Mục lục
Sinh Tồn Trong Tận Thế - Lý Thiên Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thiên Anh vừa phát cơm, vừa tranh thủ hỏi chuyện mọi người về tình hình của hai cứ điểm.

Tuy hắn cũng tin bác Tấn, nhưng với tính cẩn thận hắn vẫn thăm dò lại một lần cho chắc.

Đương nhiên hắn thăm dò không phải là kiểu lộ liễu, mà thăm dò thông qua sự quan tâm đến những người dân lao động.
Hỏi xem trong nhà bọn họ có bao nhiêu người, bọn họ có chỗ ở hay quần áo ấm mặc khi trời rét không, có phải thường xuyên chịu đói bụng không? Bị ai hà hiếp, áp bức không?
Thiên Anh thông qua những câu hỏi quan tâm như vậy mà tìm hiểu tình hình, một ngàn người ai cũng được hắn hỏi qua một lần.

Rất nhanh Thiên Anh đã định hình được hai thế lực kia là dạng tổ chức như thế nào.
Vốn Thiên Anh chỉ hy vọng bác Tấn là một người có tâm cùng có tầm.

Nhưng không ngờ cô nàng Lệ Vi kia cũng không phải nhân vật tầm thường.

Một cô gái yếu ớt, không có sức mạnh.

Nhưng lại có thể quản lý hàng ngàn người.

Nói có người nghe, đe có người sợ.
Biết được điều này thì trong lòng Thiên Anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vốn hắn còn một dự tính, nhưng tới hiện tại thì không cần làm nữa rồi.

Việc của hắn lúc này là bình tĩnh quan sát.

Gần một giờ sau.
Do có nhiều người làm cùng, nên việc phát cơm cho mọi người rất nhanh.

Không bao lâu đã phát xong tất cả một ngàn xuất ăn.


Thực ra đáng lý là còn nhanh hơn.

Nhưng do trong quá trình phát cơm, tự dưng lại thiếu cơm với đồ ăn.
Đã vậy mấy tay đầu bếp còn bị mang đi xử lý mất rồi.

Thành ra Thiên Anh phải tự mình xuống bếp nấu cơm cho mọi người.

Tài nghệ nấu ăn của Thiên Anh không phải bàn, so với đám đầu bếp tạp nham của Mãng Xà Bang thì hơn xa.
Tốc độ nấu vừa nhanh, đồ ăn lại ngon, mọi người thích quá trời.

Sau khi phát cơm xong, Thiên Anh cùng với một số anh em khác cùng ngồi lại ăn chung với mọi người.
Đồ ăn của bọn họ cũng giống của mọi người, cũng không khác gì cả.

Chẳng qua trên bàn bọn họ có thêm chai rượu nhẹ mà thôi.

Bốn giờ chiều.
Sau khi ăn cơm xong, Thiên Anh đi thăm Thiên Lang.

Về phần những người khác thì chuẩn bị đồ đạc để lên đường trở về căn cứ.

Dù sao hiện tại cũng bốn giờ chiều rồi, rất nhanh nữa thôi trời sẽ tối.
Đến khi trời tối sẽ có nhiều nguy hiểm, vì vậy mọi người phải tranh thủ trở về trước khi trời tối.

Thật ra mọi người lúc này cũng đang mong trở về nhà càng sớm càng tốt, hôm nay bọn họ kiếm được rất nhiều đồ ăn.
Khi trở về có thể cho những người trong gia đình ăn một bữa no.

Mỗi thời kỳ mỗi khác, thời kỳ hòa bình thịnh thế, muốn vui thì phải có nhiều tiền, được đi chơi đó đây.

Nhưng thời loạn thế chỉ cần được sống, được ăn no là đã vui.

Nếu như có thể có được một bữa ăn ngon, ăn cùng với gia đình thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Ở bên trong nơi ở của Thiên Lang.
Mặc dù tối hôm qua Thiên Lang bị thương vô cùng nặng, nhìn giống như sắp chết tới nơi rồi.

Nhưng còn chưa tới một ngày toàn bộ vết thương bên ngoài đã lành lại.

Hơn nữa nó còn đã có thể đứng dậy, chạy nhảy, ăn uống sinh hoạt một cách bình thường.
Lúc này đây Thiên Lang đang ăn thịt con cá sấu mà nó bắt được tôi bữa nọ.

Mặc dù con cá sấu kia cũng nặng vài chục tấn, thế mà đã bị Thiên Lang ăn sắp hết, nay cũng chỉ còn phần đuôi mà thôi.
Thiên Lang có cái kỳ, nó ăn phần không ngon trước, còn phần ngon thì để dành sau mới ăn.

Thiên Anh ngồi ở cạnh đó, vừa nhìn nó ăn vừa đăm chiêu suy nghĩ.
Thiên Lang thấy vậy thì có phần tò mò hỏi:
“Chủ nhân đã nghĩ gì mà nhập tâm thế?”
Thiên Anh nghe vậy thì nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn nói:
“Ta đang nghĩ xem có nên rút ra mạch sống Nova trong người cấy cho Ngáo không.

Như vậy thì Ngáo sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hiện tại.”
Thiên Lang nghe vậy thì đứng hình vài giây, sau đó nó lắc đầu nói:
“Ngáo cảm thấy không nên làm như vậy.”
Thiên Anh hiếu kỳ hỏi:

“Vì sao?”
Thiên Lang thành thật nói:
“Chủ nhân nếu như không có cổ vật kia sẽ rất yếu ớt.

Một con biến dị thú cấp bốn cũng có thể dễ dàng giết chủ nhân.

Nếu chủ nhân chết rồi thì Ngáo cùng với Thanh biết phải làm sao đây? Với hiện tại không phải tốt sao, chúng ta hợp lại cũng có thể đối phó tất cả.

Phải không Thanh Đần?”
Bé Thanh đang cuốn người trên xà ngang, nghe Thiên Lang hoi thì đáp:
“Bé cũng thấy vậy đấy, với Ngáo nó cũng đâu cần thứ kia lắm đâu! Không lâu nữa Ngáo nó sẽ tiếp tục biến đổi, tới lúc đó nó lại sẽ mạnh lên thôi mà.

Còn chủ nhân thì không biết khi nào mới có thể tiếp tục biến đổi.

Nếu không có cổ vật, chủ nhân cũng giống mấy con biến dị thú cấp thấp vậy, khẽ cắn cái là chết.”
Nghe được lời nói thẳng thắn của bé Thánh cùng Thiên Lang, Thiên Anh khóe môi giật giật.

Hai cái đứa này nói cũng thẳng quá, hắn biết bản thân đúng là yếu thật.

Nhưng nghe được những lời này để hắn có chút bất đắc dĩ.
Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang có chút tủi thân thì Mít Đặc lại nói:
“Này, tôi vừa phát hiện ra cái này khá thú vị.”
Thiên Anh đang tủi thân, nghe được Mít Đặc nói vậy thì hỏi:
“Có chuyện gì vậy Mít Đặc?”
Mít Đặc vui vẻ đáp:
“Tôi có thể hoàn toàn khống chế được mạch sống Nova rồi.

Anh có thể thông qua tôi khống chế được nó.

Mà tôi có cách giúp cho mạch sống Nova phát triển.”
Thiên Anh có phần kinh ngạc hỏi:
“Cách gì, nói nghe thử đi.”
Mít Đặc cười nói:
“Nó có thể hấp thụ các loại vật chất trong tự nhiên để giúp anh tăng cường xương cốt.

Có điều tùy vào dạng vật chất khác nhau, mà tốc độ hấp thụ cũng khác nhau.


Muốn hấp thụ nhanh chỉ có hấp thụ xương cốt của nhân loại.”
Thiên Anh nghe vậy thì hỏi:
“Thế xương cốt của thú biến dị thì sao?”
Mít Đặc nói:
“Cũng được, nhưng mà hơi đâu.”
Thiên Anh biết được tin này thì lập tức tiến hành thử nghiệm.

Dù sao trong phòng cũng đang có bộ xương của con cá sấu biến dị.
Thiên Anh đưa tay ra, mạch sống Nova từ bên trong lòng bàn tay hắn bắn ra bảy tám các sợi tơ mảnh đâm vào bên trong xương cốt con cá sấu.

Cái thứ nhìn giống sợi tơ kia thực ra không phải tơ mà là hàng triệu máy móc kích thước bé nhỏ.
Thiên Lang cùng bé Thanh thấy vậy thì hiếu kỳ, Thiên Lang vừa nhai nhoàm nhoàm vừa hỏi:
“Chủ nhân làm cái gì mà trông kỳ cục vậy?”
Thiên Anh dùng tay phải làm động tác phất tay, sau đó nói:
“Ăn đi, con nít biết gì mà hỏi.”
Bé Thanh đang đu trên xà ngang nghe vậy thì nói:
“Không biết mới hỏi, chứ biết còn hỏi làm gì nữa ạ.”
Thiên Anh: “...”
Nghe bé Thanh nói câu này hắn không phản bác được.

Bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của Thiên Lang cùng bé Thanh, hắn bất đắc dĩ giải thích cho hai đứa kia, mặc dù nói cho bọn nó xong, bọn nó cũng quên ngay thôi.
Hai đứa bọn nó chỉ có thứ gì ăn ngon, nơi nào chơi vui là nhớ lâu.

Chứ còn mấy cái kiến thừ kỳ quái thì bọn nó nghe xong, hai phút sau quên sạch.
Mà thực ra nếu bọn nó chịu nghe xong còn tốt, đằng này nghe được một nửa, hai đứa bọn nó chán quá không chịu nghe nữa, quay qua nói chuyện với nhau.
Thiên Anh thấy bọn nó lếu láo vậy, rất muốn bợp tai cho mỗi đứa một cái.

Có điều suy đi nghĩ lại hắn lại thôi, dù sao hắn là người lớn, không chấp nhặt với con nít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK