Người đàn ông ban nãy đứng trong ngõ đã đi được một khoảng. Dường như Phó Thiệu Nam phát giác ra gì đó, lơ đãng xoay người, khung cửa sổ sáng đèn kia vẫn im lặng giống như trước khi anh đi, người trong dự đoán của anh cũng không xuất hiện bên cửa sổ.
Phó Thiệu Nam đứng nguyên tại chỗ một lát mới đi tiếp. Đào Tâm Lạc trợn to mắt cuộn mình trên sô pha trong phòng khách, suýt chút là bị Phó Thiệu Nam phát hiện rồi, may mà cậu trốn nhanh.
Ban nãy khi hai người ở dưới lầu, câu tiếng Quảng mà Phó Thiệu Nam nói Đào Tâm Lạc hoàn toàn nghe không hiểu. Chẳng qua là dựa theo bầu không khí lúc đó, Đào Tâm Lạc vô thức cho rằng đó chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.
Thêm bản thân Phó Thiệu Nam nữa, mặt Đào Tâm Lạc nhăn thành một đống, rõ ràng đang vô cùng không vui. Phó Thiệu Nam uy hiếp cậu, còn tự tiện ôm cậu khi chưa được cậu cho phép. Vẻ lạnh như băng của người đàn ông này hóa ra chỉ là ngụy trang.
Bữa tối hôm nay đương nhiên là do Phó Thiệu Nam trả tiền, trên thực đơn không có ghi giá tiền. Tuy đồ ăn trong nhà hàng rất ngon nhưng món nào nhìn qua cũng là giá trị xa xỉ. Trước kia Đào Tâm Lạc có nghe nói đại gia đầu bảng của mấy kênh livestream khác ngoài mặt thì tặng quà thoải mái lắm, tới lúc streamer đi gặp ngoài đời rồi mới phát hiện đối phương nợ rất nhiều tiền.
Đào Tâm Lạc có thể chắc chắn Phó Thiệu Nam là kẻ có tiền, nhưng những đại gia có tiền mà Đào Tâm Lạc tiếp xúc qua ít nhiều gì cũng có một số sở thích rất kỳ quái. "Lần gặp mặt tiếp theo" trong miệng Phó Thiệu Nam như một quả bom hẹn giờ, Đào Tâm Lạc mặt nhăn mày nhó đứng lên khỏi sô pha, nhỏ giọng thở dài, hy vọng lần gặp mặt tiếp theo vĩnh viễn không tới.
Ngày hôm sau, người theo dõi kênh livestream 3726 đều nhận được cập nhật trạng thái mới từ streamer.
Tâm Tâm: Tám giờ tối nay livestream, có giveaway phúc lợi nha! Người xem nào có hứng thú nhớ vào xem nha!
Gần giờ cơm trưa, Đào Tâm Lạc lên nhà Tần Tại Chi để xem mình còn dư bao nhiêu hàng tồn kho. Gần đây Tần Tại Chi nhận được một đơn hàng lớn, là chụp cho một vị người mẫu mới vào giới.
"Nhiếp ảnh gia của bọn họ đổ bệnh, trùng hợp người mẫu đó thấy tác phẩm trước kia của chị cho nên bảo người đại diện mời chị."
"Chị, nghe chị nói vậy thì sau này chị chắc chắn có thể tiến vào giới thời trang rồi. Từ thợ chụp ảnh cho người mẫu như em biến thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, kiếm thiệt nhiều thiệt nhiều tiền."
"Vậy chị phải cảm ơn lời chúc phúc của em rồi." Tần Tại Chi nghe được thì cười không ngừng, vươn ngón cái và ngón trỏ, dùng gan bàn tay nắm cằm Đào Tâm Lạc, lắc mặt cậu, "Sao bao nhiêu ngày rồi mà mặt em không đỡ hơn vậy hả?"
Hai má bị niết qua niết lại, Đào Tâm Lạc không để ý nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi mà, chỉ là vết bầm tan chậm quá thôi, chắc phải mấy ngày nữa mới hết."
"May mà ở chỗ chị còn lại ít ảnh chụp, chắc cũng đủ cho em đối phó đấy." Tần Tại Chi thu tay lại, nhìn hai má vừa mềm vừa trắng của Đào Tâm Lạc thì bổ sung một câu, "Yếu ớt."
Đào Tâm Lạc lại mạnh miệng nói không có, Tần Tại Chi ậm ừ với cậu cho qua chuyện, tiện tay ném một viên kẹo cứng bạc hà vào miệng. Hai người chọn ảnh cho giveaway tối nay xong thì ra cửa đi ăn trưa.
Tai tiếng của Trình Nguyên Quân và người mẫu bị lan truyền tới ồn ào huyên náo. Hôm nay Phó Thiệu Nam nhận được cuộc gọi của hắn, đầu dây bên kia có một giọng nữ rất rõ ràng.
Tằng Tuyết Ny là người mẫu mới nổi gần đây, tính tình trên màn ảnh rất lạnh lùng, bên ngoài lại rất dính người.
"Bé điệu." Trình Nguyên Quân nói chuyện với cô ta cũng không tránh né Phó Thiệu Nam. Tiếng phổ thông của Tằng Tuyết Ny không tốt lắm, bình thường hai người nói chuyện hay xen giữa tiếng phổ thông và tiếng Quảng.
"Giờ anh không thích em nữa đúng không?" Tằng Tuyết Ny sáp vào Trình Nguyên Quân, giận dỗi với hắn. "Em biết ngay mà! Đàn ông toàn là có mới nới cũ thôi!"
"Không thích em thì yêu đương với em làm gì?" Trình Nguyên Quân dỗ dành cho Tằng Tuyết Ny cách xa một chút, vừa quay đầu đã chĩa mũi dùi về phía Phó Thiệu Nam.
Hắn cười hì hì mở miệng, bắt chước theo ngữ điệu kỳ lạ của MC trên kênh radio đêm qua, "Đẹp trai vậy mà không có girlfrien, cậu Phó này bị liệt dương chắc luôn!"
Xem ra lời đồn liệt dương này lan ra rồi.
"A Nam, tối hôm qua tôi đang lái xe thì nghe kênh radio này nói cậu vậy đó!" Trình Nguyên Quân mách lẻo, vui sướng khi người gặp họa, "Cậu giận không? Nếu có người dám nói tôi như vậy tôi phải chứng minh cho người ta biết đó!"
Lúc nào Trình Nguyên Quân cũng ồn ào ầm ĩ, Phó Thiệu Nam lạnh lùng nói: "Chứng minh cái gì?"
"Chứng minh tôi không liệt dương chứ gì!"
"Liệt dương?" Tằng Tuyết Ny đi tới, đúng lúc nói chen vào, giống như đang kẻ xướng người họa với Trình Nguyên Quân, "Chồng ơi, anh không cứng được à?"
"Không phải anh! Là bạn anh!" Trình Nguyên Quân cười tới mức thở không nổi, giải thích cho Tằng Tuyết Ny nghe, "Chính là kênh radio em nghe tối hôm qua đó, lúc đó em còn nói cậu Phó đáng thương mà."
Phó Thiệu Nam nghe ra được cuộc điện thoại này của Trình Nguyên Quân là để khoe bạn gái nên anh không thèm nghe hai người nói xong đã quyết đoán tắt điện thoại.
Buổi tối tám giờ, Đào Tâm Lạc đúng giờ ngồi trước máy tính.
Không livestream được một khoảng thời gian nên lúc vừa mới lên stream Đào Tâm Lạc có hơi hồi hộp. Lục tục có người xem vào kênh, khung chat trên cơ bản đều hỏi chừng nào mới giveaway.
"Giống như trước kia thôi, gần offline sẽ có giveaway nha." Đào Tâm Lạc trả lời khu bình luận một cách có chọn lọc, giọng vừa mềm vừa ngoan, "Không có không để ý mà, tin nhắn riêng em đều trả lời hết đó."
"Không trả lời của anh ạ? Anh trai gửi tin nhắn gì cho em đó? Giờ em đang bấm vào tài khoản của anh mà không thấy tin nhắn của anh nha."
"Chắc là hệ thống chặn mất rồi." Đào Tâm Lạc cười xin lỗi, "Nếu tiện thì anh gửi lại cho em lần nữa đi."
[User 111: Sao không trả lời tôi?]
Bình luận của đại gia đầu bảng thực sự rất gây chú ý, Đào Tâm Lạc có thể lơ ai chứ không thể lơ anh. Cậu nhỏ giọng, ra vẻ vừa nghi ngờ vừa ngạc nhiên: "...Anh cũng gửi tin nhắn cho em ạ?"
Dù sao bây giờ hai người không gặp mặt, cách một cái màn hình ai mà biết được streamer đang nói dối. Nghĩ như vậy nên Đào Tâm Lạc không cảm thấy chột dạ, đúng lý hợp tình trả lời, "Anh ơi, em cũng không nhận được tin nhắn của anh."
Nội dung tin nhắn riêng của Phó Thiệu Nam rất đơn giản, chỉ hỏi cậu bao giờ rảnh, hẹn gặp mặt lần nữa.
Trang web không có khả năng chặn tin nhắn riêng, Phó Thiệu Nam chắc chắn tin nhắn của mình đã gửi thành công. Nếu Đào Tâm Lạc có kiểm tra thì sẽ không thể nào bỏ qua tin nhắn riêng của anh được.
Giveaway của đêm nay dùng quà là khinh khí cầu miễn phí. Quà miễn phí không giống với quà trả phí tặng là tặng càng nhiều thì xác suất càng cao. Xác suất trúng thưởng của việc tặng một khinh khí cầu và tặng một trăm khinh khí cầu là như nhau. Việc này khiến những đại gia thích Đào Tâm Lạc không thể thông qua tặng lễ vật để tăng xác suất trúng thưởng, nói không chừng hai mươi tấm ảnh của Đào Tâm Lạc bọn họ còn chẳng trúng được tấm nào.
Đang lúc Đào Tâm Lạc muốn mở giao diện giveaway thì kênh livestream trực tiếp tối thui, khung chat nhanh chóng hiện lên thông báo "kênh bị đóng 24 giờ".
Đào Tâm Lạc ngơ ngác mất mấy giây, sau khi phản ứng lại thì nhíu mày. Cậu mở tin nhắn riêng ở hòm thư ra, quả nhiên thấy được tin nhắn của đại gia đầu bảng.
User 111: Quà miễn phí không kiếm được tiền, em gửi ảnh cho tôi.
User 111: Tôi tặng quà cho em, em kiếm tiền của tôi.
Đào Tâm Lạc nhìn câu này chừng một phút đồng hồ mới dời mắt, đại gia có tiền quả nhiên có sở thích lạ thật. Bây giờ Đào Tâm Lạc được người ta coi trọng, không thể giả vờ như không thấy được.
Tâm Tâm: Cảm ơn anh trai.
Phó Thiệu Nam chặn kênh của cậu mà không mở ra ngay như lần trước. Đào Tâm Lạc bị ép offline trước thời hạn, ngồi trước máy tính nhìn bình luận trên khung chat.
Khán giả đều tưởng có người báo cáo nên chửi ầm lên, thằng nào không có đạo đức báo cáo kênh làm ảnh hưởng tới phúc lợi giveaway của bọn họ. Đào Tâm Lạc nhìn một lát thì tắt máy tính, đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng rời khỏi khu chung cư, phía trước là cầu vượt biển thật dài.
Đào Tâm Lạc vừa ngủ không bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Cậu mơ màng mở mắt ra, phòng ngủ tối thui, đèn báo của chiếc điều hòa kiểu cũ vẫn đang sáng biểu hiện điều hòa vẫn đang hoạt động.
Tiếng đập cửa theo quy luật vẫn vang mãi không ngừng. Đào Tâm Lạc tỉnh táo lại, xác định không phải đang nằm mơ, thật sự có người đang gõ cửa.
Cậu cảm thấy hoang mang, muộn thế này rồi mà ai lại tới tìm cậu. Sau đó cậu nghĩ chắc là Tần Tại Chi, vì thế cậu xỏ dép lê đi ra ngoài.
Cửa sắt tróc sơn bị kéo ra, đứng ngoài cửa là người đàn ông chân dài khí chất lạnh lùng, thân mặc áo thun đen.
Khi Đào Tâm Lạc thấy anh, trong phút chốc còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ, nghi hoặc nháy mắt với anh mấy cái. Phó Thiệu Nam vươn tay sờ hai má của nam sinh, nghiêng người lướt qua Đào Tâm Lạc, tự nhiên đi vào nhà của cậu.
Cửa sắt đóng lại, Đào Tâm Lạc cúi đầu nhìn bản thân đang mặc áo thun quần đùi thì vội vàng xoay người đuổi theo Phó Thiệu Nam.
Đèn phòng ngủ sáng lên, không gian bên trong rất nhỏ, chứa được một cái giường, một cái bàn học, một cái tủ xong là gần như không còn chỗ trống. Giường đơn chỉ có thể chứa được một người, Phó Thiệu Nam ngồi xuống đuôi giường khiến căn phòng lập tức trở nên chật hơn rất nhiều.
"Sao anh lại tới đây!"
Đào Tâm Lạc thật sự có chút giận. Phòng ngủ đã chạm tới chỗ riêng tư, nếu Phó Thiệu Nam ngồi trên sô pha ngoài phòng khách thì Đào Tâm Lạc còn chịu được.
Khi Đào Tâm Lạc chất vấn Phó Thiệu Nam thì anh cũng đang quan sát cậu. Áo thun trên người cậu bị giặt tới cũ kỹ, bên dưới cổ áo rộng thùng thình là cần cổ trắng nõn.
Phó Thiệu Nam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nổi giận đùng đùng trước mặt, xác nhận không xảy ra chuyện gì mới mở miệng trả lời cậu: "Em giận à? Xin lỗi."
Lời xin lỗi này có vẻ quá đột ngột. Trên thực tế thì trong mắt Đào Tâm Lạc, chuyện Phó Thiệu Nam xuất hiện lúc đêm hôm khuya khoắt thế này là một chuyện rất kỳ quái.
"... A." Những kẻ có tiền cao cao tại thượng như Phó Thiệu Nam mà biết xin lỗi thật sự khiến người khác kinh ngạc. Đào Tâm Lạc bớt giận, đứng trước mặt Phó Thiệu Nam chỉ vào cánh cửa đang đóng, "Chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi..."
Lời còn chưa dứt thì cổ tay Đào Tâm Lạc đã bị kéo lại, Phó Thiệu Nam kéo người vào trong lòng, cánh tay rắn chắc giữ chặt thắt lưng cậu.
Bắt đầu từ lòng bàn tay, mỗi một tấc da thịt của người đàn ông đều khiến Đào Tâm Lạc cảm giác được sức nóng kinh người. Khả năng làm lạnh của điều hòa trong phòng ngủ vốn không tốt, Phó Thiệu Nam vừa ôm là Đào Tâm Lạc đã thấy nóng.
Không hiểu sao cậu lại cảm thấy ngượng ngùng, vừa sợ vừa giận. Đào Tâm Lạc nhỏ giọng gọi "anh trai", gọi tên Phó Thiệu Nam, dùng sức đẩy anh ra nhưng người đàn ông đang ôm cậu không xê dịch chút nào.
Sự giãy dụa của Đào Tâm Lạc trước sức mạnh tuyệt đối có vẻ phí công tới buồn cười. Phó Thiệu Nam dán vào cái bụng mềm mại của thiếu niên, ngửi mùi hương trên người cậu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lồng ngực Phó Thiệu Nam khẽ chấn động. Anh mở miệng, thấp giọng nói chuyện. Một lát anh nói "cánh tay em lạnh quá", một lát anh lại nói "cục cưng, em mềm quá".
Những lời nói kiều diễm vớ vẩn này thật sự rất xúc phạm, nhưng Phó Thiệu Nam ôm rất chặt giống như dã thú đói bụng nhiều ngày, khát vọng cắn xuống mấy miếng thịt thơm ngon từ trên người Đào Tâm Lạc.
Cử động của hai người khiến vạt áo thun bị cuốn lên. Cách một lớp vải mỏng, Đào Tâm Lạc thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Trong lúc nhất thời Đào Tâm Lạc thật sự sợ rằng Phó Thiệu Nam sẽ cắn mình. Cậu vừa kích động vừa sợ hãi, giãy dụa mãi không được, vì quá cấp bách nên đã động thủ với Phó Thiệu Nam.
Tiếng vang giữa đêm khuya yên tĩnh bị phóng đại lên vô số lần. Đào Tâm Lạc đánh rất nặng, "chát" một tiếng khiến cậu đau tới mức mím chặt môi.
- -Một cái tát thanh thúy vang lên.
Phó Thiệu Nam bị đánh nghiêng cả đầu, ngọn đèn màu cam khắc họa rõ nét sườn mặt sắc bén của người đàn ông khiến cậu không nhìn ra vẻ mặt bây giờ của anh.
Xúc động thì phải chịu hậu quả, Đào Tâm Lạc cuối cùng cũng phản ứng được mình mới làm cái gì.
Vẻ mặt của cậu càng trở nên hoảng sợ, mắt nhìn Phó Thiệu Nam quay đầu lại.
Yên lặng bao trùm trong chốc lát, sau đó tay phải của Đào Tâm Lạc bị người nắm lấy.
"Tay có đau không?" Phó Thiệu Nam buông cậu ra, cầm lấy bàn tay của Đào Tâm Lạc, nhìn lòng bàn tay đỏ ửng sưng phù của cậu.
Người đàn ông mặt không đổi sắc cúi đầu, dường như không để ý tới cái tát kia. Sự quan tâm trong giọng nói của anh rất rõ ràng, bụng ngón tay vừa thô ráp vừa nóng: "Cho tôi xem."