Trùng hợp MC của kênh radio đang nói tới chuyện từ lúc Lý Hoài Tả mất tích tới giờ sống chết không rõ, nhà họ Lý giờ đang gà bay chó sủa. Paparazzi và các loại kênh đài đen này ngày nào cũng lấy gia tộc châu báu này ra làm đề tài. Dù sao chuyện gia đình hoặc gia tộc lớn tranh giành nhau từ trước tới giờ đều là đề tài mà ngoại giới vừa xem thường vừa tò mò.
MC nói tiếng Quảng, hình như gã rất phấn khích nên tốc độ nói chuyện rất nhanh, lời nào cũng bay bổng có nhịp điệu: "Ai cũng nói anh gã hại gã, nhưng tôi thấy giống mẹ kế nhà bọn họ thì có."
Có giọng nữ đáp lời, tò mò hỏi: "Hôm qua tôi có thấy một tin, thái tử nhà họ Lý dẫn hai cô bạn gái về nhà, đều là đại mỹ nhân đó."
"Dáng vẻ xinh đẹp, chân lại dài."
"Hai người luôn? Lý thiếu gia nhìn yếu thế, không sợ hư thận à?"
Gặp phải giờ cao điểm buổi tối, đi đường nào cũng kẹt nên Phó Thiệu Nam chậm rãi đạp phanh. Đào Tâm Lạc ngồi bên ghế phó lái bị nội dung của radio hấp dẫn, ánh mắt cứ dán vào màn hình trên xe, tập trung nghe hai MC nói chuyện.
Nói được mấy câu MC lại bắt đầu lái sang chuyện kích thước của Lý An Châu, một hồi nói gã nhỏ một hồi lại nói gã phải uống thuốc tráng dương, nói tới nói lui nói tới tai tiếng gần đây của cậu Trình với người mẫu nào đó.
Nếu nói tới Trình Nguyên Quân thì nhà họ Phó có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Trình đương nhiên cũng trốn không thoát.
MC nam cười hai tiếng, nghe có vẻ vô cùng ghét bỏ: "Đẹp trai vậy mà không có girlfriend, cậu Phó bị liệt dương chắc luôn!"
Chiếc xe hơi màu đen mới vừa tiến về phía trước được mấy mét đột thắng gấp, chiếc xe đằng sau suýt chút đâm đầu vào, bất mãn bấm còi inh ỏi.
Cơ thể đổ mạnh về phía trước, may mà được dây an toàn giữ lại. Đào Tâm Lạc sợ hãi, còn Phó Thiệu Nam mặt không đổi sắc đột nhiên dừng xe lại, tiện tay chuyển kênh radio.
Tiếp theo là kênh âm nhạc, nhạc nhẹ chậm rãi lập tức vang lên. Phó Thiệu Nam tưởng Đào Tâm Lạc nghe hiểu nên lúc chuyển kênh sắc mặt có hơi âm u: "Bọn họ nói lung tung."
Đào Tâm Lạc ngây người một lát mới ý thức được người đàn ông đang nói gì. Cậu gật đầu, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, có điều vẻ mặt thì lại hoang mang: "Bọn họ nói gì em nghe không hiểu."
Phó Thiệu Nam liếc Đào Tâm Lạc một cái, cuối cùng sắc mặt dịu đi không ít. Anh hỏi Đào Tâm Lạc có muốn uống nước không, trong vách ngăn có mấy chai nước.
Nam sinh từ chối không chút do dự, mà hình như Phó Thiệu Nam cũng không để ý, quay đầu lại tiếp tục lái xe.
Khu kinh doanh ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều. Đèn trên bờ kè dọc bờ biển sáng lên, muôn màu muôn vẻ, còn chính giữa quảng trường là một đài phun nước điêu khắc rất lớn.
Vị trí của nhà hàng đêm nay cách quảng trường của khu kinh doanh không hề gần. Mặt tiền cửa hàng được trang trí đơn giản bằng gỗ, trước khi khu kinh doanh được xây lên thì chỗ này là ngã tư đường trong khu lão thành.
Sau khi khu buôn bán được xây xong thì nhà hàng này trở thành địa điểm mà nhiều nhân vật nổi tiếng hoặc quan to lui tới vì cảnh vật xung quanh yên ắng, tính riêng tư cao. Đào Tâm Lạc đi theo người đàn ông vào cửa, nghe thấy nhân viên phục vụ bên trong hô một tiếng "ngài Phó".
Ghế lô tư nhân được thiết kế theo phong cách nông thôn, chỗ ngồi được đặt song song cửa sổ. Khăn trải bàn chạm rỗng màu trắng, có một bình hoa nho nhỏ được đặt ở nơi gần cửa sổ, bên trong là sáp thơm mùi cam quýt.
Thực đơn rất dày, kết hợp rất nhiều món ăn của nhiều phong cách và địa phương khác nhau. Sau khi hai người ngồi xuống, trong đầu Đào Tâm Lạc vẫn đang suy nghĩ về chữ 'ngài Phó' kia của nhân viên phục vụ. Cậu lặng lẽ giương mắt, trùng hợp đụng trúng ánh mắt đang nhìn của người đàn ông.
"Nghĩ gì vậy?"
Thực đơn trong tay nện lên bàn gỗ phát ra tiếng vang nặng nề. Từ lúc gặp mặt tới giờ hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách xã giao thích hợp nên Đào Tâm Lạc không thể thấy được chỗ giống nhau của người muốn làm gì thì làm trên mạng và người đàn ông lạnh lùng trước mắt này.
Bao gồm tin nhắn riêng, giao lưu trực tiếp, với cả chuyển phát nhanh uy hiếp cậu tới gặp mặt nữa.
Người đàn ông để ý tới vẻ mặt dần dần thất thần của cậu, gọi một tiếng: "Tâm Tâm."
Sáp thơm trên bàn tỏa ra mùi hương rất dễ chịu, sự lạnh lùng của Phó Thiệu Nam ngược lại làm Đào Tâm Lạc thả lỏng cảnh giác. Đào Tâm Lạc châm chước tìm từ trong lòng, lúc mở miệng giọng nói rất khẽ: "Ban nãy phục vụ gọi anh là ngài Phó."
"Ừ."
"Nhưng mà mỗi lần em gửi chuyển phát nhanh cho anh..." Hiển nhiên là cậu bị vấn đề này quấy nhiễu, giọng điệu vô cùng nghi ngờ, "Trên chuyển phát nhanh điền là ngài Trình."
"Đó là bạn của tôi, cậu ta là chủ trang web, tôi họ Phó."
Phó Thiệu Nam đọc tên mình cho Đào Tâm Lạc nghe.
Đào Tâm Lạc sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cho nên địa chỉ của em là do anh ta nói cho anh à?"
"Ừ, cậu ta nói streamer khác toàn điền thông tin giả, chỉ có em nghiêm túc điền thông tin thật."
Đào Tâm Lạc không đoán được chân tướng sự việc lại là như vậy, mà bộ dạng Phó Thiệu Nam kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của mình dần ăn khớp với vị đại gia đầu bảng trên kênh livestream trước kia. Dáng vẻ ngốc nghếch của Đào Tâm Lạc hình như rất khiến người khác vui vẻ, Phó Thiệu Nam nói chậm lại, nghe có vẻ khá thân thiết: "Không đói bụng sao? Gọi đồ ăn trước đi, muốn biết cái gì tôi nói cho em nghe."
"Vết thương trên người đã đỡ chưa?"
"A... Đỡ rồi."
"Thấy bên miệng em còn dấu."
Đào Tâm Lạc vô thức vươn tay lên, dùng ngón tay sờ soạng hai má rồi nói thầm: "Không sao, không đau."
Phó Thiệu Nam yên lặng nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của nam sinh đột nhiên sinh động lên, giọng điệu không có chút cảm xúc nào: "Sao lại bị thương?"
Món nào của nhà hàng này cũng được làm rất khéo léo nhưng lượng đồ ăn lại vô cùng ít, vì vậy Phó Thiệu Nam cố ý gọi nhiều một chút. Đào Tâm Lạc cũng không kén ăn, trước mặt có cái gì cậu gắp cái đó.
"... Không có gì." Vấn đề này hai người đã nói qua khi giao lưu, có điều Đào Tâm Lạc vẫn không chịu nói.
Phó Thiệu Nam cảm thấy bí mật nhỏ mà Đào Tâm Lạc muốn giấu này sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, chỉ khác là Đào Tâm Lạc thẳng thắn nói cho anh biết hay anh dùng cách khác để biết mà thôi.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng lên một món tráng miệng có nguyên liệu chính là trái vải, Phó Thiệu Nam bảo nhân viên phục vụ đặt món tráng miệng này trước mặt Đào Tâm Lạc, khẽ nói: "Cảm thấy chắc em thích ăn cái này."
Đào Tâm Lạc gật đầu, cũng không cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của anh, nhất thời trên bàn cơm chỉ còn tiếng vang nho nhỏ khi chén đũa bằng sứ chạm vào nhau.
"Sao lại làm streamer?"
Phó Thiệu Nam đột ngột đổi đề tài..
"Gì cơ?"
"Điều kiện livestream của em cũng không tốt."
Món tráng miệng được ướp lạnh, trái vải chính giữa món ăn vào miệng có thể khiến vị ngọt bùng lên. Đào Tâm Lạc nuốt trái vải trong miệng, nghiêng đầu suy nghĩ vài giây.
"Kiếm tiền."
Đào Tâm Lạc lén liếc Phó Thiệu Nam một cái lại bị đối phương bắt gặp. Nam sinh nhanh chóng nghiêng đầu như giấu đầu hở đuôi, không muốn thừa nhận mình đang quan sát Phó Thiệu Nam.
"Em thấy những khu vực khác của trang web cũng có streamer làm giống em, quen là được rồi." Giọng điệu của Đào Tâm Lạc lúc trả lời vấn đề này vẫn nhẹ nhàng mềm mềm, còn có chút khờ dại, "Cũng không phải chuyện ghê gớm gì."
Thật ra chỉ cần ở chung với Phó Thiệu Nam hơi lâu một chút, vượt quá một giờ là có thể dễ dàng phát hiện anh là người đàn ông như thế nào.
Cường thế, thẳng thắn, làm chuyện gì cũng phải nắm chắc tuyệt đối, tính công kích rất mạnh.
Biết nguy hiểm, biết cảnh giác là một chuyện. Quen biết nhất thời, chi tiết nào cũng có thể trở thành nguyên nhân thả lỏng đề phòng.
Món tráng miệng vị vải của nhà hàng này thật sự rất ngon, ngon tới nỗi tới lúc bữa tối gần chấm dứt rồi Đào Tâm Lạc mới nhớ mình còn một chuyện chưa hỏi.
"Mấy ngày trước em đụng trúng anh ở gần khu chung cư, tấm ảnh mà anh cầm là tiệm bán tiểu long bao kia đúng không."
"Đúng." Phó Thiệu Nam bình tĩnh nhìn cậu. Đào Tâm Lạc đón lấy ánh mắt không gợn sóng không sợ hãi của anh, nghe người đàn ông này đơn giản kể lại, "Tới tìm em đó."
"Hôm đó trùng hợp có thời gian, muốn xem xem vết thương của em thế nào."
"Em còn ngoan hơn trong ảnh nữa."
"Muốn thấy em một lần trước khi gặp mặt."
Ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng. Hôm đó khi Đào Tâm Lạc nhìn thấy Phó Thiệu Nam đã cảm thấy anh lạnh lùng khiến kẻ khác sợ hãi. Giờ phút này cậu cùng ăn tối với Phó Thiệu Nam, nói chuyện với anh thời gian dài như vậy, nhưng rốt cuộc lời nói ra vẫn khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Đào Tâm Lạc căn bản không thể thừa nhận sự nhiệt liệt sắc bén ẩn dưới vẻ bình thản của đối phương. Cậu chậm đi vài nhịp, cuối cùng xác định người đàn ông trước mắt này và các vị đại gia đầu bảng khác chẳng có gì khác nhau.
Thứ bọn họ muốn và thứ Phó Thiệu Nam muốn đều giống nhau.
"... Tại sao?"
Lời nói đột nhiên trở nên khẩn trương và kinh hoảng, Phó Thiệu Nam nhướng mày. Mà Đào Tâm Lạc ngu ngơ cả đêm rốt cuộc cũng thông minh được một chút, tìm được đáp án từ vẻ mặt thay đổi hiếm thấy của đối phương.
- --Bởi vì không nhịn được.
Đại gia đầu bảng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ăn tối xong liền đưa Đào Tâm Lạc về nhà. Trên đường về Đào Tâm Lạc vô cùng không muốn nói chuyện với Phó Thiệu Nam, trong xe chỉ có nhạc trữ tình phát ra từ radio.
Xe hơi màu đen dừng ngoài đầu ngõ, đèn đường trong ngõ không chiếu sáng được hết toàn bộ con ngõ. Phó Thiệu Nam đi theo Đào Tâm Lạc vào trong ngõ, đưa người tới dưới lầu mới mở miệng: "Đi đi, tôi nhìn em lên lầu."
Thời gian coi như vẫn chưa muộn lắm, nhưng trong ngõ nhỏ lại tối đen như mực, vô cùng im lặng. Đào Tâm Lạc vội vàng đi về phía trước, thuận miệng nói: "Tạm biệt nhé anh."
Phó Thiệu Nam chuẩn xác bắt được cánh tay của Đào Tâm Lạc trong bóng đêm.
Ban nãy trong xe điều hòa mở rất thấp, cánh tay của Đào Tâm Lạc rất lạnh khiến người ta nghĩ tới những thứ mềm mại bên trong.
Lần này anh dùng lực, Đào Tâm Lạc không kịp đề phòng bị đụng trúng. Đêm hè xao động oi bức, mồ hôi dính nhớp.
Lòng bàn tay của Phó Thiệu Nam nóng bỏng, chặn ngang rồi kéo Đào Tâm Lạc vào lòng. Chênh lệch chiều cao khiến hơi thở nháy mắt gần nhau, Phó Thiệu Nam cúi đầu, giống như một con dã thú kề sát vào gáy của nam sinh.
Bàn tay to sau lưng vuốt dọc một đường lên tới cổ, cơ thể dưới cánh tay căng lên, cảm giác mạnh mẽ rất rõ ràng. Lồng ngực của người đàn ông cứng rắn, ngón tay cũng cứng rắn chạm vào hầu kết nhạy cảm của Đào Tâm Lạc, ngón tay vuốt ve hai má trắng nõn của cậu.
Biến cố bất ngờ khiến Đào Tâm Lạc cứng cả người. Cảm giác tồn tại của người đàn ông quá mạnh khiến cậu vừa sợ vừa hoảng, cả người đều phát run.
Bóng tối không ảnh hưởng tới khả năng nhìn đêm của Phó Thiệu Nam, anh thấy Đào Tâm Lạc đang sợ hãi mở to hai mắt. Cảm giác trên bụng ngón tay nhẵn nhụi ấm áp, Phó Thiệu Nam ảo tưởng cả đêm, chắc chắn là không nỡ để cho cậu đi.
Người đàn ông thực sự dựa quá gần, hơi thở nóng rực khi cánh môi khép mở phả thẳng vào gáy như đang hôn môi như có như không.
"Có thể sẽ có lần gặp mặt tiếp theo." Giờ phút này là thời khắc mà tâm trạng của Phó Thiệu Nam tốt nhất trong đêm nay. Anh vẫn kề sát vào người Đào Tâm Lạc, chóp mũi lướt qua làn da mềm mại của cậu.
Còn nói, "Bé cưng."
Ý tưởng trong lòng bị vạch trần dễ dàng như vậy, Đào Tâm Lạc ngây ra, hai mắt mở to, vất vả chớp mắt.
Giọng nói trầm khàn không còn lạnh lùng như trước, Phó Thiệu Nam ngửi hương vị trên người Đào Tâm Lạc, khóe môi nhếch lên.
Giống như dã thú to lớn đang vờn mồi, giọng điệu của anh vừa tham lam vừa không nỡ. Lại ỷ vào Đào Tâm Lạc nghe không hiểu nên càng càn quấy nói lời tán tỉnh: "Cục cưng, người em thơm quá."