“Tính đến thời điểm hiện tại, công tác nghiên cứu và phát triển vaccine rào cản của tập đoàn Ngân Hà đã bước sang giai đoạn thứ ba, sẽ chính thức triển khai bán ra và nhận đặt trước vào tháng tới. Căn cứ số liệu mới nhất cho thấy, 900 triệu liều vắc-xin đã được sử dụng ở Hoa Hạ và con số này đang không ngừng tăng lên. Theo báo cáo của giai đoạn thứ hai, hệ thống miễn dịch trong quần thể ABO đã tăng 120% trong việc đề kháng lại tác động của pheromone không tương thích, đồng thời giảm thiểu tình trạng phát tình đột ngột giúp AO duy trì sinh hoạt xã hội bình thường.”
“Thiết bị y tế tân tiến cũng đang được đồng bộ hóa. Các bệnh viện lớn và viện nghiên cứu ở Hoa Hạ nhập mua thiết bị y tế của Ngân Hà chiếm tỷ lệ cao tới 65,2%, tỷ lệ mua ở khu vực Châu Âu cũng đã tăng từ 1,67% lên 5,42% trong năm ngoái…”
Trong phòng họp chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu, bộ phận nghiên cứu khoa học của tập đoàn Ngân Hà đang báo cáo thông tin.
Thông thường thì cuộc họp diễn ra trong bầu không khí tương đối thoải mái, nhưng hôm nay không hiểu sao Sở Tổng cứ im lặng từ đầu tới giờ, giống như không hài lòng với thành tích mới nhất của công ty.
Bàn họp văn phòng rất dài chứa hơn hai mươi người ngồi xung quanh, vị trí hai bên gần Sở Dập Kiều chỉ có thư ký Koko, ngay cả trợ lý đặc biệt cũng không đứng gần, người báo cáo cũng cách Sở Dập Kiều một khoảng.
Vì bọn họ đều là Alpha, Sở Tổng không thích tới gần Alpha.
Sở Dập Kiều ngồi tựa vào ghế nhìn số liệu trên màn hình chiếu, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, ánh sáng từ màn hình chỉ hắt lên một góc nhỏ trên mặt hắn nên không ai thấy được vẻ mặt của hắn lúc này.
Người báo cáo đứng bên cạnh hơi thấp thỏm, gã hạ tay cầm con trỏ laser xuống, thận trọng hỏi: “… Sở Tổng, báo cáo đã hoàn tất. Số liệu của chúng tôi có vấn đề gì không?”
Phòng họp lập tức im lặng như tờ, Sở Dập Kiều dường như không có ý định trả lời, tất cả mọi người đều nghĩ Sở Tổng đang không hài lòng điều gì đó, nhưng chỉ có trợ lý và thư ký Koko mới biết lí do vì sao.
Một người cuồng công việc như Sở Tổng chưa bao giờ đi làm muộn, chưa bao giờ tan làm sớm, càng chưa bao giờ xuất hiện trong phòng họp với trạng thái tĩnh lặng như thế này, thậm chí có vài lần bọn họ vào văn phòng phát hiện Sở Tổng mệt mỏi gục mặt xuống bàn.
Chuyện này bắt đầu từ khi nhóc Alpha đi học.
Trước đây không một Alpha nào có thể tới gần Sở Tổng, kể cả bọn họ nhiều năm làm việc cũng không thể thân cận, đây đã là quy tắc bất thành văn ở công ty này. Thế nhưng từ khi Alpha kia xuất hiện, dù mới chỉ gặp qua một lần nhưng thấy được cậu nhóc có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần với Sở Tổng, chứng tỏ đây không phải là Alpha bình thường.
“Hệ thống miễn dịch trong quần thể ABO đã tăng 120% trong việc đề kháng lại tác động của pheromone không tương thích?” Giọng nói trầm thấp vang lên phá vỡ sự yên ắng. Sở Dập Kiều nhìn người báo cáo đứng bên cạnh: “Nói cho tôi biết, số liệu 120% mấy người thống kê lấy mẫu từ đâu ra?”
Hắn vừa dứt lời, đèn phòng họp sáng lên. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Sở Dập Kiều, phát hiện sắc mặt hiện tại của hắn khá khó coi, nhưng khí thế lại không suy giảm.
Người báo cáo hơi ngập ngừng: “Tôi, chúng tôi rút ra kết quả dựa vào số liệu báo cáo tổng hợp từ các bệnh viện lớn.”
“Vậy là 120% này dựa trên số người được tiêm chủng?” Sở Dập Kiều hỏi lại.
“… Đúng vậy.”
“Thuốc cản của chúng ta đã tiến vào giai đoạn thứ ba, hiệu suất tiêm chủng đã đạt 70% thì tất nhiên hệ thống miễn dịch sẽ tăng lên, thế nhưng 120% này không đại biểu cho hiệu quả đề kháng. Tôi hỏi các người, còn những người đã được tiêm ba mũi mà vẫn không có tác dụng thì sao? Số liệu đâu?”
Sở Dập Kiều gõ ngón tay lên mặt bàn, từng tiếng cộp cộp hòa với nhịp tim thình thịch của từng nghiên cứu viên bên trong căn phòng.
Trưởng khoa nghiên cứu thấy cấp dưới của mình run rẩy không trả lời được liền vội vàng lên tiếng: “Là như này thưa Sở Tổng, chúng tôi có thu thập thông tin của nhóm người không đạt hiệu quả, nhưng trong số hơn một tỷ người thì chỉ có một vài trường hợp như vậy, đồng thời có thể điều chỉnh tăng liều dưới sự giám sát để vắc-xin đạt hiệu quả.”
“Trong thông tin mấy người thu thập được thì có ai xuất hiện tình huống bài xích không?”
“Thuốc rào cản dành cho ba nhóm ABO chính là để ngăn chặn bất kỳ tai nạn nào xảy ra khi bị pheromone kích thích, nói rõ hơn là trong một quần thể ABO bình thường, việc tiêm thuốc rào cản có thể cho phép tiếp xúc giao lưu một cách bình thường, đặc biệt là AO sẽ không cần xem xét quá nhiều về vấn đề tương thích. Thuốc rào cản cải thiện đáng kể độ phù hợp pheromone giữa AO, 99% AO tiêm thuốc đều có độ phù hợp lên tới 60% trở lên. Tuy nhiên, một số người tiêm thuốc không đạt hiệu quả là bởi vì chỉ số phòng ngự pheromone quá cao, chỉ cho phép pheromone xứng đôi tiếp xúc gần, cứ có pheromone không tương thích tới gần đều có thể khiến thuốc rào cản mất đi hiệu lực. Do đó những trường hợp này không được sử dụng để tạo thành nghiên cứu thống kê, chúng tôi chỉ note lại.”
Sở Dập Kiều nhíu mày: “Sau khi tiêm thuốc rào cản thất bại, nếu không tìm được pheromone có độ phù hợp cao thì có thể bản thân người đó sẽ phải chịu đau đớn.”
Phó trưởng khoa nghiên cứu lên tiếng: “Sở Tổng, trước mắt đã tiếp nhận hai trường hợp xuất hiện ở Bệnh viện Nhân dân thành phố, và cả hai đều đã đạt hiệu quả sau khi tiến hành tiêm lại. Nguyên nhân chủ yếu là do hai người này một Alpha một Omega có độ phù hợp cao đến 100%. Dưới sự tác hợp của các bộ phận liên quan, hai người đã quen nhau một cách thuận lợi. Sau khi tiến hành đánh dấu thì vắc-xin rào cản đã cho kết quả thành công.”
Sở Dập Kiều: “… Độ phù hợp cao 100%? AO có độ phù hợp cao đến vậy? Tóm lại là những người có chỉ số phòng ngự cao thì tiêm thuốc sẽ không đạt hiệu quả, chỉ sau khi kết đôi với người phù hợp nhất rồi tiến hành tiêm lại mới thành công?”
“Đúng vậy thưa Sở Tổng.”
“Có độ phù hợp thấp đến 5% không?” Sở Dập Kiều ngồi thẳng người, hai tay đan vào nhau để lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn từng thành viên của nhóm nghiên cứu khoa học: “Từng ghi nhận trường hợp như vậy chưa?”
“Chưa từng tồn tại.” Trưởng khoa nghiên cứu trả lời một cách chắc chắn: “Nếu đã tiêm thuốc nhưng độ phù hợp của đôi bên vẫn thấp thì chỉ có khả năng pheromone quá bài xích nhau, nhưng không thể thấp đến vậy, cho đến giờ chưa ghi nhận trường hợp nào.”
Sở Dập Kiều nắm chặt tay, âm thầm che giấu sự khó chịu trên cơ thể mình, nhìn các nhân viên Alpha ngồi cách hắn vài cái ghế. Rõ ràng đã ngồi cách ra nhưng vẫn khiến cho thuốc rào cản vừa uống lại mất đi hiệu lực.
Tốc độ mất đi hiệu lực càng lúc càng nhanh, nhưng rõ ràng khi Lạc Thanh Dã ở bên cạnh hắn lại không như vậy.
Vì sao?
Hiện tại hắn đã không thể phân biệt rõ rốt cuộc vấn đề là do vắc xin rào cản không có hiệu quả với hắn, hay là do pheromone của hắn và Lạc Thanh Dã bài xích nhau dẫn đến suy giảm tác dụng của tất cả các thuốc mà hắn uống. Một tháng nay cảm giác mà Lạc Thanh Dã mang tới cho hắn quá rõ ràng, thế nhưng báo cáo của Hà Thiệp lại trái ngược hoàn toàn.
Trưởng khoa nghiên cứu nói chưa từng xuất hiện, nhưng trừ người thân cận ra không ai biết hội chứng rối loạn pheromone của hắn, chỉ có Hà Thiệp biết rõ nhất.
Cậu ấy sẽ không lừa hắn đâu nhỉ?
5% này quá vô lí, chính hắn còn không tin được.
Đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên thông báo có tin nhắn đến.
[Anh ơi, em chuẩn bị tan học rồi ạ. Tiểu Dã rất muốn nhìn thấy anh]
Hắn thật sự không thể đến gần Lạc Thanh Dã?
“Được, tôi biết rồi, tan họp đi.” Sở Dập Kiều gõ nhẹ mặt bàn, hắn đẩy ghế ra đứng dậy, cài cúc áo vest rồi đi ra ngoài.
Bây giờ cứ thử sờ vào là biết.
Trước cổng trường quốc tế chật kín ô tô, tất cả đều đang đợi đón trẻ nhà mình sau một tháng không gặp.
Đầu mùa xuân thời tiết mát mẻ, hầu hết học sinh đều đang mặc áo sơ mi mỏng, chỉ còn vài người mặc vest đồng phục, trong số đó có một cậu nhóc lúc nào cũng kín cổng cao tường, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp mắt nên không mấy ảnh hưởng.
“Êu, đồ ẻo lả ~.”
Lạc Thanh Dã đi ra cổng trường bị người phía sau cố tình chạy lên húc vào, đụng tới vết thương trên cánh tay. Cậu cắn cắn đầu lưỡi, liếc Alpha kia một cái rồi cứ thế đi thẳng tới chiếc xe quen thuộc.
“Vẫn nhịn được cơ à, thế để tao xem mày nhịn được tới đâu.” Tên nhóc Alpha hung hăng còn muốn xích lại gần khiêu khích.
“Tiểu Dã.”
Lạc Thanh Dã dừng bước chân, cậu nhìn về phía Sở Dập Kiều cách đó không xa rồi cười rạng rỡ, nhanh chân chạy tới.
“Anh ơi!”
Sở Dập Kiều nhìn một lượt từ đầu tới chân cậu rồi chuyển dời ánh mắt đến nhóc Alpha vừa húc vào Lạc Thanh Dã.
“Bạn nhỏ này, húc vào người khác thì phải biết xin lỗi chứ.”
Lạc Thanh Dã sững sờ giống như ngạc nhiên với câu nói này của Sở Dập Kiều. Nhưng thật ra khi nghe thấy Sở Dập Kiều gọi người khác là ‘bạn nhỏ’ thì cậu đã không vui rồi, sau đó lại còn ngửi được rất nhiều pheromone của các Alpha khác trên người Sở Dập Kiều, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống khó chịu.
Nhóc Alpha phách lối bị Sở Dập Kiều nói cho lập tức đỏ mặt, nó nắm quai đeo cặp quay mặt đi chỗ khác ho khan một cái: “Tôi không húc cậu ta, do chẳng may va vào thôi, với lại tôi không phải bạn nhỏ…”
“Chẳng may va vào thì cũng nên nói lời xin lỗi, đây là phép lịch sự tối thiểu đấy.” Sở Dập Kiều nhớ lại vừa rồi Lạc Thanh Dã bị người ta cố tình húc vào vẫn im lặng chịu đựng, hắn đang lo cậu nhóc này ở trường hay bị bắt nạt đây.
“Xin lỗi.” Alpha thản nhiên nói: “Thế là được nhá.” Nói xong quay người chạy đi.
Sở Dập Kiều nhíu mày.
“Anh ơi, chúng ta về nhà đi.” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều cứ nhìn theo hướng tên kia lập tức kéo người rời đi.
Ngay khi tay cậu nắm vào tay hắn, Sở Dập Kiều bỗng giật mình, cảm nhận từng kích thích nhỏ bên trong cơ thể, như có dòng nước ấm dịu dàng gột rửa những đau đớn dằn vặt hắn cả tháng nay.
5%?
Ham muốn tới gần, xúc cảm dễ chịu khi được Lạc Thanh Dã chạm vào, 5% này có thể làm vậy sao?
Hắn giãy ra khỏi cái nắm tay của Lạc Thanh Dã.
Lạc Thanh Dã tái mặt, dằn sự khó chịu trong lòng xuống, cậu cười hỏi: “Sao thế ạ? Anh nhớ em lắm hay sao mà nhìn em chăm chú thế ạ?”
“Ừm.” Sở Dập Kiều nói: “Về nhà thôi.”
Về nhà hắn sẽ phân tích lại cái độ phù hợp 5% này.
“Thiết bị y tế tân tiến cũng đang được đồng bộ hóa. Các bệnh viện lớn và viện nghiên cứu ở Hoa Hạ nhập mua thiết bị y tế của Ngân Hà chiếm tỷ lệ cao tới 65,2%, tỷ lệ mua ở khu vực Châu Âu cũng đã tăng từ 1,67% lên 5,42% trong năm ngoái…”
Trong phòng họp chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu, bộ phận nghiên cứu khoa học của tập đoàn Ngân Hà đang báo cáo thông tin.
Thông thường thì cuộc họp diễn ra trong bầu không khí tương đối thoải mái, nhưng hôm nay không hiểu sao Sở Tổng cứ im lặng từ đầu tới giờ, giống như không hài lòng với thành tích mới nhất của công ty.
Bàn họp văn phòng rất dài chứa hơn hai mươi người ngồi xung quanh, vị trí hai bên gần Sở Dập Kiều chỉ có thư ký Koko, ngay cả trợ lý đặc biệt cũng không đứng gần, người báo cáo cũng cách Sở Dập Kiều một khoảng.
Vì bọn họ đều là Alpha, Sở Tổng không thích tới gần Alpha.
Sở Dập Kiều ngồi tựa vào ghế nhìn số liệu trên màn hình chiếu, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, ánh sáng từ màn hình chỉ hắt lên một góc nhỏ trên mặt hắn nên không ai thấy được vẻ mặt của hắn lúc này.
Người báo cáo đứng bên cạnh hơi thấp thỏm, gã hạ tay cầm con trỏ laser xuống, thận trọng hỏi: “… Sở Tổng, báo cáo đã hoàn tất. Số liệu của chúng tôi có vấn đề gì không?”
Phòng họp lập tức im lặng như tờ, Sở Dập Kiều dường như không có ý định trả lời, tất cả mọi người đều nghĩ Sở Tổng đang không hài lòng điều gì đó, nhưng chỉ có trợ lý và thư ký Koko mới biết lí do vì sao.
Một người cuồng công việc như Sở Tổng chưa bao giờ đi làm muộn, chưa bao giờ tan làm sớm, càng chưa bao giờ xuất hiện trong phòng họp với trạng thái tĩnh lặng như thế này, thậm chí có vài lần bọn họ vào văn phòng phát hiện Sở Tổng mệt mỏi gục mặt xuống bàn.
Chuyện này bắt đầu từ khi nhóc Alpha đi học.
Trước đây không một Alpha nào có thể tới gần Sở Tổng, kể cả bọn họ nhiều năm làm việc cũng không thể thân cận, đây đã là quy tắc bất thành văn ở công ty này. Thế nhưng từ khi Alpha kia xuất hiện, dù mới chỉ gặp qua một lần nhưng thấy được cậu nhóc có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần với Sở Tổng, chứng tỏ đây không phải là Alpha bình thường.
“Hệ thống miễn dịch trong quần thể ABO đã tăng 120% trong việc đề kháng lại tác động của pheromone không tương thích?” Giọng nói trầm thấp vang lên phá vỡ sự yên ắng. Sở Dập Kiều nhìn người báo cáo đứng bên cạnh: “Nói cho tôi biết, số liệu 120% mấy người thống kê lấy mẫu từ đâu ra?”
Hắn vừa dứt lời, đèn phòng họp sáng lên. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Sở Dập Kiều, phát hiện sắc mặt hiện tại của hắn khá khó coi, nhưng khí thế lại không suy giảm.
Người báo cáo hơi ngập ngừng: “Tôi, chúng tôi rút ra kết quả dựa vào số liệu báo cáo tổng hợp từ các bệnh viện lớn.”
“Vậy là 120% này dựa trên số người được tiêm chủng?” Sở Dập Kiều hỏi lại.
“… Đúng vậy.”
“Thuốc cản của chúng ta đã tiến vào giai đoạn thứ ba, hiệu suất tiêm chủng đã đạt 70% thì tất nhiên hệ thống miễn dịch sẽ tăng lên, thế nhưng 120% này không đại biểu cho hiệu quả đề kháng. Tôi hỏi các người, còn những người đã được tiêm ba mũi mà vẫn không có tác dụng thì sao? Số liệu đâu?”
Sở Dập Kiều gõ ngón tay lên mặt bàn, từng tiếng cộp cộp hòa với nhịp tim thình thịch của từng nghiên cứu viên bên trong căn phòng.
Trưởng khoa nghiên cứu thấy cấp dưới của mình run rẩy không trả lời được liền vội vàng lên tiếng: “Là như này thưa Sở Tổng, chúng tôi có thu thập thông tin của nhóm người không đạt hiệu quả, nhưng trong số hơn một tỷ người thì chỉ có một vài trường hợp như vậy, đồng thời có thể điều chỉnh tăng liều dưới sự giám sát để vắc-xin đạt hiệu quả.”
“Trong thông tin mấy người thu thập được thì có ai xuất hiện tình huống bài xích không?”
“Thuốc rào cản dành cho ba nhóm ABO chính là để ngăn chặn bất kỳ tai nạn nào xảy ra khi bị pheromone kích thích, nói rõ hơn là trong một quần thể ABO bình thường, việc tiêm thuốc rào cản có thể cho phép tiếp xúc giao lưu một cách bình thường, đặc biệt là AO sẽ không cần xem xét quá nhiều về vấn đề tương thích. Thuốc rào cản cải thiện đáng kể độ phù hợp pheromone giữa AO, 99% AO tiêm thuốc đều có độ phù hợp lên tới 60% trở lên. Tuy nhiên, một số người tiêm thuốc không đạt hiệu quả là bởi vì chỉ số phòng ngự pheromone quá cao, chỉ cho phép pheromone xứng đôi tiếp xúc gần, cứ có pheromone không tương thích tới gần đều có thể khiến thuốc rào cản mất đi hiệu lực. Do đó những trường hợp này không được sử dụng để tạo thành nghiên cứu thống kê, chúng tôi chỉ note lại.”
Sở Dập Kiều nhíu mày: “Sau khi tiêm thuốc rào cản thất bại, nếu không tìm được pheromone có độ phù hợp cao thì có thể bản thân người đó sẽ phải chịu đau đớn.”
Phó trưởng khoa nghiên cứu lên tiếng: “Sở Tổng, trước mắt đã tiếp nhận hai trường hợp xuất hiện ở Bệnh viện Nhân dân thành phố, và cả hai đều đã đạt hiệu quả sau khi tiến hành tiêm lại. Nguyên nhân chủ yếu là do hai người này một Alpha một Omega có độ phù hợp cao đến 100%. Dưới sự tác hợp của các bộ phận liên quan, hai người đã quen nhau một cách thuận lợi. Sau khi tiến hành đánh dấu thì vắc-xin rào cản đã cho kết quả thành công.”
Sở Dập Kiều: “… Độ phù hợp cao 100%? AO có độ phù hợp cao đến vậy? Tóm lại là những người có chỉ số phòng ngự cao thì tiêm thuốc sẽ không đạt hiệu quả, chỉ sau khi kết đôi với người phù hợp nhất rồi tiến hành tiêm lại mới thành công?”
“Đúng vậy thưa Sở Tổng.”
“Có độ phù hợp thấp đến 5% không?” Sở Dập Kiều ngồi thẳng người, hai tay đan vào nhau để lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn từng thành viên của nhóm nghiên cứu khoa học: “Từng ghi nhận trường hợp như vậy chưa?”
“Chưa từng tồn tại.” Trưởng khoa nghiên cứu trả lời một cách chắc chắn: “Nếu đã tiêm thuốc nhưng độ phù hợp của đôi bên vẫn thấp thì chỉ có khả năng pheromone quá bài xích nhau, nhưng không thể thấp đến vậy, cho đến giờ chưa ghi nhận trường hợp nào.”
Sở Dập Kiều nắm chặt tay, âm thầm che giấu sự khó chịu trên cơ thể mình, nhìn các nhân viên Alpha ngồi cách hắn vài cái ghế. Rõ ràng đã ngồi cách ra nhưng vẫn khiến cho thuốc rào cản vừa uống lại mất đi hiệu lực.
Tốc độ mất đi hiệu lực càng lúc càng nhanh, nhưng rõ ràng khi Lạc Thanh Dã ở bên cạnh hắn lại không như vậy.
Vì sao?
Hiện tại hắn đã không thể phân biệt rõ rốt cuộc vấn đề là do vắc xin rào cản không có hiệu quả với hắn, hay là do pheromone của hắn và Lạc Thanh Dã bài xích nhau dẫn đến suy giảm tác dụng của tất cả các thuốc mà hắn uống. Một tháng nay cảm giác mà Lạc Thanh Dã mang tới cho hắn quá rõ ràng, thế nhưng báo cáo của Hà Thiệp lại trái ngược hoàn toàn.
Trưởng khoa nghiên cứu nói chưa từng xuất hiện, nhưng trừ người thân cận ra không ai biết hội chứng rối loạn pheromone của hắn, chỉ có Hà Thiệp biết rõ nhất.
Cậu ấy sẽ không lừa hắn đâu nhỉ?
5% này quá vô lí, chính hắn còn không tin được.
Đúng lúc này màn hình điện thoại sáng lên thông báo có tin nhắn đến.
[Anh ơi, em chuẩn bị tan học rồi ạ. Tiểu Dã rất muốn nhìn thấy anh]
Hắn thật sự không thể đến gần Lạc Thanh Dã?
“Được, tôi biết rồi, tan họp đi.” Sở Dập Kiều gõ nhẹ mặt bàn, hắn đẩy ghế ra đứng dậy, cài cúc áo vest rồi đi ra ngoài.
Bây giờ cứ thử sờ vào là biết.
Trước cổng trường quốc tế chật kín ô tô, tất cả đều đang đợi đón trẻ nhà mình sau một tháng không gặp.
Đầu mùa xuân thời tiết mát mẻ, hầu hết học sinh đều đang mặc áo sơ mi mỏng, chỉ còn vài người mặc vest đồng phục, trong số đó có một cậu nhóc lúc nào cũng kín cổng cao tường, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp mắt nên không mấy ảnh hưởng.
“Êu, đồ ẻo lả ~.”
Lạc Thanh Dã đi ra cổng trường bị người phía sau cố tình chạy lên húc vào, đụng tới vết thương trên cánh tay. Cậu cắn cắn đầu lưỡi, liếc Alpha kia một cái rồi cứ thế đi thẳng tới chiếc xe quen thuộc.
“Vẫn nhịn được cơ à, thế để tao xem mày nhịn được tới đâu.” Tên nhóc Alpha hung hăng còn muốn xích lại gần khiêu khích.
“Tiểu Dã.”
Lạc Thanh Dã dừng bước chân, cậu nhìn về phía Sở Dập Kiều cách đó không xa rồi cười rạng rỡ, nhanh chân chạy tới.
“Anh ơi!”
Sở Dập Kiều nhìn một lượt từ đầu tới chân cậu rồi chuyển dời ánh mắt đến nhóc Alpha vừa húc vào Lạc Thanh Dã.
“Bạn nhỏ này, húc vào người khác thì phải biết xin lỗi chứ.”
Lạc Thanh Dã sững sờ giống như ngạc nhiên với câu nói này của Sở Dập Kiều. Nhưng thật ra khi nghe thấy Sở Dập Kiều gọi người khác là ‘bạn nhỏ’ thì cậu đã không vui rồi, sau đó lại còn ngửi được rất nhiều pheromone của các Alpha khác trên người Sở Dập Kiều, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống khó chịu.
Nhóc Alpha phách lối bị Sở Dập Kiều nói cho lập tức đỏ mặt, nó nắm quai đeo cặp quay mặt đi chỗ khác ho khan một cái: “Tôi không húc cậu ta, do chẳng may va vào thôi, với lại tôi không phải bạn nhỏ…”
“Chẳng may va vào thì cũng nên nói lời xin lỗi, đây là phép lịch sự tối thiểu đấy.” Sở Dập Kiều nhớ lại vừa rồi Lạc Thanh Dã bị người ta cố tình húc vào vẫn im lặng chịu đựng, hắn đang lo cậu nhóc này ở trường hay bị bắt nạt đây.
“Xin lỗi.” Alpha thản nhiên nói: “Thế là được nhá.” Nói xong quay người chạy đi.
Sở Dập Kiều nhíu mày.
“Anh ơi, chúng ta về nhà đi.” Lạc Thanh Dã thấy Sở Dập Kiều cứ nhìn theo hướng tên kia lập tức kéo người rời đi.
Ngay khi tay cậu nắm vào tay hắn, Sở Dập Kiều bỗng giật mình, cảm nhận từng kích thích nhỏ bên trong cơ thể, như có dòng nước ấm dịu dàng gột rửa những đau đớn dằn vặt hắn cả tháng nay.
5%?
Ham muốn tới gần, xúc cảm dễ chịu khi được Lạc Thanh Dã chạm vào, 5% này có thể làm vậy sao?
Hắn giãy ra khỏi cái nắm tay của Lạc Thanh Dã.
Lạc Thanh Dã tái mặt, dằn sự khó chịu trong lòng xuống, cậu cười hỏi: “Sao thế ạ? Anh nhớ em lắm hay sao mà nhìn em chăm chú thế ạ?”
“Ừm.” Sở Dập Kiều nói: “Về nhà thôi.”
Về nhà hắn sẽ phân tích lại cái độ phù hợp 5% này.