Giang Yến về nhà, tắm rửa gội đầu xong xuôi cũng đã 11h đêm. Cô sấy tóc rồi chăm sóc da, nhìn vào gương thấy mình thật xinh đẹp, rạng rỡ. Giang Yến xoa xoa đôi má ửng hồng, cười mãn nguyện, yêu đương thì ra hạnh phúc đến vậy. Cô lấy điện thoại, mở khung tin nhắn trước đây Tôn Ninh từng nhắn. Chút tự ái khi đó khiến cô không muốn bắt lời, coi như sự trả thù nho nhỏ của cô đối với anh.
Mở ra thấy một tin anh gửi cách đây 10 phút, là lúc cô vẫn còn trong phòng tắm. Dòng chữ ngắn gọn mà khiến cô lâng lâng: "Nhớ em." Giang Yến cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn, cách một màn hình cô vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt điển trai của anh, bất giác lại muốn chui vào vòng tay anh lần nữa. Cô nàng ngây ngốc ôm chặt em vịt bông to bự lăn qua lăn qua lăn lại, trong tâm trí chỉ có duy nhất hình ảnh của người kia: "Em cũng nhớ anh. Tôn Ninh đáng ghét, em muốn gọi tên anh cả ngàn lần."
Không kìm được lòng, cô lại cầm điện thoại nhắn cho anh: "Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, rất rất rất nhớ anh." Cô nàng còn thả một loạt icon trái tim và nụ hôn. Không thấy anh đọc tin và nhắn lại, chắc lại đang bận việc nên cô để điện thoại sang một bên. Tiếp tục hồi tưởng cảnh thân mật ban nãy, vẫn chưa tin vào sự thật, mình như vậy là đã có bạn trai phải không? Hạnh phúc đến bất ngờ và ngọt ngào quá đỗi khiến cô nàng đến khi đi ngủ vẫn cười, hy vọng trong mơ cũng được gặp lại anh ấy.
Thứ 7, Tôn Ninh không có ca trực, anh lái xe đến đón Giang Yến đi hẹn hò. Cô nàng cũng sống riêng như anh dù ba mẹ ở ngay trong thành phố. Tôn Ninh chăm chú lái xe, còn Giang Yến thì chăm chăm nhìn vô lăng. Tôn Ninh nghi hoặc: "Em lo lắng trình độ lái xe của anh à?" Giang Yến tỉnh ngộ, thu lại ánh mắt, ngồi thẳng dậy, cô nàng tủm tỉm cười: "Em là đang nhìn tay anh, tay anh rất đẹp."
Tôn Ninh trước giờ không để ý, không nghĩ tới đôi tay cũng khiến cô nàng nhìn tập trung đến vậy, anh bày ra bộ mặt đầy ẩn ý: "Đâu chỉ có mỗi tay đẹp." Giang Yến đáp lại ngay không cần nghĩ nhiều: "Em biết rồi mặt cũng đẹp nè, người cũng đẹp nè, 9/10 điểm." Tôn Ninh hài lòng có chút tự mãn: "Điểm giỏi là tốt rồi, ít ra trong mắt em anh cũng không tồi." Anh chàng nào biết, Giang Yến nhìn tay để làm gì, đâu đơn giản vì đẹp mới nhìn, về sau biết ý nghĩ trong đầu cô anh lại càng muốn "trừng phạt" cô cái tội suy nghĩ không đứng đắn.
Hai người đi dạo quanh trung tâm mua sắm, Giang Yến chọn giúp Tôn Ninh mấy bộ quần áo khá hợp thời. Anh như người mẫu, mặc bộ nào cô cũng ưng, cô nàng kéo bạn trai đứng trước gương chụp hình đôi, điện thoại che kín mặt cô, còn anh thì chỉ thấy từ cổ trở xuống. Tôn Ninh nghi hoặc: "Em chụp như vậy là không thấy mặt cả hai à?" Giang Yến nhăn mũi khai thông cho bạn trai: "Chụp như này mới là xu hướng, không cần lộ mặt mà vẫn thấy là một đôi. Mà ngộ nhỡ em đăng ảnh rõ mặt lên lại bị nói trùng bạn trai thì sao?"
Tôn Ninh đưa cả hai tay lên nhéo má cô: "Anh nào có, em chụp cận mặt cả hai đi, đánh dấu buổi hẹn đầu tiên." Thế là sau đó liên tục các kiểu ảnh với từng góc mặt, tư thế từ nghiêm túc đến làm trò đủ cả. Tôn Ninh bên ngoài thì có vẻ khó gần vậy nhưng khi thoải mái thì cũng nhí nhố như Giang Yến. Lúc hai người đi ăn, Giang Yến bắt anh làm mẫu tay, khi cầm dĩa, khi cầm cốc, khi thì nắm tay cô, chỉ chụp tay mà không chụp người.
Cô nàng còn hý hửng đăng ảnh bàn tay anh lên story. Bên kia Tôn Ninh cầm dao, dĩa xử lý miếng bò bít tết giúp cô. Bàn tay của bác sĩ thoăn thoắt mà nhẹ nhàng, không mất chút sức. Giang Yến nhìn thành quả anh đưa mà mắt tròn mắt dẹt, dao pháp không tồi nha. Giang Yến cầm dĩa định xiên miếng đầu tiên thì điện thoại reo không ngừng, nhạc chuông cô cài riêng cho Lam Thư, một bài hát thiếu nhi eo éo.
Giang Yến bắt máy, nói nhanh gọn: "Chị đang bận cưng nhé, tối gọi", không để bên kia có cơ hội nói gì, cô cúp máy luôn. Ăn trưa xong Giang Yến kéo Tôn Ninh đi mua đồ uống. Chọn tới chọn lui cô chọn Trà sữa kem cheese còn anh thì chọn cafe Moka.
Hai người dắt tay nhau thong thả đi trong trung tâm thương mại. Giang Yến hút một ngụm trà thật khoan khoái, trà sữa luôn khiến cô mê mệt nhưng anh chàng bên cạnh thì còn có sức hút hơn cả thế. Đang đi bỗng Giang Yến dừng lại, quay sang nhìn Tôn Ninh: "Anh, trà sữa này ngọt quá." Tôn Ninh tán thành: "Em nên giảm lượng đường, uống nhiều đường không tốt."
Giang Yến gật đầu vẻ tâm đắc: "Đúng vậy, nhưng ngọt thế nào đi nữa cũng không bằng anh." Nói rồi không chờ Tôn Ninh phản ứng cô đã kiễng chân hôn lên má anh, một nụ hôn mát lạnh. Tôn Ninh ngây ngốc, lần đầu anh thấy cô thả thính mượt vậy, chưa kịp tiếp thu lời cô thì nhận được cái hôn bất ngờ. Kiếm Hiệp Hay
Anh nghĩ xong đời rồi, bị cô thu phục hoàn toàn mất rồi, anh đối diện với cô luôn chậm hơn một nhịp thì phải. Giang Yến lại vui vẻ, kéo tay anh đi, giữa trốn đông người mà cô nàng bạo gan vậy. Tôn Ninh luôn có sức hút với cô, ở cùng anh cô không mấy ngại ngùng, e thẹn, dường như đã quen anh từ lâu lắm.
Tôn Ninh lái xe đưa Giang Yến về nhà cô, lần đầu đưa đón bạn gái đòi lên thăm nhà không tiện, anh dự định đỗ xe dưới hầm chung cư rồi sẽ tiễn cô ra thang máy. Lúc xe dừng hẳn, không khí trầm lắng bao trùm, cảm giác lúc bên nhau rất thoải mái, chia xa có chút không nỡ. Không ai bảo ai, bốn mắt nhìn nhau như điện xẹt, Tôn Ninh kéo Giang Yến lại gần hơn, hai người trao nhau nụ hôn thật sâu trong xe, cảm giác tham lam không biết đủ, đến khi dừng lại đã là một lúc lâu sau đó.
Giang Yến chỉnh lại tóc và trang phục trước khi xuống xe, má cô vẫn còn hồng do tác động của nụ hôn ban nãy. Tôn Ninh kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên như một quý ông lịch lãm, mà chỉ vài phút trước thôi anh không khác gì sói hoang bị đói lâu ngày. "Tay em cũng rất đẹp, về nghỉ ngơi nhé, anh sẽ rất nhớ em." Giọng anh trầm ấm, mang theo cả sự ôn nhu, cưng chiều. Giang Yến muốn chìm đắm trong hơi thở ấy, giọng nói ấy nhưng lý trí kéo cô về thực tại khiến cô thanh tỉnh lên: "Anh về cẩn thận, không cần tiễn em đâu, về nhà nhắn tin em biết nhé." Nói rồi không cần anh mở cửa xe, cô chủ động xuống xe rồi vẫy vẫy tay tạm biệt với anh.
Mở ra thấy một tin anh gửi cách đây 10 phút, là lúc cô vẫn còn trong phòng tắm. Dòng chữ ngắn gọn mà khiến cô lâng lâng: "Nhớ em." Giang Yến cầm điện thoại nhìn dòng tin nhắn, cách một màn hình cô vẫn tưởng tượng ra khuôn mặt điển trai của anh, bất giác lại muốn chui vào vòng tay anh lần nữa. Cô nàng ngây ngốc ôm chặt em vịt bông to bự lăn qua lăn qua lăn lại, trong tâm trí chỉ có duy nhất hình ảnh của người kia: "Em cũng nhớ anh. Tôn Ninh đáng ghét, em muốn gọi tên anh cả ngàn lần."
Không kìm được lòng, cô lại cầm điện thoại nhắn cho anh: "Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, rất rất rất nhớ anh." Cô nàng còn thả một loạt icon trái tim và nụ hôn. Không thấy anh đọc tin và nhắn lại, chắc lại đang bận việc nên cô để điện thoại sang một bên. Tiếp tục hồi tưởng cảnh thân mật ban nãy, vẫn chưa tin vào sự thật, mình như vậy là đã có bạn trai phải không? Hạnh phúc đến bất ngờ và ngọt ngào quá đỗi khiến cô nàng đến khi đi ngủ vẫn cười, hy vọng trong mơ cũng được gặp lại anh ấy.
Thứ 7, Tôn Ninh không có ca trực, anh lái xe đến đón Giang Yến đi hẹn hò. Cô nàng cũng sống riêng như anh dù ba mẹ ở ngay trong thành phố. Tôn Ninh chăm chú lái xe, còn Giang Yến thì chăm chăm nhìn vô lăng. Tôn Ninh nghi hoặc: "Em lo lắng trình độ lái xe của anh à?" Giang Yến tỉnh ngộ, thu lại ánh mắt, ngồi thẳng dậy, cô nàng tủm tỉm cười: "Em là đang nhìn tay anh, tay anh rất đẹp."
Tôn Ninh trước giờ không để ý, không nghĩ tới đôi tay cũng khiến cô nàng nhìn tập trung đến vậy, anh bày ra bộ mặt đầy ẩn ý: "Đâu chỉ có mỗi tay đẹp." Giang Yến đáp lại ngay không cần nghĩ nhiều: "Em biết rồi mặt cũng đẹp nè, người cũng đẹp nè, 9/10 điểm." Tôn Ninh hài lòng có chút tự mãn: "Điểm giỏi là tốt rồi, ít ra trong mắt em anh cũng không tồi." Anh chàng nào biết, Giang Yến nhìn tay để làm gì, đâu đơn giản vì đẹp mới nhìn, về sau biết ý nghĩ trong đầu cô anh lại càng muốn "trừng phạt" cô cái tội suy nghĩ không đứng đắn.
Hai người đi dạo quanh trung tâm mua sắm, Giang Yến chọn giúp Tôn Ninh mấy bộ quần áo khá hợp thời. Anh như người mẫu, mặc bộ nào cô cũng ưng, cô nàng kéo bạn trai đứng trước gương chụp hình đôi, điện thoại che kín mặt cô, còn anh thì chỉ thấy từ cổ trở xuống. Tôn Ninh nghi hoặc: "Em chụp như vậy là không thấy mặt cả hai à?" Giang Yến nhăn mũi khai thông cho bạn trai: "Chụp như này mới là xu hướng, không cần lộ mặt mà vẫn thấy là một đôi. Mà ngộ nhỡ em đăng ảnh rõ mặt lên lại bị nói trùng bạn trai thì sao?"
Tôn Ninh đưa cả hai tay lên nhéo má cô: "Anh nào có, em chụp cận mặt cả hai đi, đánh dấu buổi hẹn đầu tiên." Thế là sau đó liên tục các kiểu ảnh với từng góc mặt, tư thế từ nghiêm túc đến làm trò đủ cả. Tôn Ninh bên ngoài thì có vẻ khó gần vậy nhưng khi thoải mái thì cũng nhí nhố như Giang Yến. Lúc hai người đi ăn, Giang Yến bắt anh làm mẫu tay, khi cầm dĩa, khi cầm cốc, khi thì nắm tay cô, chỉ chụp tay mà không chụp người.
Cô nàng còn hý hửng đăng ảnh bàn tay anh lên story. Bên kia Tôn Ninh cầm dao, dĩa xử lý miếng bò bít tết giúp cô. Bàn tay của bác sĩ thoăn thoắt mà nhẹ nhàng, không mất chút sức. Giang Yến nhìn thành quả anh đưa mà mắt tròn mắt dẹt, dao pháp không tồi nha. Giang Yến cầm dĩa định xiên miếng đầu tiên thì điện thoại reo không ngừng, nhạc chuông cô cài riêng cho Lam Thư, một bài hát thiếu nhi eo éo.
Giang Yến bắt máy, nói nhanh gọn: "Chị đang bận cưng nhé, tối gọi", không để bên kia có cơ hội nói gì, cô cúp máy luôn. Ăn trưa xong Giang Yến kéo Tôn Ninh đi mua đồ uống. Chọn tới chọn lui cô chọn Trà sữa kem cheese còn anh thì chọn cafe Moka.
Hai người dắt tay nhau thong thả đi trong trung tâm thương mại. Giang Yến hút một ngụm trà thật khoan khoái, trà sữa luôn khiến cô mê mệt nhưng anh chàng bên cạnh thì còn có sức hút hơn cả thế. Đang đi bỗng Giang Yến dừng lại, quay sang nhìn Tôn Ninh: "Anh, trà sữa này ngọt quá." Tôn Ninh tán thành: "Em nên giảm lượng đường, uống nhiều đường không tốt."
Giang Yến gật đầu vẻ tâm đắc: "Đúng vậy, nhưng ngọt thế nào đi nữa cũng không bằng anh." Nói rồi không chờ Tôn Ninh phản ứng cô đã kiễng chân hôn lên má anh, một nụ hôn mát lạnh. Tôn Ninh ngây ngốc, lần đầu anh thấy cô thả thính mượt vậy, chưa kịp tiếp thu lời cô thì nhận được cái hôn bất ngờ. Kiếm Hiệp Hay
Anh nghĩ xong đời rồi, bị cô thu phục hoàn toàn mất rồi, anh đối diện với cô luôn chậm hơn một nhịp thì phải. Giang Yến lại vui vẻ, kéo tay anh đi, giữa trốn đông người mà cô nàng bạo gan vậy. Tôn Ninh luôn có sức hút với cô, ở cùng anh cô không mấy ngại ngùng, e thẹn, dường như đã quen anh từ lâu lắm.
Tôn Ninh lái xe đưa Giang Yến về nhà cô, lần đầu đưa đón bạn gái đòi lên thăm nhà không tiện, anh dự định đỗ xe dưới hầm chung cư rồi sẽ tiễn cô ra thang máy. Lúc xe dừng hẳn, không khí trầm lắng bao trùm, cảm giác lúc bên nhau rất thoải mái, chia xa có chút không nỡ. Không ai bảo ai, bốn mắt nhìn nhau như điện xẹt, Tôn Ninh kéo Giang Yến lại gần hơn, hai người trao nhau nụ hôn thật sâu trong xe, cảm giác tham lam không biết đủ, đến khi dừng lại đã là một lúc lâu sau đó.
Giang Yến chỉnh lại tóc và trang phục trước khi xuống xe, má cô vẫn còn hồng do tác động của nụ hôn ban nãy. Tôn Ninh kéo tay cô, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên như một quý ông lịch lãm, mà chỉ vài phút trước thôi anh không khác gì sói hoang bị đói lâu ngày. "Tay em cũng rất đẹp, về nghỉ ngơi nhé, anh sẽ rất nhớ em." Giọng anh trầm ấm, mang theo cả sự ôn nhu, cưng chiều. Giang Yến muốn chìm đắm trong hơi thở ấy, giọng nói ấy nhưng lý trí kéo cô về thực tại khiến cô thanh tỉnh lên: "Anh về cẩn thận, không cần tiễn em đâu, về nhà nhắn tin em biết nhé." Nói rồi không cần anh mở cửa xe, cô chủ động xuống xe rồi vẫy vẫy tay tạm biệt với anh.