Diệp Phi nhớ lại ngày đầu tiên gặp Lê Tiện Nam, cô không thể nhớ được nhiều chi tiết dù đã cố, nhưng rốt cuộc trong đầu chỉ còn một hoặc hai chi tiết.
Cô bỗng nhớ đến cuốn sách giáo sư đưa cho mình ngày hôm đó.
Ở trong đó viết, anh ấy thích mọi người và thờ ơ với mọi người.
Người đàn ông đứng ở góc tường giống y như lời miêu tả, lạnh lùng và cô độc như sa tanh gấm vóc bị đốt cháy thành tro trắng, anh quay nhìn đầu lại cô rồi môi cong lên thành một nụ cười.
Một cảm giác nào đó không thể giải thích được, như những búp măng đang ngủ yên đột nhiên đâm thủng đêm đông rét buốt.
Sau đấy trong sách còn viết gì nữa?
Đừng bước đi êm ái vào giấc ngủ vĩnh hằng.
- -
Mùa đông ở Yến Kinh năm 2013 lạnh đến khó tin.
Cuộc sống của Diệp Phi cũng rối ren.
Cô đang đứng ở tầng dưới ký túc xá với chiếc vali trên tay, và cuốn sách vừa mượn từ thư viện.
Tiết Như Ý khóc đến nghẹn ngào, "Phi Phi, bây giờ cậu dọn ra ngoài ở sao? Đừng quan tâm lời nói của mấy người đó... Cậu đi rồi thì mình biết làm sao?"
"Không sao, tại mình đi làm thêm nhiều nên ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người. Dù sao thì hoàn thành bài tập lần này xong, mình cũng phải đi thực tập." Diệp Phi giả vờ thoải mái, "Cũng đâu phải là không thể nói chuyện với nhau. Bây giờ rất hiện đại, sao cậu không gửi tin nhắn cho mình."
Tiết Như Ý là người bạn duy nhất ở thành phố Yến Kinh cũng là bạn cùng phòng của cô, một cô gái rất trong sáng.
Nghe cô nói vậy, Tiết Như Ý ngây thơ gật đầu, "Cậu tìm phòng mới nhanh quá... Cậu vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn, mình ở ngõ Hòe Tam cách đây không xa." Điện thoại của Diệp Phi vang lên, là cuộc gọi từ tài xế xe, cô nói nhỏ với Tiết Như Ý, "Cậu nhớ chăm sóc bản thân, sau này tụi mình sẽ gặp lại, còn chưa tốt nghiệp nữa mà."
Tiết Như Ý khóc sướt mướt, cô gái nhỏ gầy một hai đòi giúp cô xách hành lý, vừa xách vừa hỏi: "Phi Phi, tiền thuê phòng bên đó chắc đắt lắm phải không? Cậu làm việc vất vả quá, vừa học còn phải đi làm thêm. Vậy khi nào tìm được chỗ thực tập mình sẽ chia tiền thuê với cậu nhé, mình và cậu cùng gánh!"
Diệp Phi mỉm cười cầm lấy vali trong tay cô ấy, Tiết Như Ý là một cô gái đến từ Giang Nam nói năng ngọt ngào: "Cậu chăm sóc bản thân mình là được, cũng đừng gây sự với bọn họ, sau này chờ mình mời cậu đi ăn cơm nha."
Tiết Như Ý đỏ mắt gật đầu, nhìn Diệp Phi lên xe.
Lúc đó đã là 5 giờ, trời tối sớm hơn vào mùa đông nhưng nơi đây vẫn khá ồn ào náo nhiệt.
Ngõ Hòe Tam rất thú vị.
Nơi này ở trung tâm thành phố, con đường bên trái là một khách sạn lộng lẫy, nhưng qua một ngã tư lại là một khu lâm viên vắng lặng - tất nhiên, đó không phải lâm viên. Đó là một tòa nhà mô phỏng theo kiến trúc Giang Nam, đồng thời là khu dành cho những người giàu nức tiếng Trung Quốc, vừa nghe tên phải giữ kín như bưng: Cung đàn phía Tây.
Ở bên phải là những con hẻm đổ nát, ngõ Hòe Tam nằm ở một trong số đó, những con hẻm nhỏ hẹp hợp lại thành một khu dân cư.
Đều là tấc đất tấc vàng ở Yến Kinh, nhưng một cái ở trên trời còn cái kia ở dưới đất.
Diệp Phi kéo vali, đi đến căn nhà mà vài ngày trước đã đến xem.
Diệp Phi đứng trong gió lạnh gõ cửa một hồi lâu, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra sau một loạt tiếng sột soạt. Một bà cụ ngoài tám mươi mặc áo khoác dày, tóc ngắn màu xám, nét mặt lãnh đạm.
"Không phải nói 5 giờ đến sao? Đã 5 giờ 15 rồi." Bà cụ mở cửa, rồi chống gậy đi vào nhà.
"Con bị kẹp xe ạ."
"Không có lần sau." Bà cụ đứng chống gậy ở giữa sân, lấy cây gậy chỉ vào...
Một khu tứ hợp viện rất bình thường có lối vào hình chữ "khẩu", cổng bằng gỗ và lát gạch nền màu xanh ngọc. Phía bắc có ba gian phòng và sảnh chính, hai gian hai bên là phòng ngủ, phòng phía đông và tây lần lượt là phòng bếp và phòng đựng đồ.
"Cô ở căn phòng bên phải hướng Bắc. Tôi nhắc cô trước, tôi dậy lúc 5 giờ sáng và đi ngủ lúc 7 giờ tối. Có đi đâu cũng nhớ về sớm và giữ yên lặng, nghiêm cấm đưa người về nhà, không được dùng phòng khách và bếp nhà tôi. Tối về ngủ, còn ban ngày ở nhà chỉ được ở trong phòng, nếu WC hỏng thì ra bên ngoài. Ngoài ra, tôi không bao tiền điện nước cho cô, cô phải trả riêng cho tôi."
"Dạ được."
Diệp Phi đồng ý, bà cụ đưa chìa khóa cho cô, "Dọn đồ một lúc rồi đi ngủ đi."
Diệp Phi mím môi, nhìn bà cụ chống gậy trở về phòng.
Diệp Phi xách vali đến căn phòng. Căn phòng thực sự trống rỗng, không có máy sưởi chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn, dưới sàn được lát bằng gạch từ thế kỷ trước và có cửa sổ kiểu cũ.
Cô mua mền và thảm điện, cô có rất ít đồ nên thu dọn đồ đạc cũng nhanh. Mặc dù căn phòng tuy hơi tồi tàn, nhưng ít ra cô vẫn có một vị trí nhỏ ở thành phố Yến Kinh rộng lớn.
Thực ra việc chuyển ra ngoài là bất đắc dĩ, vì cô cần tiền nên đi làm thêm vào cuối tuần và khi rảnh rỗi. Do đó, cô không tránh được ngủ sớm dậy sớm, bạn cùng phòng ngủ không sâu, mỗi lần bị đánh thức đều cố ý quăng đồ rồi tỏ thái độ.
Tiết Như Ý đã cãi nhau với bạn cùng phòng vài lần để bảo vệ cô, điều này khiến Diệp Phi cảm thấy rất khó chịu vì cảm thấy tất cả là lỗi của riêng mình. Nếu cô chuyển ra ngoài, đồng nghĩa với việc chấm dứt mối quan hệ căng thẳng tại ký túc xá.
Giá nhà ở Yến Kinh đắt xắt ra miếng, vất vả tìm được một căn thì đều rơi vào ở quá xa hoặc xây dựng vi phạm diện tích. Khi cô đang tuyệt vọng, bỗng thấy tờ quảng cáo dán ở lối vào ngõ Hòe Tam viết bằng bút lông, ghi là thuê một phòng trong tứ hợp viện, cũng chính là của bà Triệu này.
Lúc đó cô còn tưởng là lừa đảo, nhưng vẫn thử đến đây vào buổi sáng ngày chủ nhật. Bà Triệu đang ngồi ở trong sân uống trà, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nói giá hai ngàn không bao gồm tiền nước và điện.
Bà cụ bên cạnh vừa kéo cô vừa nói: "Bà Triệu khó tính lắm, con gái không đứa nào đến thăm. Chuyện thuê phòng là do bọn tôi thuyết phục bả, vì có người bầu bạn vẫn hơn. Mà bà Triệu không phải người xấu đâu, hồi còn trẻ cũng từng đi học và làm công tác văn hóa."
Lúc đó Diệp Phi thực sự do dự - nhà dột nát quá, may mà nằm ở trung tâm thành phố nên chỉ cách trường học hai mươi phút đi xe, trong ngõ lại có mấy quán ăn hợp túi tiền và tiện lợi. Chưa kể thuê với giá hai nghìn tệ, không nói mấy khu làng quê, thì một phòng ngủ hai ba mét vuông ở thành phố đã có giá bốn năm nghìn.
Thậm chí ở đây còn có tầng hầm dưới lòng đất, lạnh lẽo và đắt tiền - nên giá này đã rẻ như cho không.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diệp Phi quyết định thuê phòng. Bà Triệu đến trạm an ninh ở đầu hẻm, gọi ông bảo vệ đến kiểm tra cẩn thận thẻ sinh viên và thẻ căn cước của Diệp Phi, còn gửi một bản sao cho ông bảo vệ, "Đừng nói cô sợ, một bà già ở một mình như tôi mới phải sợ cô là người xấu."
"Sinh viên ngành Văn học của đại học Yến Kinh?" Ông bảo vệ cũng thò qua nhìn rồi khen, "Nhân tài."
"Nhân tài cũng là đứa học trò nghèo." Bà cụ làm xong một hợp đồng đơn giản rồi đưa Diệp Phi ký tên.
Cứ như vậy thuê nhà xong, ba trong một.
Diệp Phi xoa mặt, mở máy tính gửi bản thảo cho tổng biên tập của mình, sau đó dự định đến đầu hẻm dùng bữa. Kết quả cô vừa tắt máy xong, đột nhiên trên màn hình điện thoại báo tiền tiết kiệm trong ngân hàng của cô gần như hết sạch.
Vừa đi đến ngõ hẻm, điện thoại trong túi cô rung lên nhiều lần.
Cô bật điện thoại lên thì thấy nhắc nhở đóng học phí của trường chuyên biệt Yến Kinh, và tin nhắn của tổng biên tập - bản thảo cô vừa gửi đã bị trả về và cần được viết lại.
Diệp Phi bước vào tiệm cơm ở đầu hẻm, trên tường treo một bảng thực đơn giá cả phải chăng. Rõ ràng ghi là khoai tây thái sợi giá 8 tệ một phần, nhưng trớ trêu không có khoai tây thái sợi cũng không có cà tím om, chỉ có sườn và thịt lợn kho.
Diệp Phi tra bản đồ, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi. Cô đi theo bản đồ đến cửa hàng, nhưng có lẽ do địa điểm nên ngay cả mì ăn liền cũng đắt. Cô lại đi đến khu thức ăn nhanh và chọn một cái bánh mì, sau đó nhờ nhân viên cửa hàng hâm nóng. Vì cửa hàng tiện lợi không có chỗ ngồi, vả lại cô sợ về nhà sẽ bị cảm lạnh nên đành đứng trước cửa hàng giải quyết nhanh gọn lẹ.
Đối diện với cửa hàng tiện lợi là lối vào chính của Cung đàn phía Tây, đây là nơi mà mỗi tấc đất đều quý như vàng. Trước đây cô từng thấy trên mạng nói đùa rằng giá nhà ở khu này bắt đầu ở mức sáu con số, còn bắt buộc xác minh tài sản, có thể nói những người có thể sống ở đây không giàu thì cũng phải có địa vị cao.
Khi đó Diệp Phi còn chưa khổ sở như bây giờ, cô vừa cắn miếng bánh mì ấm vừa nhìn bức tường đá xám xanh phỏng theo kiến trúc Giang Nam.
Một chiếc xe ô tô chạy tới, làm cô vô thức nhìn qua. Chiếc xe thể thao màu đen dừng lại gần Cung đàn phía Tây, một cô gái trẻ xuống xe. Mùa đông ở Yến Kinh đã xuống dưới 0 độ nhưng nàng để chân trần, chỉ mặc váy mỏng và khoác lông khoác bên ngoài. Nàng hôn gió với người trong xe một cái, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Diệp Phi cụp mắt xuống, người đó là bạn cùng phòng của cô và hai người từng có mối quan hệ tốt đẹp. Cả hai đều đến từ tỉnh phía Bắc, nàng tên Lư Nhân, cũng dựa vào thực lực thi đậu vào đại học Yến Kinh. Có lần nàng mấy đêm không về phòng ngủ, sau khi gặp lại nàng như được tái sinh thành một con người mới.
Một chiếc Audi A8 màu đen thường đậu dưới khu ký túc xá của trường.
Khi một số người còn đang bàn tán, Lư Nhân đã nhận được lời mời thực tập từ một công ty nổi tiếng.
Cô có ngưỡng mộ không? Hay là ghen tị? Hoặc không cam tâm?
Lần đó, cô nghe thấy Lư Nhân gọi điện thoại. Nàng vừa đứng trên ban công hút thuốc vừa nói, nếu có xe sang đậu ở tầng dưới, cậu đi lên xe, sau khi xuống sẽ có số tiền lớn đến nỗi nằm mơ cũng không nghĩ đến, đi lên một lần thì mười năm học tập gian khổ cũng không đọ được với đường tắt này, vậy cậu có lên xe không?
Diệp Phi bị nghẹn khi ăn bánh mì.
Cô nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng mắt cô dừng lại.
Bên cạnh quán cà phê có một người đàn ông, bóng người mờ mịt nhưng nhìn thoáng qua cũng biết không tầm thường.
Người đàn ông cao lớn dựa vào đèn đường, nghiêng đầu châm thuốc, khuôn mặt lạnh lùng, chiếc áo khoác len được cắt may tỉ mỉ. Anh đang ngậm điếu thuốc, tay kia cầm chiếc bật lửa kim loại, tia lửa nhẹ nhàng lóe lên cũng là lúc anh châm thuốc, động tác diễn ra trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại giống như một khung hình nào đó của phim Hồng Kông.
Trên thực tế, trời đã xuống dưới 0 độ nhưng anh vẫn mặc ít quần áo, lộ ra cổ tay trắng nõn. Dưới ánh đèn đường chợp tắt, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, anh bỏ điếu thuốc xuống rồi cong môi cười.
Ánh đèn đường leo lắt và mọi thứ dường như đang quay chậm lại.
Anh cười, làn khói trắng xanh tản ra tứ phía, một đôi mắt quyến rũ nhưng lạnh băng như ngọc bị che lấp trong một tầng sương dày, đồng thời nụ cười của anh cũng khiến trái tim người nhìn loạn nhịp.
Mùa đông khắc nghiệt này đã trở thành phông nên hoàn hảo của anh, anh trông giống gì đây?
Như sa tanh gấm vóc bị đốt thành tro trắng, trống rỗng và lạnh lẽo.
Diệp Phi vội vàng nhắm mắt lại, cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì.
Điện thoại lại rung lên, tổng biên tập gửi cho cô một tin nhắn thoại, ngón tay lạnh ngắt bấm mở giọng nói...
"Phi Phi, bọn tôi có gọi cà phê nhưng không giao đến được, cô đi lấy đi."
Sau đó lại gửi một địa chỉ, đây là một nhà hàng tư nhân. Dù đây không phải công việc của cô lúc đầu nhưng cô đã quen rồi, nên cẩn thận nhắn lại từ "Dạ."
Cô đánh nhanh thắng nhanh, kết quả bị mắc nghẹn và ho lên vài lần.
Vừa định ném cái bao bì vào thùng rác, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Bàn tay này đang cầm một ly cà phê nóng, với các ngón tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, nhìn thoáng qua đã biết chủ nhân của bàn tay được sống trong nhung lụa.
Không khí tràn ngập mùi thuốc lá và tuyết tùng nhàn nhạt, toát ra cảm giác yên tĩnh và lạnh lẽo. Cô ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt cười sâu thẳm của người đàn ông, "Sặc rồi? Chậm một chút."
"..."
"Mới mua thôi, cầm đi, nếu lạnh thì vào trong uống trước rồi đi." Anh cầm chìa khóa xe trong tay, "Đi đi."
Cô hoàn toàn không biết anh, nhưng cô đã vô thức cầm ly cà phê mất rồi.
Một chiếc ô tô màu đen đậu ở bên đường có logo chữ R kép, anh lên xe rồi mở cửa sổ xuống một nửa. Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông liếc nhìn cô, nụ cười dịu dàng mà xa cách, giống như những bông hoa băng trong khối đá đang tan chảy thành nước trong veo.
Đó là một chút tử tế mà anh ngẫu nhiên làm được, như thể anh quan tâm đến mọi người, và dường như nụ cười của anh cũng không rõ ràng lắm...
Cô đứng trong gió lạnh nhìn chiếc Rolls-Royce màu đen biến mất ở ngã tư đường phố, trên đầu ngón tay còn sót lại một mùi hương thoang thoảng, nhịp tim lên xuống như thủy triều hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75