Hai chữ “Về nhà” như có lực hấp dẫn cực lớn khiến Lạc Thanh Dã sau khi lên xe cứ cười ngây ngô, tài xế phải liếc qua kính chiếu hậu mấy lần.
Sở Dập Kiều ngồi bên cạnh nhìn người đang tựa vào mình: “Được nghỉ học vui đến thế cơ à?”
“Vui lắm ạ!” Lạc Thanh Dã nghiêng người sang, đôi mắt sáng rực nhìn Sở Dập Kiều: “Bởi vì anh tới đón em về nhà nên em vui ạ!”
Cậu có nhà, là Sở Dập Kiều cho cậu, và nơi đó có Sở Dập Kiều.
“Ở trường học có thích nghi được không?” Sở Dập Kiều nhớ tới những phản hồi hàng tuần gửi đến cho hắn của các giáo viên bộ môn, nói Lạc Thanh Dã khá chịu khó, chỉ có điều nền tảng còn kém cần thời gian bồi dưỡng. Hắn tin tưởng vào năng lực của các giáo viên trường này.
Hắn cũng sẽ bắt đầu cho Lạc Thanh Dã rèn luyện sức khỏe, trợ lí đã liên hệ đăng kí với giáo viên võ thuật một khóa học hằng ngày cho cậu, vừa nâng cao trình độ học tập vừa phải nâng cao thể trạng.
“Tốt ạ.” Lạc Thanh Dã cười nói: “Em rất thích, cảm ơn anh đã cho em được đi học, em sẽ cố gắng học thật giỏi ạ.”
Cậu chấp nhận đi học vì để hoàn thành yêu cầu của Sở Dập Kiều, phải trở nên thật tài giỏi mới xứng được đứng bên cạnh Sở Dập Kiều.
Sở Dập Kiều phát hiện Lạc Thanh Dã ăn mặc rất dày, cúc áo sơ mi cài đến tận trên cùng, bên ngoài còn cả áo khoác đồng phục. Hắn khó hiểu nắm lấy tay áo Lạc Thanh Dã kiểm tra độ dày:
“Nhóc không nóng à?”
Sắc mặt Lạc Thanh Dã hoàn toàn trắng bệch.
Sở Dập Kiều nhíu mày: “Làm sao?” Hắn nhìn vị trí tay áo mà mình nắm, chợt nghĩ đến nhóc Alpha ngang ngược lúc tan học: “Cởi áo ra.”
Tài xế lái xe: “!”
“Anh ơi, em không sao ạ.”
Lông mày Sở Dập Kiều càng cau chặt hơn, hắn nhìn Lạc Thanh Dã nhích dần sang bên kia như không muốn để mình chạm vào. Càng như vậy hắn càng nghi ngờ cậu nhóc này trên trường bị bắt nạt, và rất có thể đã bị nhiều lần.
“Cởi áo ra. Tôi không thích phải nhắc lại.”
Lạc Thanh Dã nắm chặt tay đặt lên đầu gối, đầu cúi xuống trông rất đáng thương: “… Anh ơi, em không muốn, anh đừng bắt em cởi ra nữa được không ạ?”
Thậm chí còn giả bộ khóc thút thít.
Sở Dập Kiều thấy Lạc Thanh Dã không nghe lời, tưởng rằng giọng điệu của mình quá nghiêm khắc. Hắn chống tay bên hông Lạc Thanh Dã rồi ghé lại gần:
“Tiểu Dã, nếu như ở trường học có người bắt nạt thì cứ nói. Nhóc đã không còn một mình, người mà tôi đã chọn giữ lại thì chính là người của tôi, tôi sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm tổn hại đến.”
Dưới góc độ mà Sở Dập Kiều không nhìn thấy, hai mắt Lạc Thanh Dã ánh lên sắc thái mê đắm, thậm chí càng trở nên hưng phấn sau khi nghe Sở Dập Kiều nói xong.
Đúng như cậu dự đoán, Sở Dập Kiều sẽ thương xót mình.
Khóe môi cậu khẽ cong lên.
Sở Dập Kiều cứ nhìn đỉnh đầu cậu nhóc thật lâu không rời đi, như có điều suy nghĩ.
“Anh ơi, anh thật sự sẽ bảo vệ em ạ?” Lạc Thanh Dã ngẩng đầu lên, rơm rớm nước mắt đầy tủi thân như muốn khóc.
“Đúng. Thế nên bây giờ để tôi kiểm tra xem nào.”
Lạc Thanh Dã cầm khóa kéo của áo khoác, nhìn tài xế ngồi đằng trước rồi lại hạ tay xuống, lông mi run run: “Anh ơi, chúng ta về nhà rồi xem có được không ạ?”
”Ừm, về nhà.”
“… Anh có thể nắm tay em không ạ?” Lạc Thanh Dã cẩn thận dùng ngón tay cọ cọ vào mu bàn tay Sở Dập Kiều, đôi mắt long lanh cầu xin.
Bàn tay nhỏ nhắn của cậu được nắm gọn trong lòng bàn tay hắn: “Tôi nắm đây rồi. Đừng sợ.”
Tài xế sửng sốt. Y có nhìn lầm không vậy? Sở Tổng lại có thể cười dịu dàng với người khác? Sở Tổng lạnh lùng mạnh mẽ sát phạt mà y biết đâu rồi?
Quả nhiên cậu nhóc Alpha này rất đặc biệt!
Về đến nhà mở cửa ra, đèn trong phòng khách vừa bật lên một cái, ập vào mặt Lạc Thanh Dã là mùi hương chỉ có ở Sở Dập Kiều, tựa như được ôm ấp lấy khiến cả người cậu trở nên thả lỏng. (mynhanvosong.wordpress.com)
Nếu không có áo sơmi kia thì cậu không biết mình sẽ trải qua một tháng này như thế nào.
“Alpha lúc nãy hay bắt nạt lắm à?” Sở Dập Kiều nói tiếp chuyện này, hắn để ý thấy lông mày Lạc Thanh Dã đang thả lỏng lập tức chau lại sau khi nghe hắn hỏi.
Lạc Thanh Dã sờ lên tay mình rồi lại nhanh chóng buông ra, ngẩng nhìn Sở Dập Kiều: “Anh ơi, em chỉ bị đụng một cái, không có gì đâu ạ. Kiểu nô đùa với bạn bè nên nhiều khi sơ ý thôi ạ.”. Tì𝗆 tr𝓾yệ𝒏 hay tại ﹟ TR𝓾𝗠TRU𝐘 𝘌𝘕.𝑽𝒏 ﹟
Sở Dập Kiều không nói thêm gì. Hắn vắt áo vest lên giá treo, cởi hai cúc áo trên cùng rồi đi tới sofa ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người Lạc Thanh Dã.
Cứ vậy im lặng nhìn.
Hầu kết Lạc Thanh Dã nhấp nhô. Bây giờ cậu lại có thể ở cùng với Sở Dập Kiều trong một căn phòng. Có trời mới biết mỗi ngày trước khi đi ngủ cậu đã phải lẩm nhẩm cái tên Sở Dập Kiều biết bao nhiêu lần mới vào được giấc ngủ. Lại nghĩ đến thái độ của tên kia hôm nay khi nhìn thấy Sở Dập Kiều, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông này quá thu hút, chỉ thích hợp giấu trong tủ kính.
“Lại đây.”
Lạc Thanh Dã đi tới trước mặt Sở Dập Kiều, hai tay để hai bên hông túm ống quần, đầu cúi thấp giống như đứa trẻ chờ bị bắt tụt quần đánh mông.
“Cần tôi cởi ra cho à?” Sở Dập Kiều ngả người tựa vào ghế, chờ Lạc Thanh Dã tiếp tục.
Cùng lúc đó Lạc Thanh Dã ngửi được luồng pheromone yếu ớt tỏa ra từ Sở Dập Kiều, chẳng biết tại sao, câu nói kia liền trở thành ngòi nổ, chỉ cần thêm một mồi lửa, cậu nghĩ mình sẽ xong đời.
Áo khoác đồng phục bị cởi ra thả xuống sàn, Sở Dập Kiều kiên nhẫn chờ Lạc Thanh Dã cố ý tháo chậm từng cúc áo sơ mi, sau đó hắn phát hiện chiếc áo này quá rộng so với cậu nhóc, lại còn trông rất quen.
Cho đến khi nhìn thấy chữ “K” trên ống tay áo, hắn liền sửng sốt.
Lạc Thanh Dã cúi người bỏ áo sơ mi xuống ghế. Ánh sáng trong phòng khách chiếu rọi lên thân trên trần trụi của Lạc Thanh Dã, gân xanh nổi rõ trên nền da trắng loang lổ đầy những vết tụ máu tím bầm gai mắt.
Sắc mặt Sở Dập Kiều tối sầm lại, đôi lưu ly màu hổ phách phủ đầy sương giá: “Thằng nhóc kia đánh cậu?”
Đầu Lạc Thanh Dã càng cúi thấp.
Hắn khẽ thở dài: “Nếu bị người ta bắt nạt thì cứ nói, không cần nhịn nhục cũng không cần phải sợ điều gì hết. Có tôi ở đây lo rồi.”
Lạc Thanh Dã đi đến trước mặt hắn, từ từ ngồi xuống, gối đầu lên mu bàn tay hắn đặt trên đùi.
Vài giây sau, hắn cảm nhận được giọt nước nóng hổi rơi trên mu bàn tay mình.
“Em đã sợ lắm. Lúc bị chúng nó kéo vào nhà vệ sinh em run lẩy bẩy. Dù em không ngừng động viên mình là Alpha mình không phải sợ chúng nó, nhưng cuối cùng em vẫn sợ. Em không biết tại sao bọn chúng lại cứ bắt nạt em nữa. Chẳng lẽ vì em nhỏ con, vì em không xứng làm Alpha mà vẫn được sống tốt… nên đã ảnh hưởng đến bọn chúng hay sao…”
“Nhưng sau khi bị đánh xong em lại tự hỏi tại sao mình lại không mạnh mẽ được như người ta.”
“Trước đây cũng vậy, vì bị cha mẹ vứt bỏ nên em trở thành công cụ kiếm tiền cho những kẻ buôn người. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải phục vụ Omega thật tốt thì em mới được ngủ một giấc ngon lành, nếu phục vụ không tốt bị đánh là chuyện bình thường. Lúc đó em cứ tự mắng mình vô dụng, thân là Alpha lại để mình bị coi thường.” (mynhanvosong.wordpress.com)
“Em chỉ có thể dựa vào thủ đoạn để sống sót, những Omega kia thích gì em làm cái đó, thích em tàn nhẫn thì em tàn nhẫn, thích em đáng yêu thì em lại đáng yêu.” Trong giọng nói nghẹn ngào tràn đầy bất lực không thể phản kháng.
“Em đã nghĩ dù đi đến đâu cũng sẽ chẳng có ai coi mình là một con người.” Lạc Thanh Dã nhìn chiếc áo sơ mi trên ghế rồi lại nhìn lên mặt Sở Dập Kiều, trong đôi mắt long lanh phản chiếu từng đường nét trên khuôn mặt hắn: “Cho tới khi em gặp anh, là anh đã cứu em.”
Kẻ được gọi là tên điên nổi tiếng trong hoàng cung Caesar, cuối cùng đã có người thương xót.
Cho nên là, đến chết cậu cũng sẽ không buông tay Sở Dập Kiều.
Sở Dập Kiều ngồi bên cạnh nhìn người đang tựa vào mình: “Được nghỉ học vui đến thế cơ à?”
“Vui lắm ạ!” Lạc Thanh Dã nghiêng người sang, đôi mắt sáng rực nhìn Sở Dập Kiều: “Bởi vì anh tới đón em về nhà nên em vui ạ!”
Cậu có nhà, là Sở Dập Kiều cho cậu, và nơi đó có Sở Dập Kiều.
“Ở trường học có thích nghi được không?” Sở Dập Kiều nhớ tới những phản hồi hàng tuần gửi đến cho hắn của các giáo viên bộ môn, nói Lạc Thanh Dã khá chịu khó, chỉ có điều nền tảng còn kém cần thời gian bồi dưỡng. Hắn tin tưởng vào năng lực của các giáo viên trường này.
Hắn cũng sẽ bắt đầu cho Lạc Thanh Dã rèn luyện sức khỏe, trợ lí đã liên hệ đăng kí với giáo viên võ thuật một khóa học hằng ngày cho cậu, vừa nâng cao trình độ học tập vừa phải nâng cao thể trạng.
“Tốt ạ.” Lạc Thanh Dã cười nói: “Em rất thích, cảm ơn anh đã cho em được đi học, em sẽ cố gắng học thật giỏi ạ.”
Cậu chấp nhận đi học vì để hoàn thành yêu cầu của Sở Dập Kiều, phải trở nên thật tài giỏi mới xứng được đứng bên cạnh Sở Dập Kiều.
Sở Dập Kiều phát hiện Lạc Thanh Dã ăn mặc rất dày, cúc áo sơ mi cài đến tận trên cùng, bên ngoài còn cả áo khoác đồng phục. Hắn khó hiểu nắm lấy tay áo Lạc Thanh Dã kiểm tra độ dày:
“Nhóc không nóng à?”
Sắc mặt Lạc Thanh Dã hoàn toàn trắng bệch.
Sở Dập Kiều nhíu mày: “Làm sao?” Hắn nhìn vị trí tay áo mà mình nắm, chợt nghĩ đến nhóc Alpha ngang ngược lúc tan học: “Cởi áo ra.”
Tài xế lái xe: “!”
“Anh ơi, em không sao ạ.”
Lông mày Sở Dập Kiều càng cau chặt hơn, hắn nhìn Lạc Thanh Dã nhích dần sang bên kia như không muốn để mình chạm vào. Càng như vậy hắn càng nghi ngờ cậu nhóc này trên trường bị bắt nạt, và rất có thể đã bị nhiều lần.
“Cởi áo ra. Tôi không thích phải nhắc lại.”
Lạc Thanh Dã nắm chặt tay đặt lên đầu gối, đầu cúi xuống trông rất đáng thương: “… Anh ơi, em không muốn, anh đừng bắt em cởi ra nữa được không ạ?”
Thậm chí còn giả bộ khóc thút thít.
Sở Dập Kiều thấy Lạc Thanh Dã không nghe lời, tưởng rằng giọng điệu của mình quá nghiêm khắc. Hắn chống tay bên hông Lạc Thanh Dã rồi ghé lại gần:
“Tiểu Dã, nếu như ở trường học có người bắt nạt thì cứ nói. Nhóc đã không còn một mình, người mà tôi đã chọn giữ lại thì chính là người của tôi, tôi sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm tổn hại đến.”
Dưới góc độ mà Sở Dập Kiều không nhìn thấy, hai mắt Lạc Thanh Dã ánh lên sắc thái mê đắm, thậm chí càng trở nên hưng phấn sau khi nghe Sở Dập Kiều nói xong.
Đúng như cậu dự đoán, Sở Dập Kiều sẽ thương xót mình.
Khóe môi cậu khẽ cong lên.
Sở Dập Kiều cứ nhìn đỉnh đầu cậu nhóc thật lâu không rời đi, như có điều suy nghĩ.
“Anh ơi, anh thật sự sẽ bảo vệ em ạ?” Lạc Thanh Dã ngẩng đầu lên, rơm rớm nước mắt đầy tủi thân như muốn khóc.
“Đúng. Thế nên bây giờ để tôi kiểm tra xem nào.”
Lạc Thanh Dã cầm khóa kéo của áo khoác, nhìn tài xế ngồi đằng trước rồi lại hạ tay xuống, lông mi run run: “Anh ơi, chúng ta về nhà rồi xem có được không ạ?”
”Ừm, về nhà.”
“… Anh có thể nắm tay em không ạ?” Lạc Thanh Dã cẩn thận dùng ngón tay cọ cọ vào mu bàn tay Sở Dập Kiều, đôi mắt long lanh cầu xin.
Bàn tay nhỏ nhắn của cậu được nắm gọn trong lòng bàn tay hắn: “Tôi nắm đây rồi. Đừng sợ.”
Tài xế sửng sốt. Y có nhìn lầm không vậy? Sở Tổng lại có thể cười dịu dàng với người khác? Sở Tổng lạnh lùng mạnh mẽ sát phạt mà y biết đâu rồi?
Quả nhiên cậu nhóc Alpha này rất đặc biệt!
Về đến nhà mở cửa ra, đèn trong phòng khách vừa bật lên một cái, ập vào mặt Lạc Thanh Dã là mùi hương chỉ có ở Sở Dập Kiều, tựa như được ôm ấp lấy khiến cả người cậu trở nên thả lỏng. (mynhanvosong.wordpress.com)
Nếu không có áo sơmi kia thì cậu không biết mình sẽ trải qua một tháng này như thế nào.
“Alpha lúc nãy hay bắt nạt lắm à?” Sở Dập Kiều nói tiếp chuyện này, hắn để ý thấy lông mày Lạc Thanh Dã đang thả lỏng lập tức chau lại sau khi nghe hắn hỏi.
Lạc Thanh Dã sờ lên tay mình rồi lại nhanh chóng buông ra, ngẩng nhìn Sở Dập Kiều: “Anh ơi, em chỉ bị đụng một cái, không có gì đâu ạ. Kiểu nô đùa với bạn bè nên nhiều khi sơ ý thôi ạ.”. Tì𝗆 tr𝓾yệ𝒏 hay tại ﹟ TR𝓾𝗠TRU𝐘 𝘌𝘕.𝑽𝒏 ﹟
Sở Dập Kiều không nói thêm gì. Hắn vắt áo vest lên giá treo, cởi hai cúc áo trên cùng rồi đi tới sofa ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người Lạc Thanh Dã.
Cứ vậy im lặng nhìn.
Hầu kết Lạc Thanh Dã nhấp nhô. Bây giờ cậu lại có thể ở cùng với Sở Dập Kiều trong một căn phòng. Có trời mới biết mỗi ngày trước khi đi ngủ cậu đã phải lẩm nhẩm cái tên Sở Dập Kiều biết bao nhiêu lần mới vào được giấc ngủ. Lại nghĩ đến thái độ của tên kia hôm nay khi nhìn thấy Sở Dập Kiều, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông này quá thu hút, chỉ thích hợp giấu trong tủ kính.
“Lại đây.”
Lạc Thanh Dã đi tới trước mặt Sở Dập Kiều, hai tay để hai bên hông túm ống quần, đầu cúi thấp giống như đứa trẻ chờ bị bắt tụt quần đánh mông.
“Cần tôi cởi ra cho à?” Sở Dập Kiều ngả người tựa vào ghế, chờ Lạc Thanh Dã tiếp tục.
Cùng lúc đó Lạc Thanh Dã ngửi được luồng pheromone yếu ớt tỏa ra từ Sở Dập Kiều, chẳng biết tại sao, câu nói kia liền trở thành ngòi nổ, chỉ cần thêm một mồi lửa, cậu nghĩ mình sẽ xong đời.
Áo khoác đồng phục bị cởi ra thả xuống sàn, Sở Dập Kiều kiên nhẫn chờ Lạc Thanh Dã cố ý tháo chậm từng cúc áo sơ mi, sau đó hắn phát hiện chiếc áo này quá rộng so với cậu nhóc, lại còn trông rất quen.
Cho đến khi nhìn thấy chữ “K” trên ống tay áo, hắn liền sửng sốt.
Lạc Thanh Dã cúi người bỏ áo sơ mi xuống ghế. Ánh sáng trong phòng khách chiếu rọi lên thân trên trần trụi của Lạc Thanh Dã, gân xanh nổi rõ trên nền da trắng loang lổ đầy những vết tụ máu tím bầm gai mắt.
Sắc mặt Sở Dập Kiều tối sầm lại, đôi lưu ly màu hổ phách phủ đầy sương giá: “Thằng nhóc kia đánh cậu?”
Đầu Lạc Thanh Dã càng cúi thấp.
Hắn khẽ thở dài: “Nếu bị người ta bắt nạt thì cứ nói, không cần nhịn nhục cũng không cần phải sợ điều gì hết. Có tôi ở đây lo rồi.”
Lạc Thanh Dã đi đến trước mặt hắn, từ từ ngồi xuống, gối đầu lên mu bàn tay hắn đặt trên đùi.
Vài giây sau, hắn cảm nhận được giọt nước nóng hổi rơi trên mu bàn tay mình.
“Em đã sợ lắm. Lúc bị chúng nó kéo vào nhà vệ sinh em run lẩy bẩy. Dù em không ngừng động viên mình là Alpha mình không phải sợ chúng nó, nhưng cuối cùng em vẫn sợ. Em không biết tại sao bọn chúng lại cứ bắt nạt em nữa. Chẳng lẽ vì em nhỏ con, vì em không xứng làm Alpha mà vẫn được sống tốt… nên đã ảnh hưởng đến bọn chúng hay sao…”
“Nhưng sau khi bị đánh xong em lại tự hỏi tại sao mình lại không mạnh mẽ được như người ta.”
“Trước đây cũng vậy, vì bị cha mẹ vứt bỏ nên em trở thành công cụ kiếm tiền cho những kẻ buôn người. Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, phải phục vụ Omega thật tốt thì em mới được ngủ một giấc ngon lành, nếu phục vụ không tốt bị đánh là chuyện bình thường. Lúc đó em cứ tự mắng mình vô dụng, thân là Alpha lại để mình bị coi thường.” (mynhanvosong.wordpress.com)
“Em chỉ có thể dựa vào thủ đoạn để sống sót, những Omega kia thích gì em làm cái đó, thích em tàn nhẫn thì em tàn nhẫn, thích em đáng yêu thì em lại đáng yêu.” Trong giọng nói nghẹn ngào tràn đầy bất lực không thể phản kháng.
“Em đã nghĩ dù đi đến đâu cũng sẽ chẳng có ai coi mình là một con người.” Lạc Thanh Dã nhìn chiếc áo sơ mi trên ghế rồi lại nhìn lên mặt Sở Dập Kiều, trong đôi mắt long lanh phản chiếu từng đường nét trên khuôn mặt hắn: “Cho tới khi em gặp anh, là anh đã cứu em.”
Kẻ được gọi là tên điên nổi tiếng trong hoàng cung Caesar, cuối cùng đã có người thương xót.
Cho nên là, đến chết cậu cũng sẽ không buông tay Sở Dập Kiều.