• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dừng chân lại ở dưới chân cầu Trường Giang. Tháo chiếc nón full-face ra rồi lấy chú mèo nhỏ ra khỏi balo bế lên, miệng cưng chiều gọi tên

- Mon à, ra ngoài nào!

Cô mèo dường như rất nghe lời mà nằm yên trong vòng ôm của cô chủ, lặng yên đón nhận những cơn gió mát rượi và những tia nắng dìu dịu của buổi chiều, đầu lại cạ vào lồng ngực khiến cô có chút nhột nhột.

Xem ra ba tuần qua kể từ lúc về đây đã rất nhớ cô, cô cũng rất nhớ nó

Những lúc cô đơn nhất hay những lúc một thân một mình, người và mèo lúc nào cũng ở bên nhau, hệt như một gia đình thực thụ. Ngô Liêu Song hít một hơi dài không khí mát rượi phà đến, tay xoa xoa chú mèo lười biếng ưỡn bụng ra, trên môi bất giác nở ra một nụ cười hiếm hoi cứ đánh tan bao nỗi âu lo ngổn ngang, để những muộn phiền trôi theo chiều gió và mệt mỏi sẽ trôi theo dòng nước dưới kia.

So với bốn bức tường và chốn đông người, quả thực nơi đây vẫn dễ chịu nhất.

Ở một mình và tự do làm những gì mình thích thật vui, thật vui...

Và rồi một tí cô đơn len lỏi trong trái tim cô, vừa tội lỗi, vừa dằn vặt. Từ bao giờ mình đã sống chung với những xúc cảm này

Một tiếng trôi qua kể từ khi ngồi hóng gió ở đây cùng với chú mèo nhỏ trên tay, trái tim đã cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Liêu Song định nán lại đây một chút thì tiếng điện thoại kia reo lên làm phiền. Nếu không phải là công việc thì có lẽ là... Bà? Hay ông? Cô thở phào nhẹ nhõm, là Quốc Anh

Hai bà cháu đang ngồi đối diện nhau, Quốc Anh đang sốt sắng gọi đi, cuối cùng cũng bắt máy, đầu dây bên kia giọng phụ nữ có chút mệt mỏi vang lên

[Alo?]

[Chị hai!]

[Em gọi chị có việc gì?]

[Alo, Anh à?]

[Chị hai, hôm nay chị về nhà nội ăn cơm đi. Nội nấu nhiều đồ ăn ngon lắm, được không?]

Đầu dây bên kia yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của người bên kia. Cuối cùng Liêu Song nhẹ nhàng từ chối:

[Chị bận rồi, xin lỗi em nhé!]

Chỉ còn lại tiếng tút dài, Quốc Anh mím môi lại bất lực. Đây không phải là lần đầu tiên Liêu Song từ chối những bữa cơm ở bên Ngô gia, cậu thừa biết lí do đằng sau đó. Chỉ là...

- Anh à? Chị hai con nói sao?

Cậu ngồi xuống chán nản thở dài, Vũ Ánh Hoa nhấp một tách trà. Nhìn sắc mặt của thằng nhóc này bà cũng đã hiểu kết quả như thế nào. Người phụ nữ gần lục tuần nở nụ cười muộn phiền, nhìn xuống tách trà bá tước nghi ngút khói, đôi mắt tràn ngập tâm trạng khó nói

Đứa trẻ này...

- Con bé không đến được à?

Quốc Anh ngồi xuống lắc đầu:

- Chị ấy không đến ạ.

- Nó không đến thì đừng kêu nữa, đau đầu!

Sắc mặt Quốc Anh bỗng chốc đen lại, mày nhíu lại đến cực điểm. Lại nữa rồi, ông sẽ lại như vậy khi nhắc đến tên chị hai, nhưng cậu lại chẳng phản bác được gì cả, chỉ biết mím môi rồi trơ ra như trời trồng. Ngô Lão gia ngồi cạnh Ngô Lão thái, hai ông bà cạnh nhau trong rất đẹp đôi. Cậu nhìn ông rót trà ra uống, đôi mắt tinh khôi giờ đã có chút lu mờ ghim vào người cậu như một chiếc rada dò xét, ông thản nhiên

Cậu bất mãn gật đầu đồng ý. Ngập ngừng chút cậu lại nói tiếp:”Ông, tối nay con gặp khách hàng nên không ăn tối ạ!”

Đáp lại cậu chỉ là tiếng ừ nhạt nhẽo của người ông nghiêm khắc kia. Quốc Anh không ở nổi nữa! Trong cái không khí ngột ngạt này khó thở này, cậu đứng phắt dậy đi ra khỏi nhà

- Hãy nhớ vị trí của mình

Vị trí cái khỉ gì? Vốn dĩ có vị trí đâu mà nhớ

Buổi tối

Thành thị đã lên đèn

Vẫn như cũ, buổi tối là buổi nhộn nhịp và đầy tiếng cười nhất.

Liêu Song thích nhất cảm giác này, đi bất cứ đâu mình muốn khi rảnh. Cô lật điện thoại lên xem tìm kiếm quán lẩu đặt bàn, lần trước đó vừa về đã đi ăn Haidilao rồi, vậy lần này... Quán này đi!

Quán lẩu nổi tiếng nhất Vũ Hán dường như đông nghịt khách xếp hàng, nhưng chuyện đó hoàn toàn nhỏ khi đây là quán quen của cô. Dường như việc đặt một phòng riêng cho cô và chú mèo nhỏ này rất chi là dễ dàng.

Cô thả Mon ra cho chú thoải mái đi vòng vòng rồi ngồi lật lật thực đơn gọi một loạt các món ăn rồi dọn chén riêng cho mèo ăn ra. Nhân viên dường như cũng không lạ gì với vị khách đem thú cưng này, họ không quá bài xích nên cũng tự nhiên vui vẻ gật đầu rời đi

Quốc Anh đột ngột đẩy cửa bước vào, căn phòng gia đình rộng lớn này, chỉ có một người!

- Chị hai!

Liêu Song vẫn đang chăm chú nghịch nghịch khoáy khoáy nồi canh tê cay, mùi cay nồng đượm và hương thảo dược, và mùi lẩu nấm với nước xương hầm thanh tao. Nghe tiếng gọi, ánh mắt long lanh theo tiếng gọi ngước lên, khẽ đục lại, tia mắt chằm chằm đầy cảnh giác ngước nhìn lên như một thói quen và rồi buông xuống khi chạm vào người cậu. Cô vẫy vẫy tay bảo cậu lại đối diện mình ngồi, dường như rất điềm nhiên.

Cậu rất quen với tính cách này, nhìn qua chú mèo nhỏ kia đang ăn phần cá trụng đầy ngon lành trên chiếc ghế trẻ em kia, rồi nhìn qua chị đang chuẩn bị đồ ăn cho mình đầy chu đáo đối diện. Trong lòng chợt xẹt qua tia cay xè

Thế giới của người cô đơn sao? Cũng không hẳn, bởi vì một nơi trong thế giới tự do một mình này giờ đây chị mình đã có chú mèo nhỏ xem như thằng em trai để bầu bạn cho đỡ buồn, nơi mà giờ đây chỉ còn một mình nương tựa, một nơi mà dù có làm cái gì đi nữa cũng chẳng còn một ai ngó ngàng đếm xỉa tới, hệt như người vô hình. Nhưng giờ biết làm sao đây, khi cậu không là người trải nghiệm rõ nhất để hiểu rõ mọi thứ cơ chứ? Còn cô vừa nói vừa làm, nhìn lên hỏi cậu:

- Như cũ nhé?

Sau đó, một chén lẩu nấm nóng hổi được đẩy qua chỗ cậu.

Ngoài việc gặp lại người chị thân yêu của mình, một phần là vì cậu có rất nhiều điều muốn nói. Liêu Song nhìn cậu, miệng cắn miếng đậu hũ, nhai nhóp nhép:

- Sao em không ăn ở nhà mà lại đi qua đây kiếm chị làm gì?

- A, tự dưng em nhớ chị hai quá, nên đi qua đây ăn phụ nồi lẩu uyên ương này với chị

Liêu Song cười khúc khích:

- Vậy à? Mấy nồi lẩu này làm em đói hoa mắt rồi mới lại đây sao?

Cậu đỏ mặt, đôi mắt lảng đi nơi khác rồi lấy tay gãi gãi đầu:

- Dạ...

Một bữa ăn tối với người thân yêu, nơi mà trên bàn ăn cả hai thật sự vui vẻ coi nhau như một gia đình, nơi mà mọi muộn phiền được cho vào dạ dày, nơi mà nụ cười tỏa ra những hơi ấm. Một bát lẩu, một nồi cơm nóng có thể làm cho con người ta no, nhưng sẽ ngon hơn nếu bạn ăn cùng người thân yêu.

- ...### Oa, no nê quá đó chị hai

Quốc Anh duỗi người đầy thỏa mãn sau một bữa ăn tối vô cùng vừa ý, cậu khoác cho cô chiếc áo vest bên ngoài đầy chu đáo và lịch thiệp. Vừa định nắm tay cậu liền bị đánh vào tay, Liêu Song hừ hừ mũi lườm cậu một cái, tay thu lại xoa xoa lưng mèo. Cậu gãi đầu cười xòa:

- Chị em nắm tay nhau bình thường màaaa

- Lớn rồi thì nắm tay bạn gái đi!

Cô trêu cậu, tay chọt mạnh vào bên eo một cái, nhìn lên cười cười với cậu. Cả hai đi bộ ra công viên quen thuộc, nơi mà hàng anh đào vẫn nở rộ rực rỡ, đi dọc bờ kênh rực rỡ ánh hồng nhàn nhạt đang phát sáng ấy, hương hoa dễ chịu luôn làm cô tham lam nán lại. Hai chị em ngồi lại dưới rặng cây, mắt hướng về dòng kênh, thở đều, câu chữ dừng lại ở cổ họng, tay vuốt ve chú mèo lười biếng ưỡn người ra rồi ngập ngừng mở lời:

- Quốc Anh, từ giờ sẽ không về Ngô gia nữa!

Quốc Anh giật thót mình quay qua nhìn cô, mặt hơi xịu xuống nhưng cũng đã dãn ra, mất một tí thời gian mới tiêu hóa được mọi thứ

- Từ giờ không về nữa sao chị?

- Ừm, sau khi an tâm nhìn em sống thành đạt như vậy thì chị cũng đã yên tâm sống cuộc sống của chị... Và chị muốn báo hiếu cho cha mẹ

Không có tiếng đáp lại của đối phương

Ngô Quốc Anh cậu đây đã mấy năm lăn lộn trên thương trường, chưa bao giờ có gì khiến cậu bối rối, cũng không có bất kì rắc rối nào có thể ngáng đường cậu

Sao giờ cậu lại cảm thấy khó tiêu thế này? Mới lúc nãy sẽ nói là vui vẻ hứa hẹn ở lại chăm sóc bà. Giờ chị hai cậu lại muốn rời đi như vậy, cậu cũng chẳng biết nói sao cho đúng

Cậu hiểu, nếu cô có ở lại Ngô gia đi chăng nữa, nỗi bức rức, trách nhiệm sẽ luôn tiếp tục đeo bám khiến cho đôi vai gầy yếu kia tiếp tục trĩu nặng. Và những áp lực âm ỉ vô hình sẽ khiến cho đám u nhọt càng lan rộng ra.

Dù có làm cách nào đi nữa cũng sẽ không ổn thỏa. Bẵng một lúc, nhìn qua đôi mắt long lanh đang chờ câu trả lời liền nói tiếp:

- Chị hai, chị nhớ giữ gìn sức khỏe! Em với ông bà sẽ nhớ chị lắm

- Nào, chị có đi luôn đâu! – Cô xoa đầu cậu, trên môi nở nụ cười hiền dịu dặn dò – Thay chị chăm sóc ông bà, tối đừng cho bà ông bà nằm dưới máy lạnh quá lạnh đấy nhé!

Cô bỏ chú mèo vào lại ba lô rồi đeo lên, đứng dậy mỉm cười vẫy tay tạm biệt cậu rồi rời đi, trước khi đi không quên tặng cậu thêm một câu nhẹ tênh

- Đừng cố lo cho chị nữa!

“### Hộc...hộc”

Cô đang chạy theo bóng đen bí ẩn kia, càng muốn tiến lại gần bóng đen ấy lại càng lùi xa cô. Trong không gian xám xịt tĩnh mịch ấy chỉ có tiếng giày vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp, càng ngày bóng đen càng gần và khi cô chạm được vào nó, một cánh đang dần mở ra

Tí tách, tĩnh mịch

Tia sáng ít ỏi chiếu vào trong chỉ đủ để cho cô nhìn thấy, đẩy mạnh cánh cửa ra lần nữa. Cô đã ở trong tủ quần áo suốt sao? Và rồi c ngó quanh phòng

Một không gian cũ kĩ, xa lạ và quen thuộc, bàn học vẫn ngổn ngang tập và chiếc giường luôn đầy ắp những chú gấu bông, lại tò mò hướng mắt vào gương. Bóng dáng vừa xa lạ vừa quen, sự tò mò hóa thành kinh hãi

M.áu nhuốm đầy bộ đồng phục trung học, và đôi bàn tay này. Cô cất giọng thều thào: “T-tô-tôi đang là học sinh sao?” – “Đúng vậy! Tiếp tục bước đi đi.” Bàn chân cô vẫn vô thức bước đi, càng ngày càng nhanh hơn, nếu cô nhớ không nhầm... mẹ ơi! Ba ơi! Quốc Anh!

Quốc Anh an toàn rồi...phải phân tán sự chú ý của con quái vật đó!

Cô rón rén bước xuống phòng khách, tiếng mưa rả rích, tiếng từng thớ cơ thể bị xé ra, dòng nước đỏ be bét vương vãi khắp nơi, một mùi tanh tưởi đặc trưng làm ai ngửi vào cũng muốn nôn ra. Nhìn thẳng qua người đàn ông không rõ hình thù trên sofa bị tàn nhẫn xé ra hệt như xé một cái cánh gà dưới bàn tay đầy lông lá kia càng tởm lợm hơn. Nghe có động tĩnh, con quái vật to gấp đôi cái đầu cô đưa đôi mắt khát máu quay lại nhìn

Một thước phim chiếu cơ thể cô vô thức run lên không thể kiểm soát... Khó thở quá, đau quá!

Một màn đen kịt lại ập xuống

- ### Chị, chị hai! Bác sĩ!

Người đàn ông cao gầy đang đứng đằng kia đang kê toa thuốc thì dừng tay lại rồi đi đến, anh ta thong thả xoay người lại, trên môi treo một nụ cười thánh thiện. Thần thái của người đàn ông này thật thoải mái nhưng cũng rất na ná sếp của cô. Anh ta đủng đỉnh đi đến đưa cho cô cốc nước, giọng trầm trầm từ tốn nói:

- Cô bất tỉnh ba tiếng rồi, không chỉ bị co giật mà còn tăng huyết áp đột ngột trong lúc trị liệu

- Cảm ơn, tôi hiểu rồi bác sĩ Chung...

Liêu Song uống nước ừng ực, nhìn Chung Hà với ánh mắt tội lỗi vì đã trị liệu thất bại. Anh ta khoanh tay, an ủi:

- Tôi hiểu, lần trị liệu này khá khó với cô, nhưng cô phải tập làm quen với nó, không thể cứ mãi trốn tránh như thế được. Cô phải cố gắng lên đi chứ!

Anh ta vỗ vỗ đầu cô rồi đi lại đưa toa thuốc:

- Thuốc tôi đã kê sẵn rồi, về nhà tập thư giãn cơ. Ba hôm nữa tiếp tục trị liệu

Quốc Anh lo lắng nhìn Liêu Song, tay nắm chặt lấy tay chị hai, dang tay ra ôm lấy cô vào lòng. Đôi môi mỏng mím chặt lại. Cậu đã dời hết cả lịch trình để đi theo cho an tâm, giờ đây cậu thấy cô dựa vào lòng mà ôm lấy em trai mình mới thấy cô đã mệt mỏi vào đau đớn đến nhường nào...

*

*

*

*

Sori vì ra chap trễ vậy ạ, dạo này Ri bận chạy job quá nên giờ mới đăng nha huhu🥲

🤧đừng bỏ hơi tui nhaaa



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK