Liêu Song đang lấy xe ra khỏi bãi hộ ông sếp ác ma kia. Ban nãy Hoắc Thần bảo cô là đi đâu đó một chút rồi sẽ quay lại ngay. Quay về chiếc ghế phụ lái ngồi, tay lôi từ trong áo ra một sợi dây chuyền thánh giá bằng vàng trắng rồi nắm lấy trong lòng bàn tay. Đôi mắt ngước lên nhìn về phía xa xăm, về phía dòng người hối hả qua lại, trong đầu là mớ suy nghĩ ngổn ngang
Liệu nếu mình làm những điều này có thể khiến bản thân trở nên tốt hơn không? Ba mẹ cô nơi trời cao có cảm thấy hài lòng chứ? Bà và ông có thấy hãnh diện với đứa trẻ dư thừa này không?
Cha mẹ biết chứ? Con vẫn đang cố gắng để từng bước đòi lại công bằng cho cha mẹ, cho Quốc Anh, và cho con. Đã bao lần con lạc lối, con muốn đi theo cha mẹ nhưng rồi lại thôi, nghĩ đến chú mèo mình nhỏ còn đang say ngủ trong khách sạn mèo hay đứa em trai vẫn luôn yêu thương chị nó hơn cả ruột thịt lại không nỡ. Con đang cố gắng đơn phương chống chọi với nỗi đau và bệnh tật trong tâm hồn bằng những đợt trị liệu, bằng thuốc uống ngày càng dày lên.
Và rồi cô nghĩ đến đồng đội, liệu cô có phải đồ thừa như hồi thơ ấu cô đã từng chứ? Nghĩ lại thì, họ không ghét mình như đã từng, cũng tốt rồi. Nhưng cô chỉ sợ duy nhất đội trưởng Ngụy. Chuyện cô bỏ đạo để theo cảnh sát anh có thể cho qua, nhưng riêng chuyện còn lại, hi vọng đừng để bị phát hiện thì tốt hơn
- Cô Ngô? Ngô Liêu Song?
Đợi lặp lại lần thứ ba, cô hốt hoảng buông thỏng sợi dây chuyền kỉ vật ra rồi xoay đôi mắt long lanh hốt hoảng về phía anh đáp vâng lại một tiếng. Ngụy Hoắc Thần quăng chiếc bánh hamburger đầy ụ thịt và rau qua, Liêu Song có chút hốt hoảng xua tay từ chối:
- S-sếp, em ăn kiêng!
Hoắc Thần không hài lòng, thoáng cau mày vì cách xưng hô xa cách của đối phương
- Cô mới nói gì?
- D-dạ thưa anh Hoắc Thần, tôi đang ăn kiêng ạ, không thể ăn được mấy món này đâu!
Anh thở dài bất lực với người con gái này, gầy nhom mà còn ăn kiêng! Ngụy Hoắc Thần lần đầu dùng giọng thỏa hiệp nói:
- Chúng ta có thể ra ngoài làm nhiệm vụ cả đêm, xong việc rồi ăn kiêng cũng được, giờ ăn bánh hamburger lót dạ đi, hi vọng hợp khẩu vị của cô
Nhìn dáng vẻ ngượng ngịu gãi đầu của anh, Liêu Song vui vẻ đáp anh
- Đồ của sếp mua đương nhiên phải ngon và hợp khẩu vị chứ, em sẽ cố gắng ăn cho hết ạ!...Mà quên nữa Hoắc Thần, chúng ta đi đâu thế?
Anh không trả lời, thắt dây an toàn lại, ngồi yên nhìn ra ngoài, một lúc sau chiếc Toyota Camry xám trơn chạy ra khỏi bãi xe công ti. Chiếc xe của anh cũng theo đuôi xe kia. Lúc này Hoắc Thần đưa cho cô chiếc Iphone X, trong đó đã mở định vị sẵn, Liêu Song đang ăn xém chút đã bị nghẹn vì hành động kì lạ của anh, cô sớm đã biết ý anh muốn gì nên cũng không đáp lại mà nhìn xuống chấm đỏ đang di chuyển.
Cô len lén nhìn anh đang lái xe. Vậy là sếp và cô cũng đang có chung nỗi nghi ngờ, nhưng lại không nói...
Nếu không có chứng cứ thì không tùy tiện nói bừa!
Anh phóng vụt ga vào cao tốc làm cô giật mình nghiêng ngả, chiếc xe như một con báo lao vụt trên đường cao tốc.
Chiếc xe di chuyển với tốc độ ngày càng đáng sợ hơn, trái ngược với tốc độ không nhanh không chậm hồi lúc đi đến Trùng Khánh. Với một người có kinh nghiệm và tay lái khỏe như Liêu Song cô còn cảm thấy hãi hùng chứ đừng nói gì những người khác, thế nhưng người bên cạnh lại như không có gì. Đúng là người không bình thường thì chẳng làm cái quái gì bình thường cả!
Quay về Vũ Hán thì đã điện đóm lên đèn, từng dòng người, từng chiếc xe qua lại đông đúc. Những rặng anh đào dọc hai bên đường phát sáng ánh hồng như tô điểm thêm sự rực rỡ cho thành phố nhỏ về đêm.
Ngụy Hoắc Thần bảo với cô rằng anh có một chút chuyện đột xuất nên đã quay về cục trước, còn bảo cô dùng xe của anh đi mà theo dõi Ung Kiện. Nói không ngoa thì anh quá đỗi hào phóng rồi
- ...Anh Thần, khó khăn lắm em mới khôi phục được dữ liệu trong bộ nhớ. Trong đó có một đoạn ghi âm, thời gian ghi là vào thời điểm trước khi nạn nhân bị sát hại
- Ngoài ra còn gì nữa?
- Dạ thưa, ngoài đoạn ghi âm cũng chỉ có những tấm ảnh và file công việc thông thường
Ngụy Hoắc Thần yên tĩnh ngồi trên ghế dựa, trên tay lắc lắc nhẹ li cà phê đen không lạnh không nhạt hỏi. Đôi mắt hổ phách đen láy nhìn về phía bóng lưng của viên cảnh sát trẻ Viên Minh - Một tay hacker mũ trắng chuyên nghiệp mà anh vừa thu nhận được khoảng một năm – Nhưng thật chất, cậu ta cũng là “đồng loại”, đang làm việc dưới sự bảo hộ của anh. Cả hai vốn đã rất hiểu ý nhau, nhanh chóng bật đoạn ghi âm lên
Nghe xong, anh đứng dậy quay lưng rời đi, tay vừa chạm vào nấm đấm cửa thì người còn lại bất chợt hỏi anh với vẻ khó chịu
- Tại sao anh lại thu nhận con nhỏ gần như bất tài đó về đây? Ngoài đọc suy nghĩ ra chẳng có tí tài cán nào như thế!
Hoắc Thần lườm lườm liếc nhìn, đôi mắt ánh lên tia hổ phác rồi chuyển thành ngọc lục bảo chói lóa, giọng trầm trầm mang đầy tia lửa muốn thiêu chết đối phương
- Nói ai bất tài? Nói lại xem?
Khí thế của anh áp bức đối phương đến nỗi câm nín không phản bác được lời nào, lúc này anh không nể mặt tức giận đóng rầm cánh cửa lại
Ngô Liêu Song mở Wechat lên xem những manh mối mới nhất về vụ án, chỉ là vài ba bằng chứng vặt và ví tiền sạch trơn bị vứt ra thùng rác. Cô lại bất giác thở dài, rốt cuộc thì vẫn đâm đầu vào ngõ cụt
Cô đang chán nản suy nghĩ. Bỗng một bóng đen lén lút lọt vào tầm mắt mình, linh tính như mách bảo có gì đó không bình thường. Hắn ta ngó nghiêng trước cửa nhà tang lễ, nơi đám tang của Phùng Diệp đang được tiến hành
Cô cũng không vội bám đuôi theo hắn mà chụp lại một tấm hình gửi đi, lại nhìn hắn lén la lén lút thấp thỏm chờ đợi. Hai tiếng sau, khi chỉ còn bảo vệ nhà tang lễ, bóng đen đó mới tiến vào. Liêu Song một thân đội nón kết, đeo khẩu trang kín mặt rồi theo chân bóng đen đã rõ hình đi vào đám tang.
Vào trong nơi sáng rồi mới thấy dáng vóc này y hệt như tên mà cô đã nhìn thấy trong đoạn ghi hình của CCTV, một kẻ có vóc dáng hao hao giống với nghi phạm số một – Ung Kiện. Ban nãy Ung Kiện chưa hề rời đi, trong lòng đã sớm có linh cảm không tốt mấy rồi. Đành ngồi xuống băng ghế trước phòng, án binh bất động chờ đợi diễn biến tiếp theo như mệnh lệnh, trơ mắt nhìn cửa lớn đóng lại
Không ai biết rằng dáng vẻ ngây thơ vô hại của người con gái nhỏ bé này đã từng khiến vô số bọn tội phạm hay lũ mafia sa lưới. Không kẻ nào tin được rằng một người có tâm lí yếu như sên lại có thể cương quyết và điên cuồng chống lại tội ác như vậy.
Hắn bước vào quỳ lạy trước linh cữu Phùng Diệp, lạy tạ liên tục, hai tay chấp lạy sợ hãi:
- Diệp Diệp, anh không cố ý! Anh xin lỗi, em đ-đừng ám anh nữa! Được không? Anh biết lỗi rồi, tại em không nghe lời phá đứa bé đó đi!... Nếu em ngoan ngoãn đồng ý theo anh về thì đã không có chuyện gì rồi!
Đáp lại hắn chỉ là tiếng vang và sự lặng thinh đáng sợ.
- ...nếu em đi theo anh em thì em sẽ rất hạnh phúc, nhưng em chia tay anh rồi cương quyết quen thằng ch* họ Ung đó! Nó có gì tốt để em theo chứ? Em ở với anh, anh giàu rồi sẽ cho em cơm no áo mặc, giàu rồi cũng nuôi em mà...
Nghe đến đây có chút nực cười, phía sau cánh cửa thông với chánh điện. Thứ thơ tra văn giả dối buồn nôn này, căn bản anh ta chẳng tài nào nuốt nổi.
Nếu không có cảnh sát chen chân vào, anh đã sớm bóp chết hắn từ lâu rồi! Phải kìm nén...
Và rồi anh ta mở cửa lao ra đá tên đó ngã sống soài ra đất rồi đấm túi bụi vào mặt, không chỉ có tiếng thét thất thanh mà còn có những câu cực kì khó nghe
- Thằng ch* chết, mày dám gi*t vợ tao! Mẹ mày! HÔM NAY TAO KHÔNG ĐẬP CH*T MÀY TAO KHÔNG LÀ UNG KIỆN!
- Á! Á... Đau
- Mày nghĩ tao không biết mày đe dọa Phùng Diệp à? Mày nghĩ tao không biết mày giở trò đồi bại với cô ấy để đổi lấy tiền trong sổ tiết kiệm à?! Mày biết đau mà còn dám bỉ ổi sao?! Hôm nay tao đập nát đầu mày để tạ lỗi với cô ấy!
Hạ Vi hớt hải chạy vào nhà tang lễ, vừa đi thì bắt gặp Liêu Song đang đá cánh cửa gỗ dày cộm đi vào, trước. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên bảo vệ và đám đông xung quanh, Liêu Song cầm khẩu súng xoay 9mm lên bắn vào tay nắm cửa vài phát rồi đá mạnh cho cánh cửa bật ra.
Một cảnh tượng dã man diễn ra...
Tên đàn ông đang bị túm cổ ép quỳ lạy trước linh cữu của người con gái của kẻ khác, và phải quỳ lại nốt cả sinh linh bé nhỏ vừa thành hình bên cạnh.
- Cảnh sát đây, anh Ung, anh dừng lại cho tôi, đây là hành vi giết người đấy!
Nếu đã xem mệnh lệnh của cô như nước đổ lá môn, được thôi, một phát súng chỉ thiên thì sao? Cuối cùng thì tên họ Ung cũng phản ứng nhìn cô. Trái ngược với sự kiên định lại là sự hoang dại và tuyệt vọng hiện rõ lên dưới con mắt của đối phương. Anh ta hoàn toàn đau khổ và phát điên trước những gì đã xảy ra, khát khao trả thù đã che mờ đôi mắt đó
Không được nao núng, cô không thể để cho anh ta giết người nhưng cũng không thể để tên hung thủ vụt mất!
Hạ Vi đã xua đuổi bớt được đám đông, nhưng còn phải bảo vệ những người lì lợm hiếu kì đứng xem. Hạ Vi thầm nghĩ, cô gái à cậu nhớ đừng ngang nhiên cướp công đấy, yên tâm chị đây sẽ bảo vệ tốt dân thường
Tranh thủ nạp đạn khẩu súng xoay rồi giơ lên phía hai người kia lạnh giọng ra lệnh
- Giơ tay lên! Cả hai người!
Ung Kiện lúc này mới bình tĩnh thả ra rồi giơ tay lên, vừa buôn tay ra một cảnh tượng bất ngờ diễn ra... Hắn ta hét lớn như lợn bị chọc tiết
- ĐI CHẾT ĐI!
Từ đâu ra trong người hắn lôi ra một con dao Thái Lan đâm vào cổ đối phương nhưng lại trật quỹ đạo xuống bắp tay trái tên họ Ung đó.
Ngô Liêu Song cô thừa biết
Hắn ta điên quá hóa liều rồi, hắn sẽ lao ra tấn công bất cứ ai để sống sót. Và giờ hắn đang lao về phía cô theo bản năng, để đâm cô một nhát và cướp lấy khẩu súng trên tay.
Né được một đường dao, cất khẩu súng vào lưng quần rồi lao ra khống chế hắn. Tên này ốm yếu thế, giờ đây sức còn khỏe hơn cả một người đàn ông bình thường nhưng không vì thế mà nao núng, cô lấy thế khống chế tay cầm dao rồi đá hắn văng xuống dưới bàn vong bất tỉnh
Lúc này cô hớt hải chạy đến cầm máu cho Ung Kiện, Việt Quất lúc này cũng hớt hải vừa tới. Liêu Song cũng quá hoảng rồi, mất máu quá nhiều rồi, cô phải cầm máu sơ cứu cho anh ta, chưa kể còn xử lí tên kia nữa. Bên ngoài chẳng ai có một hành động gọi cấp cứu, Hạ Vi tức quá quát tháo luôn đám đông: “Các người còn không nhìn thấy gì à?! Không ai biết gọi cứu thương sao chứ?” Rồi một người trong số đó đã gọi được cứu thương đến. Vừa đúng lúc Ngụy Hoắc Thần nhanh chân đi tới hỏi Hạ Vi và hai viên cảnh sát đang bảo vệ đám đông:
- Có chuyện gì đang xảy ra ở đây? Nói ngắn gọn
Hạ Vi đưa tay chào anh kiểu quân ngũ, báo cáo
- Thưa sếp, hung thủ đang ở trong đó, tình hình khá hỗn loạn
Việt Quất nghe theo những gì Liêu Song bảo, lấy mấy cái khăn tang chưa dùng trên bàn đưa đến để cô quấn chặt lại con dao và cố định vết thương. Trong khi cả hai kéo anh ta ngồi dậy dựa vào tường, còn Việt Quất hết cách vội vã qua bàn vong lấy chai nước và cắt trái cây ra để anh ta ăn tạm lấy sức tỉnh táo. Liêu Song và Việt Quất cố gắng nói chuyện với anh ta, tay vỗ vỗ mặt để người kia không chìm vào giấc ngủ, anh ta cũng đã tỉnh táo hơn một chút, anh ta bỗng dưng hét lớn:
- Phía sau, coi chừng!
Hắn đã thức dậy và cầm lấy dĩa trái cây cổ bồng bằng sứ to gấp đôi đầu đi đến vung lên đập mạnh về phía Liêu Song. Cô quay lưng lại, không phản ứng kịp nữa rồi. Cô đưa tay lên che lại thì nghe thấy một tiếng choang chói tai
Cứu tinh xuất hiện rồi!
*
*
*
*
*
Một chương mới đã ra nữa rồi, cảm ơn mọi người ủng hộ truyện của Ri, mãi iu nạ
Liệu nếu mình làm những điều này có thể khiến bản thân trở nên tốt hơn không? Ba mẹ cô nơi trời cao có cảm thấy hài lòng chứ? Bà và ông có thấy hãnh diện với đứa trẻ dư thừa này không?
Cha mẹ biết chứ? Con vẫn đang cố gắng để từng bước đòi lại công bằng cho cha mẹ, cho Quốc Anh, và cho con. Đã bao lần con lạc lối, con muốn đi theo cha mẹ nhưng rồi lại thôi, nghĩ đến chú mèo mình nhỏ còn đang say ngủ trong khách sạn mèo hay đứa em trai vẫn luôn yêu thương chị nó hơn cả ruột thịt lại không nỡ. Con đang cố gắng đơn phương chống chọi với nỗi đau và bệnh tật trong tâm hồn bằng những đợt trị liệu, bằng thuốc uống ngày càng dày lên.
Và rồi cô nghĩ đến đồng đội, liệu cô có phải đồ thừa như hồi thơ ấu cô đã từng chứ? Nghĩ lại thì, họ không ghét mình như đã từng, cũng tốt rồi. Nhưng cô chỉ sợ duy nhất đội trưởng Ngụy. Chuyện cô bỏ đạo để theo cảnh sát anh có thể cho qua, nhưng riêng chuyện còn lại, hi vọng đừng để bị phát hiện thì tốt hơn
- Cô Ngô? Ngô Liêu Song?
Đợi lặp lại lần thứ ba, cô hốt hoảng buông thỏng sợi dây chuyền kỉ vật ra rồi xoay đôi mắt long lanh hốt hoảng về phía anh đáp vâng lại một tiếng. Ngụy Hoắc Thần quăng chiếc bánh hamburger đầy ụ thịt và rau qua, Liêu Song có chút hốt hoảng xua tay từ chối:
- S-sếp, em ăn kiêng!
Hoắc Thần không hài lòng, thoáng cau mày vì cách xưng hô xa cách của đối phương
- Cô mới nói gì?
- D-dạ thưa anh Hoắc Thần, tôi đang ăn kiêng ạ, không thể ăn được mấy món này đâu!
Anh thở dài bất lực với người con gái này, gầy nhom mà còn ăn kiêng! Ngụy Hoắc Thần lần đầu dùng giọng thỏa hiệp nói:
- Chúng ta có thể ra ngoài làm nhiệm vụ cả đêm, xong việc rồi ăn kiêng cũng được, giờ ăn bánh hamburger lót dạ đi, hi vọng hợp khẩu vị của cô
Nhìn dáng vẻ ngượng ngịu gãi đầu của anh, Liêu Song vui vẻ đáp anh
- Đồ của sếp mua đương nhiên phải ngon và hợp khẩu vị chứ, em sẽ cố gắng ăn cho hết ạ!...Mà quên nữa Hoắc Thần, chúng ta đi đâu thế?
Anh không trả lời, thắt dây an toàn lại, ngồi yên nhìn ra ngoài, một lúc sau chiếc Toyota Camry xám trơn chạy ra khỏi bãi xe công ti. Chiếc xe của anh cũng theo đuôi xe kia. Lúc này Hoắc Thần đưa cho cô chiếc Iphone X, trong đó đã mở định vị sẵn, Liêu Song đang ăn xém chút đã bị nghẹn vì hành động kì lạ của anh, cô sớm đã biết ý anh muốn gì nên cũng không đáp lại mà nhìn xuống chấm đỏ đang di chuyển.
Cô len lén nhìn anh đang lái xe. Vậy là sếp và cô cũng đang có chung nỗi nghi ngờ, nhưng lại không nói...
Nếu không có chứng cứ thì không tùy tiện nói bừa!
Anh phóng vụt ga vào cao tốc làm cô giật mình nghiêng ngả, chiếc xe như một con báo lao vụt trên đường cao tốc.
Chiếc xe di chuyển với tốc độ ngày càng đáng sợ hơn, trái ngược với tốc độ không nhanh không chậm hồi lúc đi đến Trùng Khánh. Với một người có kinh nghiệm và tay lái khỏe như Liêu Song cô còn cảm thấy hãi hùng chứ đừng nói gì những người khác, thế nhưng người bên cạnh lại như không có gì. Đúng là người không bình thường thì chẳng làm cái quái gì bình thường cả!
Quay về Vũ Hán thì đã điện đóm lên đèn, từng dòng người, từng chiếc xe qua lại đông đúc. Những rặng anh đào dọc hai bên đường phát sáng ánh hồng như tô điểm thêm sự rực rỡ cho thành phố nhỏ về đêm.
Ngụy Hoắc Thần bảo với cô rằng anh có một chút chuyện đột xuất nên đã quay về cục trước, còn bảo cô dùng xe của anh đi mà theo dõi Ung Kiện. Nói không ngoa thì anh quá đỗi hào phóng rồi
- ...Anh Thần, khó khăn lắm em mới khôi phục được dữ liệu trong bộ nhớ. Trong đó có một đoạn ghi âm, thời gian ghi là vào thời điểm trước khi nạn nhân bị sát hại
- Ngoài ra còn gì nữa?
- Dạ thưa, ngoài đoạn ghi âm cũng chỉ có những tấm ảnh và file công việc thông thường
Ngụy Hoắc Thần yên tĩnh ngồi trên ghế dựa, trên tay lắc lắc nhẹ li cà phê đen không lạnh không nhạt hỏi. Đôi mắt hổ phách đen láy nhìn về phía bóng lưng của viên cảnh sát trẻ Viên Minh - Một tay hacker mũ trắng chuyên nghiệp mà anh vừa thu nhận được khoảng một năm – Nhưng thật chất, cậu ta cũng là “đồng loại”, đang làm việc dưới sự bảo hộ của anh. Cả hai vốn đã rất hiểu ý nhau, nhanh chóng bật đoạn ghi âm lên
Nghe xong, anh đứng dậy quay lưng rời đi, tay vừa chạm vào nấm đấm cửa thì người còn lại bất chợt hỏi anh với vẻ khó chịu
- Tại sao anh lại thu nhận con nhỏ gần như bất tài đó về đây? Ngoài đọc suy nghĩ ra chẳng có tí tài cán nào như thế!
Hoắc Thần lườm lườm liếc nhìn, đôi mắt ánh lên tia hổ phác rồi chuyển thành ngọc lục bảo chói lóa, giọng trầm trầm mang đầy tia lửa muốn thiêu chết đối phương
- Nói ai bất tài? Nói lại xem?
Khí thế của anh áp bức đối phương đến nỗi câm nín không phản bác được lời nào, lúc này anh không nể mặt tức giận đóng rầm cánh cửa lại
Ngô Liêu Song mở Wechat lên xem những manh mối mới nhất về vụ án, chỉ là vài ba bằng chứng vặt và ví tiền sạch trơn bị vứt ra thùng rác. Cô lại bất giác thở dài, rốt cuộc thì vẫn đâm đầu vào ngõ cụt
Cô đang chán nản suy nghĩ. Bỗng một bóng đen lén lút lọt vào tầm mắt mình, linh tính như mách bảo có gì đó không bình thường. Hắn ta ngó nghiêng trước cửa nhà tang lễ, nơi đám tang của Phùng Diệp đang được tiến hành
Cô cũng không vội bám đuôi theo hắn mà chụp lại một tấm hình gửi đi, lại nhìn hắn lén la lén lút thấp thỏm chờ đợi. Hai tiếng sau, khi chỉ còn bảo vệ nhà tang lễ, bóng đen đó mới tiến vào. Liêu Song một thân đội nón kết, đeo khẩu trang kín mặt rồi theo chân bóng đen đã rõ hình đi vào đám tang.
Vào trong nơi sáng rồi mới thấy dáng vóc này y hệt như tên mà cô đã nhìn thấy trong đoạn ghi hình của CCTV, một kẻ có vóc dáng hao hao giống với nghi phạm số một – Ung Kiện. Ban nãy Ung Kiện chưa hề rời đi, trong lòng đã sớm có linh cảm không tốt mấy rồi. Đành ngồi xuống băng ghế trước phòng, án binh bất động chờ đợi diễn biến tiếp theo như mệnh lệnh, trơ mắt nhìn cửa lớn đóng lại
Không ai biết rằng dáng vẻ ngây thơ vô hại của người con gái nhỏ bé này đã từng khiến vô số bọn tội phạm hay lũ mafia sa lưới. Không kẻ nào tin được rằng một người có tâm lí yếu như sên lại có thể cương quyết và điên cuồng chống lại tội ác như vậy.
Hắn bước vào quỳ lạy trước linh cữu Phùng Diệp, lạy tạ liên tục, hai tay chấp lạy sợ hãi:
- Diệp Diệp, anh không cố ý! Anh xin lỗi, em đ-đừng ám anh nữa! Được không? Anh biết lỗi rồi, tại em không nghe lời phá đứa bé đó đi!... Nếu em ngoan ngoãn đồng ý theo anh về thì đã không có chuyện gì rồi!
Đáp lại hắn chỉ là tiếng vang và sự lặng thinh đáng sợ.
- ...nếu em đi theo anh em thì em sẽ rất hạnh phúc, nhưng em chia tay anh rồi cương quyết quen thằng ch* họ Ung đó! Nó có gì tốt để em theo chứ? Em ở với anh, anh giàu rồi sẽ cho em cơm no áo mặc, giàu rồi cũng nuôi em mà...
Nghe đến đây có chút nực cười, phía sau cánh cửa thông với chánh điện. Thứ thơ tra văn giả dối buồn nôn này, căn bản anh ta chẳng tài nào nuốt nổi.
Nếu không có cảnh sát chen chân vào, anh đã sớm bóp chết hắn từ lâu rồi! Phải kìm nén...
Và rồi anh ta mở cửa lao ra đá tên đó ngã sống soài ra đất rồi đấm túi bụi vào mặt, không chỉ có tiếng thét thất thanh mà còn có những câu cực kì khó nghe
- Thằng ch* chết, mày dám gi*t vợ tao! Mẹ mày! HÔM NAY TAO KHÔNG ĐẬP CH*T MÀY TAO KHÔNG LÀ UNG KIỆN!
- Á! Á... Đau
- Mày nghĩ tao không biết mày đe dọa Phùng Diệp à? Mày nghĩ tao không biết mày giở trò đồi bại với cô ấy để đổi lấy tiền trong sổ tiết kiệm à?! Mày biết đau mà còn dám bỉ ổi sao?! Hôm nay tao đập nát đầu mày để tạ lỗi với cô ấy!
Hạ Vi hớt hải chạy vào nhà tang lễ, vừa đi thì bắt gặp Liêu Song đang đá cánh cửa gỗ dày cộm đi vào, trước. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên bảo vệ và đám đông xung quanh, Liêu Song cầm khẩu súng xoay 9mm lên bắn vào tay nắm cửa vài phát rồi đá mạnh cho cánh cửa bật ra.
Một cảnh tượng dã man diễn ra...
Tên đàn ông đang bị túm cổ ép quỳ lạy trước linh cữu của người con gái của kẻ khác, và phải quỳ lại nốt cả sinh linh bé nhỏ vừa thành hình bên cạnh.
- Cảnh sát đây, anh Ung, anh dừng lại cho tôi, đây là hành vi giết người đấy!
Nếu đã xem mệnh lệnh của cô như nước đổ lá môn, được thôi, một phát súng chỉ thiên thì sao? Cuối cùng thì tên họ Ung cũng phản ứng nhìn cô. Trái ngược với sự kiên định lại là sự hoang dại và tuyệt vọng hiện rõ lên dưới con mắt của đối phương. Anh ta hoàn toàn đau khổ và phát điên trước những gì đã xảy ra, khát khao trả thù đã che mờ đôi mắt đó
Không được nao núng, cô không thể để cho anh ta giết người nhưng cũng không thể để tên hung thủ vụt mất!
Hạ Vi đã xua đuổi bớt được đám đông, nhưng còn phải bảo vệ những người lì lợm hiếu kì đứng xem. Hạ Vi thầm nghĩ, cô gái à cậu nhớ đừng ngang nhiên cướp công đấy, yên tâm chị đây sẽ bảo vệ tốt dân thường
Tranh thủ nạp đạn khẩu súng xoay rồi giơ lên phía hai người kia lạnh giọng ra lệnh
- Giơ tay lên! Cả hai người!
Ung Kiện lúc này mới bình tĩnh thả ra rồi giơ tay lên, vừa buôn tay ra một cảnh tượng bất ngờ diễn ra... Hắn ta hét lớn như lợn bị chọc tiết
- ĐI CHẾT ĐI!
Từ đâu ra trong người hắn lôi ra một con dao Thái Lan đâm vào cổ đối phương nhưng lại trật quỹ đạo xuống bắp tay trái tên họ Ung đó.
Ngô Liêu Song cô thừa biết
Hắn ta điên quá hóa liều rồi, hắn sẽ lao ra tấn công bất cứ ai để sống sót. Và giờ hắn đang lao về phía cô theo bản năng, để đâm cô một nhát và cướp lấy khẩu súng trên tay.
Né được một đường dao, cất khẩu súng vào lưng quần rồi lao ra khống chế hắn. Tên này ốm yếu thế, giờ đây sức còn khỏe hơn cả một người đàn ông bình thường nhưng không vì thế mà nao núng, cô lấy thế khống chế tay cầm dao rồi đá hắn văng xuống dưới bàn vong bất tỉnh
Lúc này cô hớt hải chạy đến cầm máu cho Ung Kiện, Việt Quất lúc này cũng hớt hải vừa tới. Liêu Song cũng quá hoảng rồi, mất máu quá nhiều rồi, cô phải cầm máu sơ cứu cho anh ta, chưa kể còn xử lí tên kia nữa. Bên ngoài chẳng ai có một hành động gọi cấp cứu, Hạ Vi tức quá quát tháo luôn đám đông: “Các người còn không nhìn thấy gì à?! Không ai biết gọi cứu thương sao chứ?” Rồi một người trong số đó đã gọi được cứu thương đến. Vừa đúng lúc Ngụy Hoắc Thần nhanh chân đi tới hỏi Hạ Vi và hai viên cảnh sát đang bảo vệ đám đông:
- Có chuyện gì đang xảy ra ở đây? Nói ngắn gọn
Hạ Vi đưa tay chào anh kiểu quân ngũ, báo cáo
- Thưa sếp, hung thủ đang ở trong đó, tình hình khá hỗn loạn
Việt Quất nghe theo những gì Liêu Song bảo, lấy mấy cái khăn tang chưa dùng trên bàn đưa đến để cô quấn chặt lại con dao và cố định vết thương. Trong khi cả hai kéo anh ta ngồi dậy dựa vào tường, còn Việt Quất hết cách vội vã qua bàn vong lấy chai nước và cắt trái cây ra để anh ta ăn tạm lấy sức tỉnh táo. Liêu Song và Việt Quất cố gắng nói chuyện với anh ta, tay vỗ vỗ mặt để người kia không chìm vào giấc ngủ, anh ta cũng đã tỉnh táo hơn một chút, anh ta bỗng dưng hét lớn:
- Phía sau, coi chừng!
Hắn đã thức dậy và cầm lấy dĩa trái cây cổ bồng bằng sứ to gấp đôi đầu đi đến vung lên đập mạnh về phía Liêu Song. Cô quay lưng lại, không phản ứng kịp nữa rồi. Cô đưa tay lên che lại thì nghe thấy một tiếng choang chói tai
Cứu tinh xuất hiện rồi!
*
*
*
*
*
Một chương mới đã ra nữa rồi, cảm ơn mọi người ủng hộ truyện của Ri, mãi iu nạ