làm món thịt nướng thượng hạng trong suốt mấy tháng qua ở trong rừng tu luyện.
Tính ra Ôn Thảo Lâm vốn rất ôn hoà nên yêu thú hung dữ tương đối ít, Trần Vô Hạo mỗi lần đi săn là phải tốn không ít công kiếm tìm mục tiêu, về sau mới quyết định sẽ chạy sang Thu Tùng Lâm ở lân cận để săn, sau đó sẽ lại trở về trong Ôn Thảo Lâm tu luyện.
Mặc dù nghe thì có vẻ khá mất công sức nhưng như vậy cũng xem như là một màn luyện tập cho Trần Vô Hạo, vì thế nên cũng chẳng có vấn đề gì cả, ai quá lười thì có thể sẽ than vãn không thèm làm điều này và chuyển sang Thu Tung Lâm tu luyện luôn.
Bất quá Ôn Thảo Lâm lại mới là nơi nồng đậm linh khí nhất trong số 3 khu rừng lớn xung quanh Thiên Nhai Thành, không gian cũng dễ chịu và yên tĩnh nhất, quá thích hợp để tịnh tâm tu hành.
Mà sang đến Thu Tùng Lâm thì sẽ có số lượng yêu thú lớn nhất trong cả 3 khu rừng, vì vậy nên Trần Vô Hạo mới chọn cách lòng vòng như vậy, nhưng cũng là tốt cho bản thân hắn thôi, vì hiểu được điều đó nên Trầm Vô Hạo mới thực hiện.
Tiện thể nói thêm là ở khu rừng còn lại - Duyên Xuyên Lâm chính là nơi có số lượng thiên tài địa bảo, thảo dược linh dược sinh trưởng nhiều nhất đấy...
Trần Vô Hạo cũng đang định khi rời khỏi Thiên Nhai Thành, lên đường đi tiếp cuộc hành trình thì sẽ vẫn đi theo hướng Bắc và cũng là hướng của Duyên Xuyên Lâm, như vậy thì sẵn tiện tìm kiếm chút cơ duyên linh dược nào đó phụ trợ tốt cho tu luyện.
"Ly tỷ, đệ muốn bán hết chỗ thi thể yêu thú này, phiền tỷ giám định và ra giá cho ta." Trần Vô Hạo cầm lên một đống lớn Túi Trữ Vật đặt lên trên bàn giao dịch, hướng vị nữ chưởng quầy mà hắn hay qua lại bán xác yêu thú nhiều nhất trong suốt hơn nửa năm qua đã sớm thân nỏ miệng cười nói.
Trữ lượng của Túi Trữ Vật là có hạn nên Trần Vô Hạo phải nhét đống thi thể yêu thú hắn săn giết được vào nhiều túi khác nhau, giờ cũng chất thành một đống luôn rồi.
"A, chào Trần tiểu đệ, cũng lâu rồi không gặp đệ nha. Vậy xin chờ tỷ tỷ khoảng 1 khắc là sẽ xong ngay!" Nữ chưởng quầy gọi Ly tỷ này cũng đã thân thuộc với Trần Vô Hạo được một thời gian dài, giao tiếp của cả hai đã thay đổi trở nên thân thiết hơn rất nhiều, nàng tươi cười gật đầu đáp lại hắn.
"Được a, Ly tỷ cứ thoái mái, đệ cũng không vội gì." Trần Vô Hạo sảng khoái bồi thêm một câu, sau đó là thong thả đứng đợi, đầu ngó qua ngó lại, ánh mắt đảo quanh, nhìn ngắm cảnh quan tráng lệ mà hắn đã thấy qua rất nhiều lần của Đế Tài Các này. Cảnh tượng đông đúc náo nhiệt này thực sự là không bao giờ ngừng ở nơi này a...
Qua 1 khắc sau, nữ chưởng quầy đã kiểm kê giám định xong hết tất cả núi thi thể yêu thú Nhất Phẩm bên trong một đống Túi Trữ Vật, cũng có chút tốn công sức đấy, nhưng dù sao đây là công việc của nàng, lại đã làm ở đây nhiều năm mà sớm quen rồi, chẳng đáng là bao đối với nàng.
Lúc này nữ chưởng quầy ngước đầu lên, hướng về phía Trần Vô Hạo hé môi mỉm cười nói:
"Trần tiểu đệ, tỷ đã kiểm tra xong tất cả chỗ này rồi, xin được định giá tổng cộng hết tất cả là 603 Thượng Phẩm Linh Thạch nha! Đệ vẫn chăm chỉ như vậy nhỉ, hình như còn chăm hơn a?"
"Haha, đệ dạo gần đây tu luyện có chút đột phá không nhỏ, thực lực tăng không chỉ một chút, vì vậy nên công suất cũng theo đó tăng lên kha khá đấy! Vậy phiền Ly tỷ mua hết chỗ này rồi, giá cả của Đế Tài Các đưa ra đệ tất nhiên không có gì phải thắc mắc cả." Trần Vô Hạo cười một tiếng sảng khoái đáp lại lời nàng. Cả hai đã một câu gọi tỷ một câu gọi đệ rồi, chẳng có gì xa lạ nữa, nói chuyện với nhau vô cùng thoải mái, không như mấy ngày đầu chỉ là mối quan hệ quan khách và nữ nhân viên.
"Ồ, chúc mừng đệ nha. Mới trở thành tu chân giả không lâu mà đã có điểm đột phá rồi, cũng xem là rất có tư chất đấy! Chẳng bù cho ta, mấy năm nay bận bịu làm việc, không có nhiều thời gian tu luyện, mãi chưa thể đột phá Nhị Phẩm Võ Sư a, các tỷ muội đã có vài người đột phá rồi..." Nữ chưởng quầy hoan hô chúc mừng một câu, lại liền than thở ngao ngán nói.
"Ly tỷ cứ nói quá, đệ chỉ là có chút ngộ tính và chăm chỉ tu luyện nên mới có tăng tiến vậy thôi. Mà đệ cảm nhận thấy tỷ không bao lâu nữa cũng sẽ đạt Nhị Phẩm Võ Sư thôi, tỷ cứ cố gắng lên a!" Trần Vô Hạo thản nhiên nói, như khiêm tốn mà ý hắn lại không phải khiêm tốn, cũng nói thêm một câu khích lệ.
"Đa tạ Trần tiểu đệ khích lệ, tỷ sẽ cố gắng a! Còn đây là Nhẫn Trữ Vật với 603 Thượng Phẩm Linh Thạch tất cả của đệ." Nữ chưởng quầy che miệng cười duyên, chợt đưa ra trước mặt Trần Vô Hạo một cái nhẫn ngân sắc sáng bóng, môi son nhẹ nói.
"Hả? Sao lần này tỷ lại dùng vật giá trị như Nhẫn Trữ Vật để thực hiện giao dịch vậy? Không phải Nhẵn Trữ Vật chỉ dành cho giao dịch từ một ngàn Thượng Phẩm Linh Thạch trở lên thôi sao?" Trần Vô Hạo hơi ngạc nhiên mở miệng hỏi. Nhẫn Trữ Vật thật sự giá trị hơn Túi Trữ Vật rất nhiều, 100 cái Túi Trữ Vật mới bằng giá trị một cái Túi Trữ Vật đấy...
"Khanh khách, tỷ tỷ đây là đặc cách cho đệ đấy. Vả lại đệ tính thử xem suốt từ lúc đệ đặt chân đến Đế Tài Các chúng ta lần đầu tiên đến nay đã lấy từ chúng ta bao nhiêu cái Túi Trữ Vật rồi chứ hả? Đủ để đệ đổi vài chục các Nhẫn Trữ Vật rồi đấy a!"
"Thì ra là vậy a! Đệ cũng chẳng nhớ rõ bây giờ trên người đệ lúc này có bao nhiêu cái Túi Trữ Vật nữa, vậy đa tạ Ly tỷ tỷ rồi!" Trần Vô Hạo bừng tỉnh, hơi gãi gãi đầu nói, cuối cùng chắp tay đa tạ nữ chưởng quầy.
"Dù sao thì dùng mãi một đống Túi Trữ Vật cũng không tiện, tỷ đây tốt bụng mà đặc biệt dùng Nhẫn Trữ Vật cho đệ đấy nha. Đằng nào...đệ cũng sắp rời đi rồi mà." Nữ chưởng quầy giọng điệu hơi đi xuống lộ vẻ buồn bã nói.
"À, trước đây ta cũng từng nói sau khi tu luyện có tiến triển thì sẽ rời đi nhỉ? Không ngờ tỷ có thể đoán ra được từ câu nói không rõ ràng ấy." Trần Vô Hạo đến đây âm giọng cũng hơi đi xuống nói.
Trước đây trò chuyện nhiều lần với nữ chưởng quầy hắn cũng chia sẻ chút ý định tương lai của mình cho nàng, và cũng ngược lại là nàng cũng chuyện trò tâm sự không ít với hắn, Trần Vô Hạo cũng như vậy với các nhân viên ở đây.
Chuyến du hành khắp thiên hạ của hắn chắc chắn sẽ rất tẻ nhạt và cô độc, không phải lúc nào cũng sẽ tìm đến một tò thành trì mà ở, không phải lúc nào cũng gặp tán tu, vì vậy hắn luôn thích trò chuyện làm thân, kết làm bằng hữu với nhiều người nếu có cơ hội.
"Ngoài các tỷ muội ra chỉ có đệ là thường xuyên trò chuyện với tỷ thôi, nay đệ sắp rời đi, không biết có còn gặp lại không, tỷ có chút buồn nha." Nữ chưởng quầy than thở buồn rầu nói với Trần Vô Hạo.
"Gặp nhau chính là duyên, đệ cũng rất buồn khi phải chia tay Ly tỷ và các bằng hữu đã kết ở đây, nhưng ta đã quyết phải đi rồi, nếu có cơ hội ta sẽ cố gắng trở về đây hảo hảo bồi tỷ." Trần Vô Hạo ung dung nói, chỉ là vẫn ản trong đó sự buồn bã khi chia ly bằng hữu.
"Thôi đệ cũng nên đi nói lời từ biệt với những người khác đi, sớm ngày còn lên đường a." Nữ chưởng quầy nén sự rầu rĩ lại, lấy lại phấn chấn mỉm cười tươi tắn hé môi nói.
"Được rồi, đệ cũng đang định như vậy." Trần Vô Hạo gật nhẹ đầu đáp lại nàng.
Hai người cùng từ biệt nhau, sau đó Trần Vô Hạo cũng đi một vòng quanh khắp cái đại sảnh huyên náo của Đế Tài Các để nói lời chia tay...
Xong xuôi gần hết, lúc này lại hướng về khu vực lễ tân để trả lại 2 quyển công pháp cùng 4 cuốn vũ kỹ kia, và cũng phải trả luôn chi phí mượn đồ nữa.
Trong lòng tên này vẫn còn thầm mong số linh thạch hắn hiện tại sở hữu sẽ đủ để trả hết phí mượn, vẫn còn lo hắn sẽ không trả nổi cái giá đây...
Nhưng có lẽ lần này hắn may mắn rồi, sau khi chào hỏi và trò chuyện sơ qua về việc hắn sắp rời đi, nữ tiếp tân nhận lấy 6 món Huyền Cấp rồi tính toán thời gian mượn để tính chi phí, rốt cuộc chốt hạ:
"Chi phí mượn 1 quyển Huyền Cấp Trung Phẩm công pháp - Chân Võ Kiếm Linh Quyết, 1 quyển Huyền Cấp Trung Phẩm kiếm pháp - Uyên Phong Kiếm Pháp, 4 cuốn Huyền Cấp Hạ Phẩm vũ kỹ - Xung Linh Quyền, Khai Thạch Cước, Canh Linh Hộ Thân và Toái Phong Trảm tổng cộng hết tất cả của đệ là 1060 Thượng Phẩm Linh Thạch nha!"
Trần Vô Hạo âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, hắn vừa hay trong người cộng cả số linh thạch trước đó hắn sở hữu và số linh thạch mà vừa rồi bán đống yêu thú thì tổng cộng là 1170 Thượng Phẩm Linh Thạch...
Vừa có thể trả đủ chi phí mà cũng vừa giữ lại một khoản chi tiêu sinh hoạt nếu như có sang thành trì khác, hoặc có thể đem ra sử dụng để tu luyện.
Linh thạch bao hàm sự kết tinh thể rắn và các khoáng chất của thiên địa mà hình thành, vì vậy linh khí vô cùng tinh khiết. Phẩm chất càng cao thì độ tinh khiết và nồng đậm càng cao.
Tu sĩ có thể vận chuyển công pháp để hấp thu linh khi từ linh thạch vào trong cơ thể để tu luyện như bình thường, thậm chí hiệu quả còn lớn hơn rất nhiều.
Linh khí là một thể vô hình của thiên địa, mà linh thạch là sự ngưng đọng của linh khí thành thực chất cùng với năng lượng khoáng chất từ thiên địa mà thành, tu luyện 100 viên Hạ Phẩm Linh Thạch cũng bằng ngươi hấp thu linh khí đất trời trong 1 canh giờ đấy.
Trần Vô Hạo lại tiếp tục bước lên cầu thang lớn nơi đại sảnh, một đường đi lên đến tầng lầu thứ 7, chính là tầng của Tàng Thư Lầu.
Hắn cũng muốn nói lời chào tạm biệt với lão già thủ thư tiền bối kia một tiếng trước khi rời đi...
Đi lên đến nơi, ở ngay phía đối diện của lối cầu thang nơi trước lối ra vào của Tàng Thư Lầu, vẫn là cái bàn gỗ ấy, vẫn là cái ghế gỗ đó, lại vẫn là lão già râu tóc đen bạc xen kẽ nhau đang ngồi yên tĩnh chăm chú đọc một quyển sách, không gian quanh lão như đọng lại, khí tức thu liễm đến cực hạn...
Chính là lão già thủ thư của Tàng Thư Lầu.
Trần Vô Hạo bước đến phía trước bàn gỗ, đối diện với vị tiền bối vẫn mặc kệ sự đời mà mải mê đọc sách này, hơi khom người chắp tay, cung kính mở miệng:
"Thưa tiền bối, tiểu tử lần này sắp rời đi, muốn đến đây để tạm biệt tiền bối một tiếng, cảm ơn tiền bối thời gian qua..."
Trần Vô Hạo không nhanh không chậm nói gới lão già thủ thư.
Dù suốt thời gian qua lão tiền bối này chỉ nói với hắn được hai câu, chẳng có quan hệ gì, nhưng Trần Vô Hạo vẫn tôn kính với lão, dù sao cũng là trưởng bối đi trước, tu vi khí tức chẳng có một điểm nào lộ ra làm lão càng thêm thần bí và đáng tôn trọng.
Giữ nguyên tu thế như vậy một hồi, vẫn không thấy lão tiền bối này phản ứng hay trả lời lại, Trần Vô Hạo cũng chủ có thể âm thầm lắc đầu thở dài cười khổ, lúc này mới quay người lại, đi về phía cầu thang...
Bất ngờ, khi người thiếu niên vừa bước xuống được vài bước, đầu còn chưa khuất khỏi tầm nhìn bởi bậc cầu thang, lão già thủ thư lần đầu tiên lên tiếng nhẹ nói với hắn một câu khiến Trần Vô Hạo phải khựng người dừng bước, mà ánh mắt lão vẫn chăm chăm đọc sách:
"Tiêu tử ngươi rất có tiềm năng..."
Âm giọng khàn khàn già nua của lão già thủ thư chỉ nói ra vỏn vẹn một câu ngắn ngủn nhỏ bé như vậy, sau đó liền tiếp tục im bặt mà đọc sách, chẳng còn có thêm điều gì nữa.
Trần Vô Hạo hơi quay đầu lại nhìn lão tiền bối, nhìn lão vẫn an tĩnh đọc sách, khoé miệng thoáng câu lên mỉm cười, cuối cùng lão cũng đáp lại mình...
Sau đó hắn tiếp tục bước xuống dưới cầu thang, trở về nơi đại sảnh sầm uất của Đế Tài Các, rồi hướng phía đại môn ra vào mà rời đi...
...
Ra khỏi cổng lớn phía Bắc của Thiên Nhai Thành, hướng đi đến Duyên Xuyên Lâm, nơi sẽ tiếp tục cuộc hành trình của một tán tu như hắn...
Lúc này, Trần Vô Hạo chợt như vừa nhớ ra điều gì, trong miệng lẩm bẩm:
"Hình như ta có nghe nói ở sâu trong Duyên Xuyên Lâm có một con sông trải dài qua gọi là Duyên Xuyên, cũng là lý do mà khu rừng này được gọi là Duyên Xuyên Lâm thì phải..."
"Thấy trong sách với lời truyện miệng của nhiều người bảo rằng dòng sông đó được đặt tên như vậy vì nơi đó có thể giúp ngươi gặp được định mệnh của đời mình, cũng có thể gắn kết tình cảm của đôi tình lữ càng thêm thắm thiết tình cảm nha..."
"Tuy cũng chẳng rõ là điều đó thật hay không... Nhưng bất quá, ta cũng muốn đến đó thử nghiệm chứng một phen xem sao, biết đâu được lại có được một đạo lữ hay một nương tử từ trên trời rơi xuống thì sao ta...?"
Trần Vô Hạo liên tục lẩm bẩm ra một tràng dài liên miên bất tuyệt. Tên tiểu tử này có vẻ như đã đến cái tuổi tìm hiểu chuyện yêu đương rồi a!
Nhưng hắn cũng có chút thật sự muốn tìm một nữ nhân để kết làm đạo lữ hoặc đáng mừng nhất là có một vị nương tử tuyệt sắc để ngày tháng tiêu dao tự tại về sau không còn quá buồn chán nữa...
Hoặc đơn gian hơn chỉ là hắn muốn tìm một bằng hữu, một đạo lữ cùng hắn đồng hành tu luyện, cùng hắn có chung "tần số" chuyện trò, cùng hắn du hành khắp thế gian...
Vừa đi vừa suy nghĩ, Trần Vô Hạo vô thức mấp máy môi như muốn nói gì đó mà chưa nghĩ ra hết câu, lại thêm khoảng gần 2 khắc sau, khoé miệng thiếu niên đột nhiên câu lên ý cười, mở miệng nhẹ ngâm:
"Vạn lý độc hành vạn lý sầu
Đường đời cô độc đường đời tư
Cho ta một chút tình tri kỉ
Để bước độc hành bớt ưu tư..."
"Haha, thơ lần này của ta làm chắc cùng không tệ a? Thấy cũng đỡ hơn bài thơ lần trước nha, mà có lẽ lần sau ta sẽ sửa lại bài thơ đó để nó trở thành một truyệt tác của riêng mình, hẳn sẻ rất thú vị đấy."
Trần Vô Hạo khoái chí thầm nghĩ. Vừa nới nghĩ đến thử vận may tìm một nữ nhân định mệnh của mình mà đã có cảm hứng để mà sáng tác một bài thơ rồi, còn gì thú vị hơn chứ?
Không nghĩ nhiều như vậy thêm, cứ đến được cái dòng sông tên Duyên Xuyên ấy thì liền biết thôi chứ nghĩ ngợi mong đợi quá nhiều rồi khi đối mặt với sự thật phũ phàng sẽ chỉ thất vọng nhiều hơn thôi.
Cứ như vậy, Trần Vô Hạo lại tiếp tục chuyến ngao du tự tại của mình...
Bước vào bên trong Đế Tài Các, gật đầu chào hỏi qua với hai vị thị nữ đứng cửa một tiếng rồi đi về phía quầy giao dịch để bắt đầu bán hết đống xác yêu thú hắn săn giết được mà chưa làm món thịt nướng thượng hạng trong suốt mấy tháng qua ở trong rừng tu luyện.
Tính ra Ôn Thảo Lâm vốn rất ôn hoà nên yêu thú hung dữ tương đối ít, Trần Vô Hạo mỗi lần đi săn là phải tốn không ít công kiếm tìm mục tiêu, về sau mới quyết định sẽ chạy sang Thu Tùng Lâm ở lân cận để săn, sau đó sẽ lại trở về trong Ôn Thảo Lâm tu luyện.
Mặc dù nghe thì có vẻ khá mất công sức nhưng như vậy cũng xem như là một màn luyện tập cho Trần Vô Hạo, vì thế nên cũng chẳng có vấn đề gì cả, ai quá lười thì có thể sẽ than vãn không thèm làm điều này và chuyển sang Thu Tung Lâm tu luyện luôn.
Bất quá Ôn Thảo Lâm lại mới là nơi nồng đậm linh khí nhất trong số 3 khu rừng lớn xung quanh Thiên Nhai Thành, không gian cũng dễ chịu và yên tĩnh nhất, quá thích hợp để tịnh tâm tu hành.
Mà sang đến Thu Tùng Lâm thì sẽ có số lượng yêu thú lớn nhất trong cả 3 khu rừng, vì vậy nên Trần Vô Hạo mới chọn cách lòng vòng như vậy, nhưng cũng là tốt cho bản thân hắn thôi, vì hiểu được điều đó nên Trầm Vô Hạo mới thực hiện.
Tiện thể nói thêm là ở khu rừng còn lại - Duyên Xuyên Lâm chính là nơi có số lượng thiên tài địa bảo, thảo dược linh dược sinh trưởng nhiều nhất đấy...
Trần Vô Hạo cũng đang định khi rời khỏi Thiên Nhai Thành, lên đường đi tiếp cuộc hành trình thì sẽ vẫn đi theo hướng Bắc và cũng là hướng của Duyên Xuyên Lâm, như vậy thì sẵn tiện tìm kiếm chút cơ duyên linh dược nào đó phụ trợ tốt cho tu luyện.
"Ly tỷ, đệ muốn bán hết chỗ thi thể yêu thú này, phiền tỷ giám định và ra giá cho ta." Trần Vô Hạo cầm lên một đống lớn Túi Trữ Vật đặt lên trên bàn giao dịch, hướng vị nữ chưởng quầy mà hắn hay qua lại bán xác yêu thú nhiều nhất trong suốt hơn nửa năm qua đã sớm thân nỏ miệng cười nói.
Trữ lượng của Túi Trữ Vật là có hạn nên Trần Vô Hạo phải nhét đống thi thể yêu thú hắn săn giết được vào nhiều túi khác nhau, giờ cũng chất thành một đống luôn rồi.
"A, chào Trần tiểu đệ, cũng lâu rồi không gặp đệ nha. Vậy xin chờ tỷ tỷ khoảng 1 khắc là sẽ xong ngay!" Nữ chưởng quầy gọi Ly tỷ này cũng đã thân thuộc với Trần Vô Hạo được một thời gian dài, giao tiếp của cả hai đã thay đổi trở nên thân thiết hơn rất nhiều, nàng tươi cười gật đầu đáp lại hắn.
"Được a, Ly tỷ cứ thoái mái, đệ cũng không vội gì." Trần Vô Hạo sảng khoái bồi thêm một câu, sau đó là thong thả đứng đợi, đầu ngó qua ngó lại, ánh mắt đảo quanh, nhìn ngắm cảnh quan tráng lệ mà hắn đã thấy qua rất nhiều lần của Đế Tài Các này. Cảnh tượng đông đúc náo nhiệt này thực sự là không bao giờ ngừng ở nơi này a...
Qua 1 khắc sau, nữ chưởng quầy đã kiểm kê giám định xong hết tất cả núi thi thể yêu thú Nhất Phẩm bên trong một đống Túi Trữ Vật, cũng có chút tốn công sức đấy, nhưng dù sao đây là công việc của nàng, lại đã làm ở đây nhiều năm mà sớm quen rồi, chẳng đáng là bao đối với nàng.
Lúc này nữ chưởng quầy ngước đầu lên, hướng về phía Trần Vô Hạo hé môi mỉm cười nói:
"Trần tiểu đệ, tỷ đã kiểm tra xong tất cả chỗ này rồi, xin được định giá tổng cộng hết tất cả là 603 Thượng Phẩm Linh Thạch nha! Đệ vẫn chăm chỉ như vậy nhỉ, hình như còn chăm hơn a?"
"Haha, đệ dạo gần đây tu luyện có chút đột phá không nhỏ, thực lực tăng không chỉ một chút, vì vậy nên công suất cũng theo đó tăng lên kha khá đấy! Vậy phiền Ly tỷ mua hết chỗ này rồi, giá cả của Đế Tài Các đưa ra đệ tất nhiên không có gì phải thắc mắc cả." Trần Vô Hạo cười một tiếng sảng khoái đáp lại lời nàng. Cả hai đã một câu gọi tỷ một câu gọi đệ rồi, chẳng có gì xa lạ nữa, nói chuyện với nhau vô cùng thoải mái, không như mấy ngày đầu chỉ là mối quan hệ quan khách và nữ nhân viên.
"Ồ, chúc mừng đệ nha. Mới trở thành tu chân giả không lâu mà đã có điểm đột phá rồi, cũng xem là rất có tư chất đấy! Chẳng bù cho ta, mấy năm nay bận bịu làm việc, không có nhiều thời gian tu luyện, mãi chưa thể đột phá Nhị Phẩm Võ Sư a, các tỷ muội đã có vài người đột phá rồi..." Nữ chưởng quầy hoan hô chúc mừng một câu, lại liền than thở ngao ngán nói.
"Ly tỷ cứ nói quá, đệ chỉ là có chút ngộ tính và chăm chỉ tu luyện nên mới có tăng tiến vậy thôi. Mà đệ cảm nhận thấy tỷ không bao lâu nữa cũng sẽ đạt Nhị Phẩm Võ Sư thôi, tỷ cứ cố gắng lên a!" Trần Vô Hạo thản nhiên nói, như khiêm tốn mà ý hắn lại không phải khiêm tốn, cũng nói thêm một câu khích lệ.
"Đa tạ Trần tiểu đệ khích lệ, tỷ sẽ cố gắng a! Còn đây là Nhẫn Trữ Vật với 603 Thượng Phẩm Linh Thạch tất cả của đệ." Nữ chưởng quầy che miệng cười duyên, chợt đưa ra trước mặt Trần Vô Hạo một cái nhẫn ngân sắc sáng bóng, môi son nhẹ nói.
"Hả? Sao lần này tỷ lại dùng vật giá trị như Nhẫn Trữ Vật để thực hiện giao dịch vậy? Không phải Nhẵn Trữ Vật chỉ dành cho giao dịch từ một ngàn Thượng Phẩm Linh Thạch trở lên thôi sao?" Trần Vô Hạo hơi ngạc nhiên mở miệng hỏi. Nhẫn Trữ Vật thật sự giá trị hơn Túi Trữ Vật rất nhiều, 100 cái Túi Trữ Vật mới bằng giá trị một cái Túi Trữ Vật đấy...
"Khanh khách, tỷ tỷ đây là đặc cách cho đệ đấy. Vả lại đệ tính thử xem suốt từ lúc đệ đặt chân đến Đế Tài Các chúng ta lần đầu tiên đến nay đã lấy từ chúng ta bao nhiêu cái Túi Trữ Vật rồi chứ hả? Đủ để đệ đổi vài chục các Nhẫn Trữ Vật rồi đấy a!"
"Thì ra là vậy a! Đệ cũng chẳng nhớ rõ bây giờ trên người đệ lúc này có bao nhiêu cái Túi Trữ Vật nữa, vậy đa tạ Ly tỷ tỷ rồi!" Trần Vô Hạo bừng tỉnh, hơi gãi gãi đầu nói, cuối cùng chắp tay đa tạ nữ chưởng quầy.
"Dù sao thì dùng mãi một đống Túi Trữ Vật cũng không tiện, tỷ đây tốt bụng mà đặc biệt dùng Nhẫn Trữ Vật cho đệ đấy nha. Đằng nào...đệ cũng sắp rời đi rồi mà." Nữ chưởng quầy giọng điệu hơi đi xuống lộ vẻ buồn bã nói.
"À, trước đây ta cũng từng nói sau khi tu luyện có tiến triển thì sẽ rời đi nhỉ? Không ngờ tỷ có thể đoán ra được từ câu nói không rõ ràng ấy." Trần Vô Hạo đến đây âm giọng cũng hơi đi xuống nói.
Trước đây trò chuyện nhiều lần với nữ chưởng quầy hắn cũng chia sẻ chút ý định tương lai của mình cho nàng, và cũng ngược lại là nàng cũng chuyện trò tâm sự không ít với hắn, Trần Vô Hạo cũng như vậy với các nhân viên ở đây.
Chuyến du hành khắp thiên hạ của hắn chắc chắn sẽ rất tẻ nhạt và cô độc, không phải lúc nào cũng sẽ tìm đến một tò thành trì mà ở, không phải lúc nào cũng gặp tán tu, vì vậy hắn luôn thích trò chuyện làm thân, kết làm bằng hữu với nhiều người nếu có cơ hội.
"Ngoài các tỷ muội ra chỉ có đệ là thường xuyên trò chuyện với tỷ thôi, nay đệ sắp rời đi, không biết có còn gặp lại không, tỷ có chút buồn nha." Nữ chưởng quầy than thở buồn rầu nói với Trần Vô Hạo.
"Gặp nhau chính là duyên, đệ cũng rất buồn khi phải chia tay Ly tỷ và các bằng hữu đã kết ở đây, nhưng ta đã quyết phải đi rồi, nếu có cơ hội ta sẽ cố gắng trở về đây hảo hảo bồi tỷ." Trần Vô Hạo ung dung nói, chỉ là vẫn ản trong đó sự buồn bã khi chia ly bằng hữu.
"Thôi đệ cũng nên đi nói lời từ biệt với những người khác đi, sớm ngày còn lên đường a." Nữ chưởng quầy nén sự rầu rĩ lại, lấy lại phấn chấn mỉm cười tươi tắn hé môi nói.
"Được rồi, đệ cũng đang định như vậy." Trần Vô Hạo gật nhẹ đầu đáp lại nàng.
Hai người cùng từ biệt nhau, sau đó Trần Vô Hạo cũng đi một vòng quanh khắp cái đại sảnh huyên náo của Đế Tài Các để nói lời chia tay...
Xong xuôi gần hết, lúc này lại hướng về khu vực lễ tân để trả lại 2 quyển công pháp cùng 4 cuốn vũ kỹ kia, và cũng phải trả luôn chi phí mượn đồ nữa.
Trong lòng tên này vẫn còn thầm mong số linh thạch hắn hiện tại sở hữu sẽ đủ để trả hết phí mượn, vẫn còn lo hắn sẽ không trả nổi cái giá đây...
Nhưng có lẽ lần này hắn may mắn rồi, sau khi chào hỏi và trò chuyện sơ qua về việc hắn sắp rời đi, nữ tiếp tân nhận lấy 6 món Huyền Cấp rồi tính toán thời gian mượn để tính chi phí, rốt cuộc chốt hạ:
"Chi phí mượn 1 quyển Huyền Cấp Trung Phẩm công pháp - Chân Võ Kiếm Linh Quyết, 1 quyển Huyền Cấp Trung Phẩm kiếm pháp - Uyên Phong Kiếm Pháp, 4 cuốn Huyền Cấp Hạ Phẩm vũ kỹ - Xung Linh Quyền, Khai Thạch Cước, Canh Linh Hộ Thân và Toái Phong Trảm tổng cộng hết tất cả của đệ là 1060 Thượng Phẩm Linh Thạch nha!"
Trần Vô Hạo âm thầm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, hắn vừa hay trong người cộng cả số linh thạch trước đó hắn sở hữu và số linh thạch mà vừa rồi bán đống yêu thú thì tổng cộng là 1170 Thượng Phẩm Linh Thạch...
Vừa có thể trả đủ chi phí mà cũng vừa giữ lại một khoản chi tiêu sinh hoạt nếu như có sang thành trì khác, hoặc có thể đem ra sử dụng để tu luyện.
Linh thạch bao hàm sự kết tinh thể rắn và các khoáng chất của thiên địa mà hình thành, vì vậy linh khí vô cùng tinh khiết. Phẩm chất càng cao thì độ tinh khiết và nồng đậm càng cao.
Tu sĩ có thể vận chuyển công pháp để hấp thu linh khi từ linh thạch vào trong cơ thể để tu luyện như bình thường, thậm chí hiệu quả còn lớn hơn rất nhiều.
Linh khí là một thể vô hình của thiên địa, mà linh thạch là sự ngưng đọng của linh khí thành thực chất cùng với năng lượng khoáng chất từ thiên địa mà thành, tu luyện 100 viên Hạ Phẩm Linh Thạch cũng bằng ngươi hấp thu linh khí đất trời trong 1 canh giờ đấy.
Trần Vô Hạo lại tiếp tục bước lên cầu thang lớn nơi đại sảnh, một đường đi lên đến tầng lầu thứ 7, chính là tầng của Tàng Thư Lầu.
Hắn cũng muốn nói lời chào tạm biệt với lão già thủ thư tiền bối kia một tiếng trước khi rời đi...
Đi lên đến nơi, ở ngay phía đối diện của lối cầu thang nơi trước lối ra vào của Tàng Thư Lầu, vẫn là cái bàn gỗ ấy, vẫn là cái ghế gỗ đó, lại vẫn là lão già râu tóc đen bạc xen kẽ nhau đang ngồi yên tĩnh chăm chú đọc một quyển sách, không gian quanh lão như đọng lại, khí tức thu liễm đến cực hạn...
Chính là lão già thủ thư của Tàng Thư Lầu.
Trần Vô Hạo bước đến phía trước bàn gỗ, đối diện với vị tiền bối vẫn mặc kệ sự đời mà mải mê đọc sách này, hơi khom người chắp tay, cung kính mở miệng:
"Thưa tiền bối, tiểu tử lần này sắp rời đi, muốn đến đây để tạm biệt tiền bối một tiếng, cảm ơn tiền bối thời gian qua..."
Trần Vô Hạo không nhanh không chậm nói gới lão già thủ thư.
Dù suốt thời gian qua lão tiền bối này chỉ nói với hắn được hai câu, chẳng có quan hệ gì, nhưng Trần Vô Hạo vẫn tôn kính với lão, dù sao cũng là trưởng bối đi trước, tu vi khí tức chẳng có một điểm nào lộ ra làm lão càng thêm thần bí và đáng tôn trọng.
Giữ nguyên tu thế như vậy một hồi, vẫn không thấy lão tiền bối này phản ứng hay trả lời lại, Trần Vô Hạo cũng chủ có thể âm thầm lắc đầu thở dài cười khổ, lúc này mới quay người lại, đi về phía cầu thang...
Bất ngờ, khi người thiếu niên vừa bước xuống được vài bước, đầu còn chưa khuất khỏi tầm nhìn bởi bậc cầu thang, lão già thủ thư lần đầu tiên lên tiếng nhẹ nói với hắn một câu khiến Trần Vô Hạo phải khựng người dừng bước, mà ánh mắt lão vẫn chăm chăm đọc sách:
"Tiêu tử ngươi rất có tiềm năng..."
Âm giọng khàn khàn già nua của lão già thủ thư chỉ nói ra vỏn vẹn một câu ngắn ngủn nhỏ bé như vậy, sau đó liền tiếp tục im bặt mà đọc sách, chẳng còn có thêm điều gì nữa.
Trần Vô Hạo hơi quay đầu lại nhìn lão tiền bối, nhìn lão vẫn an tĩnh đọc sách, khoé miệng thoáng câu lên mỉm cười, cuối cùng lão cũng đáp lại mình...
Sau đó hắn tiếp tục bước xuống dưới cầu thang, trở về nơi đại sảnh sầm uất của Đế Tài Các, rồi hướng phía đại môn ra vào mà rời đi...
...
Ra khỏi cổng lớn phía Bắc của Thiên Nhai Thành, hướng đi đến Duyên Xuyên Lâm, nơi sẽ tiếp tục cuộc hành trình của một tán tu như hắn...
Lúc này, Trần Vô Hạo chợt như vừa nhớ ra điều gì, trong miệng lẩm bẩm:
"Hình như ta có nghe nói ở sâu trong Duyên Xuyên Lâm có một con sông trải dài qua gọi là Duyên Xuyên, cũng là lý do mà khu rừng này được gọi là Duyên Xuyên Lâm thì phải..."
"Thấy trong sách với lời truyện miệng của nhiều người bảo rằng dòng sông đó được đặt tên như vậy vì nơi đó có thể giúp ngươi gặp được định mệnh của đời mình, cũng có thể gắn kết tình cảm của đôi tình lữ càng thêm thắm thiết tình cảm nha..."
"Tuy cũng chẳng rõ là điều đó thật hay không... Nhưng bất quá, ta cũng muốn đến đó thử nghiệm chứng một phen xem sao, biết đâu được lại có được một đạo lữ hay một nương tử từ trên trời rơi xuống thì sao ta...?"
Trần Vô Hạo liên tục lẩm bẩm ra một tràng dài liên miên bất tuyệt. Tên tiểu tử này có vẻ như đã đến cái tuổi tìm hiểu chuyện yêu đương rồi a!
Nhưng hắn cũng có chút thật sự muốn tìm một nữ nhân để kết làm đạo lữ hoặc đáng mừng nhất là có một vị nương tử tuyệt sắc để ngày tháng tiêu dao tự tại về sau không còn quá buồn chán nữa...
Hoặc đơn gian hơn chỉ là hắn muốn tìm một bằng hữu, một đạo lữ cùng hắn đồng hành tu luyện, cùng hắn có chung "tần số" chuyện trò, cùng hắn du hành khắp thế gian...
Vừa đi vừa suy nghĩ, Trần Vô Hạo vô thức mấp máy môi như muốn nói gì đó mà chưa nghĩ ra hết câu, lại thêm khoảng gần 2 khắc sau, khoé miệng thiếu niên đột nhiên câu lên ý cười, mở miệng nhẹ ngâm:
"Vạn lý độc hành vạn lý sầu
Đường đời cô độc đường đời tư
Cho ta một chút tình tri kỉ
Để bước độc hành bớt ưu tư..."
"Haha, thơ lần này của ta làm chắc cùng không tệ a? Thấy cũng đỡ hơn bài thơ lần trước nha, mà có lẽ lần sau ta sẽ sửa lại bài thơ đó để nó trở thành một truyệt tác của riêng mình, hẳn sẻ rất thú vị đấy."
Trần Vô Hạo khoái chí thầm nghĩ. Vừa nới nghĩ đến thử vận may tìm một nữ nhân định mệnh của mình mà đã có cảm hứng để mà sáng tác một bài thơ rồi, còn gì thú vị hơn chứ?
Không nghĩ nhiều như vậy thêm, cứ đến được cái dòng sông tên Duyên Xuyên ấy thì liền biết thôi chứ nghĩ ngợi mong đợi quá nhiều rồi khi đối mặt với sự thật phũ phàng sẽ chỉ thất vọng nhiều hơn thôi.
Cứ như vậy, Trần Vô Hạo lại tiếp tục chuyến ngao du tự tại của mình...