Giang Yến đã nghe Tôn Ninh kể chuyện gia đình, anh cũng đã nói với họ chuyện có bạn gái. Để tránh Giang Yến cảm thấy áp lực anh luôn kể những câu chuyện rất đời thường và tính cách thân thiện, cởi mở của nhà anh. Người đầu tiên Giang Yến gặp và rất ấn tượng không phải ba, mẹ mà là chị gái anh.
Tan làm hôm ấy Tôn Ninh lái xe đến đón Giang Yến, hai người dự định sẽ đi siêu thị mua đồ về nhà tự nấu ăn. Kế hoạch hẹn hò bị phá ngang bởi cuộc điện thoại, anh quay sang nhìn cô bất đắc dĩ: "Có thể đi cùng anh về gặp chị gái được không? Tâm trạng chị ấy đang không được tốt cho lắm." Giang Yến nhìn ra sự lo lắng trong mắt anh nên rất nhanh đồng ý.
Lan Như chị gái anh mới lấy chồng năm ngoái, chị ấy theo chồng về sống ở thành phố lân cận, bình thường vẫn thấy hai vợ chồng tình cảm, thường xuyên đăng ảnh hạnh phúc trên mạng xã hội, nay chị gọi điện khăng khăng đòi về nhà anh ở nhờ ít bữa khiến anh thấy rất bất ngờ.
Hai người lái xe về căn hộ của anh đã thấy chị anh với một đống valy trước cửa chờ sẵn. Nghe qua điện thoại chỉ thấy chị dục anh về nhà thật nhanh, Tôn Ninh tưởng tượng chị anh sẽ khóc nháo, suy sụp không nghĩ tới thấy anh với Giang Yến lại nhiệt tình, hớn hở như chưa từng có cuộc chia ly.
Lần đầu gặp chị gái bạn trai, Giang Yến lễ phép chào và chủ động giúp chị kéo valy vào nhà. Nhìn đống đồ lỉnh kỉnh chị mình rước theo Tôn Ninh ảo não: "Chị định đóng đô ở nhà em đến bao giờ, sao không về nhà với bố mẹ, mà anh rể có biết không ạ?" Lan Như nhăn mũi: "Kệ xừ lão ấy, chị phải đi cho khuất mắt lão, có điên đâu mà khai ra, bỏ nhà đi mà nói địa điểm để lộ hết à. Nhớ đấy, ba mẹ cũng không được nói gì. Để xem không thấy chị lão có dám hỏi gì không?"
Giang Yến không rõ sự tình đành chọn lặng im, nhìn chị Lan Như dù mới gặp cô cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ và cá tính ở người này. Chị ấy rất nhiệt tình, nói chuyện với Giang Yến hết sức tự nhiên như quen thân từ lâu lắm: "Giang Yến, em làm chị mở mang tầm mắt đấy, chị tưởng thằng em mọt sách của chị không biết yêu ai, nghe nó nói có bạn gái mà chị sốc óc thật sự, không biết thần thánh phương nào thu phục được nó. Trước giờ chị chỉ thấy nó làm bạn với sách, học hành tối ngày chưa có mảnh tình vắt vai luôn."
Giang Yến tủm tỉm: "Anh ấy đi làm lại rất được hoan nghênh ở viện đó chị." Lan Như xoa xoa cằm, vẻ đăm chiêu: "Người ta không tránh xa nó là chị mừng rồi, dù sao đi nữa em cũng thật dũng cảm."
Tôn Ninh nhìn chị mình rồi kéo tay bạn gái lại gần anh: "Em đừng nghe chị ấy nói linh tinh." Giang Yến vỗ vai anh động viên: "Chị ấy nói cũng đúng mà, cái mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh đâu có dễ gần." Anh gõ nhẹ đầu cô rồi quay ra chị mình cảnh cáo: "Chẳng có chị chồng nào như chị, mới gặp đã dọa em dâu. Em nói trước chị ở đây thì đừng có phá nhà em, không em mời chị về nơi sản xuất luôn đấy."
Tối đó họ gọi đồ về nhà ăn uống rất vui vẻ. Chị Lan Như cũng tâm sự lý do giận chồng mà bỏ nhà đi. Thực ra anh rể không xấu, không làm gì sai nhưng cuộc sống vợ chồng đôi khi cần tình cảm lãng mạn, anh bỏ qua hết, không quan tâm đến cảm xúc của vợ, trong mắt chị Lan Như anh là điển hình của sự vô tâm, thực tình đến giờ phút này chưa chắc anh đã biết chị bỏ nhà đi. Chị xin nghỉ phép một tháng, gói ghém hết đồ đạc của bản thân ra khỏi nhà, ngay cả mấy cái tượng trang trí nhà xinh xinh chị cũng bọc lại bỏ vào va ly mang đi hết. Nếu anh không tìm, chị cũng quyết tâm không về nữa, sống với khúc gỗ mục không cảm xúc thà ôm cái đầu gối mỗi ngày.
Tôn Ninh và Giang Yến đều lần đầu yêu đương, tình trường chưa trải nên nếu có đưa ra lời khuyên cho Lan Như e chừng cũng khó. Tôn Ninh nói mấy lời động viên: "Chị cứ nghỉ ngơi ở đây, suy nghĩ lại thật kỹ và cho anh rể cơ hội, anh ấy là người bận rộn chứ không hẳn vô tâm như chị nghĩ đâu." Lan Như bình thản: "Sống cùng mới biết em ơi, bản chất con người khó thay đổi lắm." Giang Yến lỡ buột miệng vì tò mò: "Thế sao ngày xưa hai người lại kết hôn ạ?" Câu hỏi làm Lan Như rơi vào trầm tư, cô nghĩ một lúc mới trả lời: "Chắc lúc đó chị mù, nghĩ đơn giản lấy nhau rồi sẽ cải tạo được anh ấy, kết quả là chị thất bại rồi."
Giang Yến, Tôn Ninh quay ra nhìn nhau, từ câu chuyện của chị Lan Như mới thấy tình cảm nếu không vun đắp từ hai phía sẽ phai nhạt dần theo thời gian như cái cây hạnh phúc không được ai chăm sóc sẽ dần rụng lá rồi chết đi. Lan Như không muốn làm không khí trầm lắng, cô lại vui vẻ hỏi chuyện Giang Yến, trong tiếng cười vẫn chất chứa nỗi niềm riêng và sự cô đơn, trống vắng.
Tan làm hôm ấy Tôn Ninh lái xe đến đón Giang Yến, hai người dự định sẽ đi siêu thị mua đồ về nhà tự nấu ăn. Kế hoạch hẹn hò bị phá ngang bởi cuộc điện thoại, anh quay sang nhìn cô bất đắc dĩ: "Có thể đi cùng anh về gặp chị gái được không? Tâm trạng chị ấy đang không được tốt cho lắm." Giang Yến nhìn ra sự lo lắng trong mắt anh nên rất nhanh đồng ý.
Lan Như chị gái anh mới lấy chồng năm ngoái, chị ấy theo chồng về sống ở thành phố lân cận, bình thường vẫn thấy hai vợ chồng tình cảm, thường xuyên đăng ảnh hạnh phúc trên mạng xã hội, nay chị gọi điện khăng khăng đòi về nhà anh ở nhờ ít bữa khiến anh thấy rất bất ngờ.
Hai người lái xe về căn hộ của anh đã thấy chị anh với một đống valy trước cửa chờ sẵn. Nghe qua điện thoại chỉ thấy chị dục anh về nhà thật nhanh, Tôn Ninh tưởng tượng chị anh sẽ khóc nháo, suy sụp không nghĩ tới thấy anh với Giang Yến lại nhiệt tình, hớn hở như chưa từng có cuộc chia ly.
Lần đầu gặp chị gái bạn trai, Giang Yến lễ phép chào và chủ động giúp chị kéo valy vào nhà. Nhìn đống đồ lỉnh kỉnh chị mình rước theo Tôn Ninh ảo não: "Chị định đóng đô ở nhà em đến bao giờ, sao không về nhà với bố mẹ, mà anh rể có biết không ạ?" Lan Như nhăn mũi: "Kệ xừ lão ấy, chị phải đi cho khuất mắt lão, có điên đâu mà khai ra, bỏ nhà đi mà nói địa điểm để lộ hết à. Nhớ đấy, ba mẹ cũng không được nói gì. Để xem không thấy chị lão có dám hỏi gì không?"
Giang Yến không rõ sự tình đành chọn lặng im, nhìn chị Lan Như dù mới gặp cô cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ và cá tính ở người này. Chị ấy rất nhiệt tình, nói chuyện với Giang Yến hết sức tự nhiên như quen thân từ lâu lắm: "Giang Yến, em làm chị mở mang tầm mắt đấy, chị tưởng thằng em mọt sách của chị không biết yêu ai, nghe nó nói có bạn gái mà chị sốc óc thật sự, không biết thần thánh phương nào thu phục được nó. Trước giờ chị chỉ thấy nó làm bạn với sách, học hành tối ngày chưa có mảnh tình vắt vai luôn."
Giang Yến tủm tỉm: "Anh ấy đi làm lại rất được hoan nghênh ở viện đó chị." Lan Như xoa xoa cằm, vẻ đăm chiêu: "Người ta không tránh xa nó là chị mừng rồi, dù sao đi nữa em cũng thật dũng cảm."
Tôn Ninh nhìn chị mình rồi kéo tay bạn gái lại gần anh: "Em đừng nghe chị ấy nói linh tinh." Giang Yến vỗ vai anh động viên: "Chị ấy nói cũng đúng mà, cái mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh đâu có dễ gần." Anh gõ nhẹ đầu cô rồi quay ra chị mình cảnh cáo: "Chẳng có chị chồng nào như chị, mới gặp đã dọa em dâu. Em nói trước chị ở đây thì đừng có phá nhà em, không em mời chị về nơi sản xuất luôn đấy."
Tối đó họ gọi đồ về nhà ăn uống rất vui vẻ. Chị Lan Như cũng tâm sự lý do giận chồng mà bỏ nhà đi. Thực ra anh rể không xấu, không làm gì sai nhưng cuộc sống vợ chồng đôi khi cần tình cảm lãng mạn, anh bỏ qua hết, không quan tâm đến cảm xúc của vợ, trong mắt chị Lan Như anh là điển hình của sự vô tâm, thực tình đến giờ phút này chưa chắc anh đã biết chị bỏ nhà đi. Chị xin nghỉ phép một tháng, gói ghém hết đồ đạc của bản thân ra khỏi nhà, ngay cả mấy cái tượng trang trí nhà xinh xinh chị cũng bọc lại bỏ vào va ly mang đi hết. Nếu anh không tìm, chị cũng quyết tâm không về nữa, sống với khúc gỗ mục không cảm xúc thà ôm cái đầu gối mỗi ngày.
Tôn Ninh và Giang Yến đều lần đầu yêu đương, tình trường chưa trải nên nếu có đưa ra lời khuyên cho Lan Như e chừng cũng khó. Tôn Ninh nói mấy lời động viên: "Chị cứ nghỉ ngơi ở đây, suy nghĩ lại thật kỹ và cho anh rể cơ hội, anh ấy là người bận rộn chứ không hẳn vô tâm như chị nghĩ đâu." Lan Như bình thản: "Sống cùng mới biết em ơi, bản chất con người khó thay đổi lắm." Giang Yến lỡ buột miệng vì tò mò: "Thế sao ngày xưa hai người lại kết hôn ạ?" Câu hỏi làm Lan Như rơi vào trầm tư, cô nghĩ một lúc mới trả lời: "Chắc lúc đó chị mù, nghĩ đơn giản lấy nhau rồi sẽ cải tạo được anh ấy, kết quả là chị thất bại rồi."
Giang Yến, Tôn Ninh quay ra nhìn nhau, từ câu chuyện của chị Lan Như mới thấy tình cảm nếu không vun đắp từ hai phía sẽ phai nhạt dần theo thời gian như cái cây hạnh phúc không được ai chăm sóc sẽ dần rụng lá rồi chết đi. Lan Như không muốn làm không khí trầm lắng, cô lại vui vẻ hỏi chuyện Giang Yến, trong tiếng cười vẫn chất chứa nỗi niềm riêng và sự cô đơn, trống vắng.