Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Khi Lê Tiện Nam hỏi cô đã là thứ hai, Diệp Phi đếm ngày và đánh dấu ngày thứ bảy trên lịch của văn phòng.

Vào thứ ba, Hoàng Linh tag Diệp Phi trong nhóm làm việc và gửi cho cô một địa chỉ, kêu cô ngày mai đến nhà máy in ký tên cho cuốn sách mới của Lộc Phan Đạt.

[Hoàng Kiên Kiên: @Diệp Phi, tôi mới gửi chữ ký mẫu của Lộc Phan Đạt cho cô, cô nhớ đi ký 3000 chữ ký vào lúc 8 giờ sáng mai.]

Diệp Phi bấm vào hình xem chữ ký Sấu Kim Thể thanh thoát của Lộc Phan Đạt, Diệp Phi chưa từng biết tác giả trông như thế nào, hơn nữa tài khoản của Lộc Phan Đạt cũng do Hoàng Linh quản lý.

Do lúc trước Mễ Lị có nói cho cô biết bút danh mới của Lộc Phan Đạt là Tây Mạn, nên cô tìm kiếm thông tin trên mạng mới biết Tây Mạn mới đăng một quyển truyện ngọt sủng thôi mà đã có hơn trăm nghìn fans.

Diệp Phi phải dậy sớm đến xưởng in, nên sau khi Lê Tiện Nam đến đón cô đi ăn tối ngày hôm đó, Diệp Phi nói: "Đưa em về ngõ Hòe Tam nhé, mai em phải dậy lúc sáu giờ vì nhà máy in ở khá xa."

Lê Tiện Nam không từ chối, nghĩ mới nhớ còn mười ngày nữa là đến Tết Nguyên đán.

Xe đang chạy trên đường, nhìn thấy công nhân treo đèn lồng đỏ hai bên.

Khi Lê Tiện Nam đang chờ đèn đỏ, anh hỏi cô: "Có kế hoạch ăn tết gì chưa?"

"Em chưa biết." Diệp Phi bất giác cảm thấy phiền muộn khi nói về chủ đề này.

Lê Tiện Nam liếc nhìn cô một cái, Diệp Phi không muốn làm phiền anh vì đoán anh sẽ rất bận rộn vào dịp Tết. Nhưng cô càng không dính người, vừa gần vừa xa càng khiến Lê Tiện Nam bận lòng.

Xe phía trước có lẽ mới tập tành lái nên cứ đứng lại không chịu đi làm mấy xe phía sau bấm còi liên tục, thậm chí một chủ xe Audi còn mở cửa ra chửi bằng giọng Bắc Kinh.


Diệp Phi cũng nhìn về phía trước, tay của Lê Tiện Nam đặt trên vô lăng, một đôi tay sống trong nhung lụa toát ra cảm giác lạnh lùng giống như chính chủ nhân của nó.

Có vẻ như anh muốn nói điều gì đó.

Cô do dự vài giây, cảm thấy quan hệ giữa hai người không sâu sắc đến mức đó.

"Vậy thì… nếu có sắp xếp thì em sẽ nói trước cho anh." Diệp Phi mím môi nói.

"Được rồi."

"Lúc Tết Nguyên Đán anh có bận lắm không?" Diệp Phi muốn nói chuyện với anh, vì thấy tâm trạng của anh không tốt.

"Cũng không có gì, tôi sẽ về nhà vài lần rồi đi đánh bài với Triệu Tây Chính." Lê Tiện Nam nhàn rỗi dựa vào ghế lái, giọng nói Bắc Kinh trầm thấp nghe rất êm tai.

Diệp Phi nhìn anh, đột nhiên nhớ tới một đêm nọ. Lúc ấy đã 12 giờ tối nhưng cô vẫn còn phải làm việc, Lê Tiện Nam nằm bên cạnh thỉnh thoảng nói vài câu với cô.

"Nếu em mệt thì đừng làm nữa, cớ gì em phải liều mạng thế. Làm thêm đến giờ này sẽ được trả thêm bao nhiêu tiền?" Một lúc sau, anh đưa tay đóng máy tính.

Diệp Phi buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, bên cạnh còn đặt chai thuốc nhỏ mắt. Sau đó, Lê Tiện Nam khom người bế cô lên giường, cô vừa nhỏ thuốc mắt nên bây giờ mắt vừa đau vừa mờ.

Lê Tiện Nam thò qua, ngón tay mảnh khảnh nhéo mặt cô lắc lư, giọng Bắc Kinh đầy sự cưng chiều khiến người ta chìm đắm, "Ai nha, buồn ngủ lắm rồi, con mèo buồn ngủ... Xem Phi Phi mệt thế nào kìa."

Đó là một trong số ít lần anh trực tiếp bế Diệp Phi lên giường và ép cô ngủ.

Ngày hôm đó họ ăn tối ở Cung đàn phía Tây, lúc Diệp Phi vào bếp rửa cam mới phát hiện trong nhà đã lắp nước ấm.

Cô không hỏi anh thay bình nước nóng từ khi nào, dường như cô cũng không có cách nào biết được. Anh cứ lặng lẽ làm mọi việc, chẳng hạn như chuyện lắp đèn đường ở ngõ Hòe Tam, hay chuyện đột nhiên lắp nước nóng trong nhà.

Diệp Phi rửa cam, mặc dù Lê Tiện Nam không thích cam cho lắm nhưng Diệp Phi vẫn mua cam và đặt trong tủ lạnh trống trải của anh.

Khi Diệp Phi bưng đĩa cam lên, Lê Tiện Nam đang cho cá ăn trong sân.

Cô cầm đĩa cam trong khi đứng nhìn Lê Tiện Nam ngồi trên chiếc ghế xích đu. Trong sân có một cây hải đường rất lớn, lúc cô còn chưa biết đó là cây gì thì Lê Tiện Nam đã nói là cây hải đường, trồng hơn mười năm và chỉ ra hoa vào tháng 4-6, còn mùa đông trụi lủi. Vì vậy, Diệp Phi đã tìm trên Baidu hình ảnh hải đường nở hoa.

Không hiểu vì sao mà cô lại tưởng tượng đến cảnh tháng 4 tháng 5 hải đường nở rộ, Lê Tiện Nam ngồi trên ghế xích đu cho cá ăn, hồ nước bên dưới trong xanh và yên tĩnh. Mặc cho dòng đời vội vã, anh vẫn nhàn nhã đến nên thơ.

"Chắc anh không lắp nước ấm trong nhà vì em chứ?" Diệp Phi cầm đĩa cam ra, thản nhiên hỏi như đang đùa.

Lê Tiện Nam cầm một chiếc đĩa sứ đựng thức ăn đã được cắt nhỏ cho cá, anh từ từ rải chúng xuống nước.

Nhìn thấy Diệp Phi đi ra, cô gái nhỏ gầy mặc áo len trắng rộng thùng thình, một chiếc cúc chưa gài làm lộ xương quai xanh sắc sảo, làn da trắng nõn mịn màng và mềm mại trong đêm.

Cô sợ lạnh, chóp mũi của cô đỏ lên sau vài giây bước ra ngoài.

Lê Tiện Nam chỉ mặc một chiếc áo khoác dài, thấy Diệp Phi đi ra liền vươn tay kéo cô ngồi lên đùi, chiếc áo khoác bung ra gần như bao trọn cả người cô.

Thực ra, không phải chiếc áo khoác ấm áp mà so nhiệt độ cơ thể trên người anh tỏa ra qua lớp áo mỏng, đĩa cam cô đang cầm cũng bị anh đặt lên bàn.

"Trong nhà chỉ có hai người, em nói xem?"

Lê Tiện Nam cười khẽ ôm lấy cô, thức ăn cho cá rơi xuống giữa những khe hở ngón tay, giọng điệu vừa đa tình vừa lười biếng.

Diệp Phi cầm một miếng cam lên cắn một miếng, mọng nước và rất ngọt ngào.

Lê Tiện Nam nghiêng đầu nhìn, cô vừa ăn cam vừa im lặng nhìn anh cho cá ăn. Cô cứ yên lặng như vậy vẫn dễ dàng làm dịu cơn cáu kỉnh của anh.

"Tôi ăn một miếng." Anh chậm rãi mở miệng, vòng một tay ôm eo cô, bàn tay ấm áp luồn vào trong áo len của cô, lòng bàn tay đặt lên da thịt trần trụi như đến một nơi tránh gió.

Diệp Phi lấy một miếng cam khác trong đĩa, nhưng Lê Tiện Nam vẫn không nhúc nhích vì muốn cô đút.

Hoàn cảnh hiện tại không hề trong sáng, một đôi mắt đẹp càng trở nên quyến rũ trong màn đêm, mỗi khi gió đêm thổi đến khiến nhiệt độ trên eo càng thêm hấp dẫn.

Diệp Phi mím môi đưa miếng cam qua, Lê Tiện Nam cười sự ngây thơ của cô, nhưng Diệp Phi vẫn cứ khó hiểu nhìn anh.

Tay Lê Tiện Nam rút ra khỏi eo cô, bàn tay khô ráo của anh vuốt ve gáy cô rồi âu yếm xoa nắn khớp xương hơi nhô ra, cuối cùng anh giữ gáy của cô rồi kéo cô về phía mình.

Rõ ràng là mùa đông vẫn chưa kết thúc, nhưng dường như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội xung quanh anh.

Hương cam ngọt lành, quấn quít khó bứt ra.

Cây hải đường đa tình vẫn còn khô héo, cô chợt băn khoăn không biết có thể cùng anh ngắm hoa nở vào tháng 4 hay tháng 5 không?

Kết thúc nụ hôn, thấy Diệp Phi lơ đãng nên anh đưa đĩa thức ăn cho cá vào tay cô.

Diệp Phi ném một nắm thì trong ao lập tức xuất hiện những gợn sóng, đàn cá dưới nước tràn lên ngoạm lấy thức ăn.

Lê Tiện Nam bật cười, Diệp Phi cầm đĩa nhìn lại anh. Hiếm khi cô nhìn thấy nụ cười chân thật của anh, không biết anh cười vì nụ hôn hay vì nhìn thấy những con cá này.

Một số người không thể nhìn quá gần, càng đến gần càng chìm đắm.

"Hôm nay em phải về sao?" Giọng nói của Lê Tiện Nam hơi khàn khàn, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua cổ cô.

"Vậy em đợi anh ngủ rồi mới đi. Ngày mai em phải dậy rất sớm."

"Được." Lê Tiện Nam cầm lấy đĩa trong tay cô đặt lại trên bàn, anh trực tiếp bế cô lên, "Lát nữa bảo vệ sẽ đưa em về."

Ngày hôm đó Lê Tiện Nam nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Anh còn trêu ghẹo rằng đêm nay cô ngủ ở đây đi, ngày mai tỉnh dậy thì để Kha Kỳ đưa cô đi.

Diệp Phi ngồi ở đầu giường, anh đưa cho cô một cuốn sách để đọc.

"Hình như bà Triệu đã về hai ngày nay rồi, chắc em phải về nhà xem sao. Nhiều ngày không về nhà quá, coi chừng bà ấy coi em là người xấu mất."

Lê Tiện Nam mỉm cười, hiếm thấy đùa giỡn với cô, "Tôi cũng đâu phải người tốt, mà em lại ở bên cạnh tôi, Phi Phi, em còn là người tốt sao?"

Nói xong anh mở đôi mắt hai mí sâu thẳm ra, đôi mắt ấy rạng ngời như một vị thần lạnh lùng bước xuống từ đài cao, ẩn sâu trong cấm dục là dục vọng.

Diệp Phi cầm một cuốn sách trên tay, muốn dời sự chú ý từ khuôn mặt của anh sang cuốn sách. Không ngờ, đêm nay anh đưa cho cô một cuốn sách khác của D.H. Lawrence tên là <Người tình của phu nhân Chatterley>

"Sao anh lại mua sách này..."

"Không phải Phi Phi của chúng ta thích những thứ này sao?"

Anh nhắm mắt lại và đáp bằng giọng nói đầy mệt mỏi, anh vòng tay ôm eo cô rồi vuốt ve vòng eo qua lớp áo.

Diệp Phi buộc mình phải bình tĩnh lại.

Lê Tiện Nam không cảm thấy buồn ngủ, vì nghe cô nói chuyện còn khiến anh tĩnh táo hơn cả uống đá.

"Em thích rất ít thứ."

"Nếu có thời gian, hãy kể cho tôi nghe." Lê Tiện Nam cũng đáp lại.

Diệp Phi cầm cuốn sách và do dự có nên nói hay không.

"Muốn nói cứ nói, tôi đang nghe." Anh có thể đoán được biểu cảm của cô mà không cần mở mắt.

"Em không muốn nói gì cả." Diệp Phi muốn nhìn xuống cuốn sách, nhưng những hàng chữ dày đặc không vô nổi đầu, "Cuộc sống của em khá tẻ nhạt, em không nghĩ mấy chuyện nhỏ nhặt đó có gì hay ho."

Lê Tiện Nam lười biếng mở mắt ra nhìn cô lần nữa, vẻ mặt Diệp Phi rất bình tĩnh - anh hoàn toàn không hiểu cô gái này, cô hiểu chuyện đến nỗi luôn giữ tất cả mọi chuyện trong lòng.

Lê Tiện Nam di chuyển, đưa tay vuốt tay vị trí trái tim của cô.

Dù Diệp Phi hoàn toàn bối rối, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh.

Bàn tay của Lê Tiện Nam đặt trên ngực cô, ẩn sâu trong mấy tấc da thịt là một trái tim đang đập dữ dội.

"Phi Phi, cho dù trời tối thì đèn ở Cung đàn phía Tây sẽ luôn sáng lên vì em." Lê Tiện Nam nhìn khuôn mặt cô, bàn tay anh vẫn đặt trên trái tim cô, các ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí tim của cô, rõ ràng tình huống rất mờ ám nhưng vẫn thật thâm tình, "Muốn nói thì tôi sẽ nghe, không muốn nói cũng không sao..."

Diệp Phi cảm thấy còn có nửa câu sau.

Lê Tiện Nam cười khẽ, "Phi Phi, em có thể là một ngoại lệ đấy."

Dù là tốt hay xấu cũng là ngoại lệ.

Bàn tay đang cầm sách của Diệp Phi khẽ siết lại, bàn tay đó dường như không bóp lấy trái tim của cô, mà đang bóp cổ khiến cô thở thật khó thở.

Anh đang tỉnh táo nhìn cô vật lộn trong vũng lầy này.

Lê Tiện Nam cuối cùng cũng có chút buồn ngủ.

Diệp Phi lơ đãng nhìn anh, rèm cửa trong phòng khép hờ làm ánh trăng chiếu vào giữa lông mày của anh. Một lúc sau, Diệp Phi gần như đã quên mất ánh mắt lạnh lùng của anh ra sao.

Có rất nhiều nhà văn đã ca ngợi về tình yêu và sắc dục, nhưng Diệp Phi cảm thấy rằng tình yêu mới chỉ diễn ra vào mùa đông năm 2013.

Không cần mở mắt ra, cũng biết bên cạnh đang có nắng.

"Nhưng không phải lúc nào em cũng là ngoại lệ." Diệp Phi hạ giọng nói, "Và đèn ở Cung đàn phía Tây đâu thể sáng mãi được."


Lê Tiện Nam nhắm mắt lại, khẽ đặt bàn tay lên tay của cô. Rõ ràng là anh chưa ngủ, nhưng nghe lời cô nói khiến anh vô thức ôm chặt cô không muốn buông.


"Nhưng nếu được thì sao?" Khi Lê Tiện Nam buồn ngủ, giọng Bắc Kinh của anh giống như một khúc hát ru ngủ du dương, "Phi Phi, em đã từng nghe qua chuyện này chưa? Vì trời giá rét nên người ở Bắc Cực chẳng thể nói nổi thành lời, sợ người khác không nghe thấy nên họ cứ về nhà tập nói rõ lời. Tôi vốn dĩ không muốn giữ em lại, nhưng em đã là ngoại lệ một lần. Ai có thể đảm bảo được sẽ là 0 lần hay có vô số lần nữa?"


Diệp Phi cúi mắt xuống, để anh nắm lấy bàn tay, ánh mắt dừng ở trên mặt anh. Sống mũi cao và đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói ra những lời nóng như lửa đốt. Một khi tia lửa bốc lên sẽ thiêu đốt thảo nguyên và lý trí, tấm lòng chân thành hiển hiện trước mắt anh... Tự hỏi là yêu hay không yêu, thì cô vẫn quá nhát gan để tìm hiểu tới cùng.


Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK