Beta: Trang
Hiện giờ tâm trạng của thầy giám thị đang rất sốc, cũng không biết là đã bị dọa cho sợ đến mức nào. Cuối cùng cũng hết giờ thi môn toán, ông vội vàng quay trở về văn phòng, đến tận lúc này ông vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Ông là giáo viên dạy môn Toán, đương nhiên là ông cũng có biết một ít về môn Ngữ Văn, nhưng nếu đặt hai môn lên bàn cân so sánh, đương nhiên là ông thông hiểu và yêu thích môn Toán hơn.
Trương Mẫn là giám thị coi thi ở phòng thi đầu tiên, bà có mối quan hệ khá thân thiết với thầy giám thị ở phòng thi cuối cùng, mỗi lần sau khi coi thi xong cả hai sẽ ngồi ở trong văn phòng để bàn luận một vài vấn đề.
Sau khi quay trở lại văn phòng, Trương Mẫn quay sang nhìn Ưng Trừng, "Thầy Ưng, thầy bị làm sao vậy? Lại bị mấy học sinh ở phòng thi cuối cùng chọc giận nữa à?"
"Không!" Ưng Trừng ngẩng đầu nhìn bà, im lặng một lúc lâu rồi hỏi: "Cô Trương, nếu tôi nhớ không lầm, Ôn Noãn là học sinh lớp cô đúng không?
Trương Mẫn giật mình, trong đầu bà lại nghĩ chắc Ôn Noãn lại gặp phải chuyện gì rồi. Bà vội vàng gật đầu, lo lắng nhìn Ưng Trừng: "Đúng vậy, em ấy lại xảy ra chuyện gì đúng không? Em ấy không làm gì sai chứ?"
"Không, không." Ưng Trừng an ủi bà: "Không phải gây họa hay gặp chuyện gì đâu."
Ông ngồi suy nghĩ một lúc, rồi nhìn thẳng vào mắt Trương Mẫn, có hơi nghi ngờ hỏi: "Tôi chỉ muốn hỏi, Ôn Noãn trên lớp có biểu hiện như thế nào?"
"À?" Trương Mẫn khá bất ngờ, bà suy nghĩ một lúc rồi mới dám nói: "Thầy không biết..." Còn chưa kịp nói xong, bà đột nhiên dừng lại.
Trương Mẫn nhíu mày suy nghĩ. Hai tháng nay Ôn Noãn hình như đã trở nên chăm chỉ hơn, thậm chí bà còn cảm nhận được rằng cô đang rất nghiêm túc, tuy rằng vẫn còn một vài điểm sai sót, nhưng cô đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Thỉnh thoảng lúc bà đi qua chỗ ngồi của cô, thấy trong vở của Ôn Noãn rõ ràng đã tìm được đáp án, thậm chí đáp án đó đều đúng cả. Việc này đã từng khiến cho bà rất bất ngờ.
Ưng Trừng nhìn thấy Trương Mẫn ngập ngừng như vậy, liền đoán ra được là bà cũng đã phát hiện ra điều gì đó.
"Thế nào?"
Trương Mẫn kéo ghế ngồi xuống, trầm giọng nói: "Tôi không biết phải nói như thế nào. Em ấy đã từng đứng thứ nhất từ dưới lên, nhưng gần đây em ấy có nói với tôi rằng em ấy sẽ chăm chỉ học tập, hiện tại em ấy ở lớp nhìn cũng có vẻ rất nghiêm túc, tôi cũng cảm thấy rất bất ngờ."
Bà nhìn Ưng Trừng, nghi hoặc hỏi: "Nhưng tại sao thầy lại hỏi như vậy?"
Ưng Trừng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu rõ: "Vậy thì đúng rồi."
"Có chuyện gì vậy?"
Ưng Trừng đáp: "Tôi nghi ngờ rằng Ôn Noãn đang giả heo ăn thịt hổ*."
(*Giả heo ăn thịt hổ: cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa).
"Hả? Ý thầy là gì?"
Ưng Trừng nở cười thần bí nhìn Trương Mẫn nói: "Đến lúc nào đó thì cô sẽ biết thôi."
Ông cảm thấy hiện tại mình không nên nói ra, nếu không thì còn gì là bất ngờ nữa. Mấy ngày nữa những bài thi này sẽ được hội đồng ở trong thành phố chấm điểm, chắc chắn đây sẽ là một chấn động lớn.
Bài thi cuối kỳ của bất cứ học sinh nào cũng đều giống nhau, tất cả đều được các giáo viên trên toàn thành phố chấm điểm, còn bị niêm phong tên tuổi, nên chắc chắn sẽ không có sự thiên vị hay gian lận.
Trương Mẫn: "..."
Nếu Ưng Trừng không muốn nói, thì bà cũng không tiếp tục truy hỏi đến cùng. Đại khái là bà nghĩ thể nào cũng đến lúc bà biết thôi.
Ôn Noãn không biết sự việc đã xảy ra trong văn phòng giáo viên ngày hôm đó, cô mải tập trung vào những vấn đề cá nhân nên cô cũng không rảnh để đi quan tâm những chuyện khác, cô đã làm hết sức mình, và không hề có ý định muốn giấu giếm.
Sau ba ngày thi, tất cả mọi người đều háo hức và mong đợi đến kỳ nghỉ hè hiếm hoi. Tất cả mọi người đều đang rất phấn khích.
Ôn Noãn cũng rất vậy, tuy so với các bạn học cùng lứa thì nhìn cô có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng cô cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ rất vui khi được nghỉ hè.
Vương Giai ngồi bên cạnh Ôn Noãn, đắn đo suy nghĩ, "Noãn Noãn, làm thế nào để tớ có thể tiếp tục giảm cân trong kỳ nghỉ hè được nhỉ?"
Vương Giai cũng không gầy lắm, chủ yếu là do không đủ sự kiên trì giống như Ôn Noãn, nhưng hai tháng này, cô ấy cũng đã giảm được 12 kg*.
(* 12kg TQ = 6kg VN, Trung Quốc đo theo đơn vị khối lượng cổ, cho nên 1kg TQ = 500gVN
Vương Giai vẫn ăn đầy đủ bữa sáng và bữa trưa, buổi tối chỉ ăn món rau luộc hay salad rau củ quả, hoặc ăn những món không nhiều calo. Ngoài ra, Vương Giai còn tập chạy với Ôn Noãn, trung bình mỗi ngày chạy được khoảng 6km đến 8km, và cũng đã giảm cân thành công.
Vương Giai cảm thấy việc giảm cân lần này không hề gây đau đớn hay mệt mỏi chút nào, cô vẫn ăn uống đầy đủ, được tập thể dục cùng bạn bè nên cũng cảm thấy rất vui.
Ôn Noãn cố nhịn cười, cô quay sang nhìn Vương Giai: "Cậu muốn được mặc những chiếc váy ôm body không?"
Vương Giai bĩu môi, vui vẻ nói: "Đương nhiên là muốn rồi."
"Vậy hãy cho tớ thấy sự kiên trì của cậu."
Ôn Noãn nói: "Mỗi ngày cho tớ thấy thành quả tập luyện của cậu, mỗi tuần cậu sẽ có một ngày để nghỉ ngơi, lưu ý tối đa sẽ chỉ được nghỉ hai ngày mà thôi".
Vương Gia thở dài, dáng vẻ ỉu xỉu giống như quả cà tím: "Được rồi."
Ôn Noãn cười vỗ vai an ủi cô ấy: "Cố lên! Soái ca sớm muộn gì rồi cũng sẽ là của cậu!"
Đôi mắt cô ấy lóe sáng lên, ánh mắt tràn đầy năng lượng: "Được! Tớ sẽ cố gắng."
Ôn Noãn cong khóe môi lên, rồi quay sang ngắm nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.
Thật hạnh phúc, hiện tại có thể hoàng hôn, ngày mai lại có thể chứng kiến bình minh rực rỡ.
**
Mọi người thu dọn đồ đạc, các bạn ở trong phòng ký túc đều về nhà.
Ôn Noãn đã xin phép nhà trường cho cô ở trong ký túc xá suốt kỳ nghỉ hè, nhưng cô khá ngạc nhiên, khi biết Ngu Thư cũng sẽ ở lại ký túc xá. Cô nhìn cô ấy không rời mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Sao cậu còn chưa về nhà?"
Ngu Thư nhún vai: "Tôi sẽ ở đây suốt kỳ nghỉ hè, còn cậu thì sao?"
"Tôi cũng vậy."
Hai người nhìn nhau rồi không nhịn được cười: "Không sao, vậy cũng tốt, ít nhất thì chúng ta sẽ có bạn."
"Đúng vậy"
Ngu Thư dùng tay đập lên trán, bật cười nói: "Nhưng ngày hôm nay tôi không thể ở đây cùng với cậu được. Tôi còn có một vài chuyện riêng cần phải làm."
Ôn Noãn khá bất ngờ, cô cũng không hỏi gì thêm: "Được. Không sao đâu, cậu đi ra ngoài chú ý an toàn."
Nghe vậy, Ngu Thư nhướng mày nhìn cô nói: "Tôi đi đây."
"Được, tạm biệt."
Sau khi Ngu Thư rời đi, Ôn Noãn thay bộ quần áo khác rồi đi ra sân tập để chạy. Sau khi chạy cô về phòng tắm trước, rồi mở máy tính lên bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Bởi vì phải chuyển đến ký túc xá ở và thi cuối kỳ nên tuần trước cô không phát sóng trực tiếp, cũng may là cô đã rất chăm chỉ làm bài tập, nên điểm số của cô vẫn tăng đều.
Ngay sau khi cô mở phát sóng trực tiếp lên, có rất nhiều người hâm mộ đã nhiệt tình để lại lời bình luận cho cô.
【A, a a a a, sau một tuần chờ đợi, cuối cùng blogger cũng đã trở lại! 】
【Woo woo woo bớt chút thời gian đi lên xem thử, tôi còn tưởng blogger đã ở ẩn. 】
【Cuối cùng đã trở lại, chủ blogger tất cả chúng tôi đều đang rất nhớ bạn. 】
...
Ôn Noãn cười cười, cô để lộ ra đôi tay mảnh khảnh thon dài trước ống kính, cô nói lời mở đầu cẩn thận và chu đáo hơn so mọi khi: "Xin chào mọi người, chúc mọi người buổi tối tốt lành, mấy hôm nay tôi bận việc học nên không thể phát sóng trực tiếp được. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ phát trực tiếp vào mỗi tối, mong mọi người có thể dành chút ít thời gian vào xem phát sóng trực tiếp của tôi. "
【Oa, em nhất định sẽ vào ủng hộ tỷ tỷ. 】
【Hãy cho em lịch hẹn cụ thể đi tiểu tỷ tỷ ơi. 】
【Tiểu tỷ tỷ có nick Weibo không vậy? 】
Ôn Noãn nhìn lướt qua, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi vẫn chưa dùng Weibo. Sau này nếu tôi lập thì nhất định sẽ nói cho mọi người biết. Còn về lịch phát sóng, có lẽ sẽ được bắt đầu từ 8 giờ đến 9 giờ, tôi cũng không thể chắc lắm."
Sau khi nói xong, Ôn Noãn tập trung làm bài, cô thường sẽ giải thích cho mọi người trước, sau đó viết đáp án vào vở rồi giảng lại lần nữa cho mọi người.
Thực ra cô thấy làm vậy khá dài dòng và nhàm chán, nhưng người xem đều cảm thấy vui vẻ và thích thú, có lẽ là bởi vì giọng nói dễ nghe và cách cô giảng bài nghe rất dễ hiểu.
Sau khi làm xong một vài bài tập, Ôn Noãn nhìn lướt qua những lời bình luận đang hiện trên màn hình, có rất nhiều người đang nói bàn tay của cô nhìn có vẻ đã đẹp hơn trước.
Cô nhìn xuống, đó là sự thật.
Lúc đầu bàn tay bụ bẫm và có hơi đen, nhưng bây giờ đã trở nên trắng hơn, tuy rằng vẫn chưa đến mức trắng hồng hào như nhiều người, nhưng ngón tay ngày càng trở nên mảnh khảnh. Cô bây giờ cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Ôn Noãn thường sẽ không trả lời các vấn đề kiểu này, mục đích của việc phát sóng trực tiếp của cô là để học tập, vậy nên thường cô chỉ trả lời các câu hỏi liên quan đến bài tập.
【Tỷ tỷ à, có phải chị giải những câu hỏi do chính mình nghĩ ra, phòng trường hợp không biết câu trả lời không vậy?】
【Người lầu trên bị bệnh à? Mỗi trả lời của bạn ấy đều có từng các bước giải chi tiết như vậy? Làm sao có thể làm được như bạn nói 】
【Tuy rằng cũng có khả năng, nhưng tôi không tin cô ấy lại có thể giải được các loại bài toán kiểu này, liệu cô ấy có lén lút đi hỏi giáo viên không? 】
【Oa, tôi muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi, nhưng thấy mọi người ở đây cứ khen ngợi suốt, nên tôi cũng không dám nói ra. 】
...
Đột nhiên, các dòng bình luận đều tràn ngập những câu nói chất vấn và nghi ngờ.
Giải pháp tốt nhất trước những sự nghi ngờ này là phải đối mặt trực tiếp với vấn đề.
Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Nếu có thắc mắc thì mọi người có thể chuẩn bị một ít câu hỏi, lát nữa tôi sẽ lập tài khoản Weibo, sau đó mọi người hãy viết câu hỏi dưới Weibo, tôi sẽ trả lời toàn bộ các câu hỏi đó vào buổi phát sóng trực tiếp lần sau. Mọi người thấy thế nào?"
【Được được! Nghe cách nào có vẻ ổn! 】
【 Được, nhưng phải bị giới hạn thời gian, tỷ tỷ, bởi vì có nhiều bài tập chỉ cần tra Baidu là sẽ biết đáp án. 】
【Ba mươi phút, được không? 】
Ôn Noãn mỉm cười: "Được rồi, cứ làm như vậy đi, mọi người muốn hỏi gì cũng được, nếu biết, thì tôi chắc chắn sẽ trả lời. Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay kết thúc tại đây, cảm ơn mọi người."
Ôn Noãn offline ngay sau đó.
Luôn có những lời đàm điếu nghi ngờ nhưng cô không thích cùng mấy người đó đấu khẩu vô ích, cách tốt nhất là lấy minh chứng rõ ràng để "tát" vào mặt bọn họ.
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn mở Weibo rồi đăng ký tài khoản, tên nick vẫn là Không Muộn đi.
Trong phần giới thiệu cô chỉ viết một dòng: Nick weibo của Không Muộn trên BB.
**
Sáng hôm sau, Ôn Noãn dậy rất sớm, bởi vì ngày hôm nay cô phải đi đến đài truyền hình.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Ôn Noãn cảm thấy chương trình IQ này có thể là một cuộc thi thử sức với cô, hơn nữa cô đang cần tiền, đây lại là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Đài truyền hình nằm trong trung tâm thành phố, nên đi xe buýt cũng mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ.
Ôn Noãn đến nơi đã là chín giờ, cô gọi cho Chu Tuấn. Ở đây, cô thấy người phụ trách đứng ở cửa ra vào đài truyền hình, thậm chí còn có cả mấy nghệ sĩ, và rất nhiều người hâm mộ đang đứng cỗ vũ cho thần tượng của mình. Các phông rôn biểu ngữ được treo khắp nơi, ngay cả mùa hè nóng bức cũng không thể làm giảm sự nhiệt huyết của họ.
Chu Tuấn nghe điện thoại liền dặn dò cô mấy câu: "Vậy em đứng chờ tôi ở cửa, tôi sẽ ra đón em ngay."
Ôn Noãn khẽ gật đầu nói: "Anh cứ bình tĩnh, không cần phải nóng vội đâu."
Hơn mười phút sau, cô nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô, từ bên trong đài truyền hình bước ra, hình như anh ta đang tìm kiếm ai đó.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của Ôn Noãn vang lên, cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Tuấn, nhưng Chu Tuấn không nhìn cô, thậm chí còn không cho cô cái liếc mắt.
Ôn Noãn:...
Cô thở dài, bước đến chỗ Chu Tuấn đang đứng, khẽ ho nhẹ một cái, "Xin chào, anh có phải là Chu Tuấn không?"
Chu Tuấn sửng sốt một chút, nhìn cô gái nhỏ đang đứng trước mặt, cô gái có vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, có đôi mắt to tròn như búp bê, chỉ tiếc là cô không trắng lắm, anh khẽ gật đầu rồi bình tĩnh nói: "Là tôi, bạn là?"
Ôn Noãn bật cười, nhỏ giọng nói: "Tôi chính là không muộn trên app BB."
Chu Tuấn: "!!!"
Anh kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hình như do không thể tin được nên liền hỏi lại: "Em nói em là ai?"
Ôn Noãn bất lực: "Anh đoán thử xem."
Chu Tuấn há hốc miệng, không tin vào mắt mình.
Tuy rằng lúc gọi điện thoại anh cũng đoán được đối phương vẫn còn rất trẻ, trên app BB cô cũng viết là cô mới 16 tuổi, nhưng Chu Tuấn là ai-người đã có hơn mười năm kinh nghiệm làm việc trên đài truyền hình, đương nhiên là biết một vài thủ thuật hay một vài mẹo nhỏ, nói 16 tuổi chưa chắc đã là 16 tuổi, cho nên đến bây giờ khi được gặp mặt trực tiếp cô, anh bỗng nhiên cảm thấy rất bối rối.
Hóa ra cô nói mình là học sinh cấp ba là thật, mười sáu tuổi cũng là thật.
Anh nuốt nước bọt, cố làm giảm bớt sự lúng túng trong lòng: "Xin chào, xin chào, tôi là Chu Tuấn, xin lỗi vì vừa rồi đã không nhận ra em."
"Không sao đâu."
Chu Tuấn nhìn cô gái bình tĩnh trước mặt, anh liền đưa tay về phía trước nói: "Nào, đi lối này, để tôi đưa em vào."
"Vâng."
Chu Tuấn muốn đưa Ôn Noãn đến làm quen với nơi này trước, nhân tiện bàn luôn về chuyện ký hợp đồng với cô.
Ôn Noãn nhìn lướt qua bản hợp đồng, cũng không phát hiện ra điểm sai sót, nhưng cô muốn có thêm một điều kiện, cô nhìn Chu Tuấn: "Tôi có thể đưa ra một số yêu cầu của bản thân được không?"
"Em nói đi."
Ôn Noãn cười nhẹ: "Tôi không muốn người khác biết mình là Không Muộn, rất mong tổ chương trình có thể giữ bí mật điều này được không?"
Chu Tuấn sửng sốt một chút, anh hoàn toàn không ngờ điều kiện mà cô nói lại là chuyện này.
Anh kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy suy nghĩ của cô gái nhỏ này thật khác biệt. Nếu ai đó đang được chú ý và quan tâm nhiều như vậy, thường họ sẽ cố gắng làm mọi cách để nhờ tổ chương trình quảng bá và lăng xê giúp. thế nhưng cô bé này lại muốn giấu điều đó đi.
"Tôi có thể hỏi lý do vì sao được không?"
Ôn Noãn khịt mũi, nhẹ nói: "Tôi nghĩ điều đó là không cần thiết. Phát sóng trực tiếp là phát sóng trực tiếp, còn gameshow là gameshow. Hai chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác, tôi không muốn để chúng lẫn lộn."
Chu Tuấn: "..."
Anh trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó liền gật đầu nói: "Được rồi, chuyện đó cũng không thành vấn đề. Hiện tại mới chỉ có ba người biết thân phận của em, đều là các lãnh đạo cấp cao. Nên chắc vẫn ổn."
"Cám ơn." Ôn Noãn trực tiếp cầm bút ký tên.
Sau khi ký xong hợp đồng, Chu Tuấn muốn đưa cô đi tham quan, nhưng thấy anh lại bận chuyện khác, nên Ôn Noãn cười: "Anh đi làm việc trước đi, tôi có thể tự mình đi tham quan được."
"Được rồi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì em cứ gọi điện cho tôi."
"Vâng."
Ôn Noãn nhìn bốn hướng chung quanh, thấy có phía trước có rất nhiều người đang đứng, cô cũng nhìn theo hướng đó.
Vừa mới đi được mấy bước, cô đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phía trước.
Cố Thâm còn tưởng mình bị hoa mắt, nhìn cô gái chỉ còn cách mình mấy bước, anh liền đứng lại quay sang nhìn cô, hỏi: "Ôn Noãn, sao cậu lại ở đây?"
"Cố Thâm, cậu đi đến đây có việc gì?"
Câu hỏi của hai người được vang lên cùng một lúc.