• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#14

Kéo cô rời khỏi đó, khi thấy mình đã đi xa hai người đó hắn buông cô ra đi nhanh về phía trước. Mộc Nhi hiểu rõ cảm giác của hắn bây giờ, cô cũng là người đã từng trải qua bao cảm xúc như vậy rồi.

Cô nhìn bóng lưng của hắn chứa nhiều phiền muộn và cô đơn hít một hơi Mộc Nhi chạy theo hắn, khẽ nắm lấy tay hắn Âu Vũ ngạc nhiên nhìn cô.

“Truyền qua cho tôi đi!!”

Âu Vũ vẫn không hiểu rằng ý của cô là gì mặt hắn hơi đỏ lên tuy chỉ mới nắm tay nhưng hắn đã ngại đến vậy rồi.

“Hửm?”

“Buồn phiền cứ truyền qua cho tôi, tôi giúp anh giải tỏa”

“Không cần đâu, đi dạo một lát sẽ thoải mái thôi”

Hắn buông tay ra nhưng cô vẫn cứ giữ chặc lấy, kéo hắn đi. Nhìn cô lúc này tim hắn đột nhiên đập loạn lên, mọi khung cảnh bên ngoài dường như biến mất chỉ còn hai người mà thôi.

“Tôi cho anh mượn nắm một lát thôi đấy” cô xoay người lại cười tươi với hắn.

Và đêm đó là một đêm mà hắn không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại nhớ lại hình bóng của cô lúc cô quay người lại cười với hắn. Âu Vũ đưa tay mình lên sau đó lại mĩm cười giờ hắn mới biết tay của Mộc Nhi vừa ấm vừa mềm đến thế.

Sáng hôm sau, Mộc Nhi đã chuẩn bị mọi thứ từ rất sớm sắp đến giờ đi rồi mà hắn vẫn không thấy đâu. Thấy thế nên cô sang phòng hắn thì thấy tên này vẫn còn ngủ.

“Dậy đi!!!”

[…..]

“Đến giờ rồi, anh ngủ nữa là không kịp đi đâu đấy”

Do đêm qua không ngủ được đến tận sáng mới chợp mắt được một chút thì lại bị cô gọi, lúc này hắn cũng chịu ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân khi hắn xuống nhà cô mới bắt đầu phá lên cười.

“Ôi trời ơi, gấu mẹ vĩ đại đêm qua anh đi ăn trộm ở đâu à?” Cô ôm lấy bụng mà cười ngã xuống sôpha, hắn nhìn bộ dạng của cô mà ngượng đành phải lấy kính râm để đeo vào.

Lên máy bay cô vẫn cười hắn đúng là hết cách với cô nàng này, cứ nhìn hắn mà cười mãi Âu Vũ nhịn không được nữa nên đưa tay lên bịt miệng cô.

“Anh… giết….tôi. à…”

“Giỏi cười nữa đi!! Tôi thấy chả có gì đáng cười”

“Anh không mắc cười nhưng tôi mắc cười…. ôi chúa ôi đau bụng quá”

“Vừa lắm, cười cho cố vô đi!!” Hắn quay sang chỗ khác không nhìn cô nữa

“Này… giận á?”

“Giỡn chút mà giận rồi à?

“Xin lỗi mà”

Đến nơi hắn vẫn không nói gì, Mộc Nhi vẫn đi theo năng nỉ hắn nhìn cô càng năng nỉ hắn càng thích bộ dạng rất đáng yêu ai bảo chọc hắn nên để cô xin lỗi đến khi tới nơi mới thôi.

Follow nhé để mau có chương mới

Wattpad:laclac8662

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK