“Lâm Mặc!” Nhìn thấy Diệp Tinh ra khỏi hồ truyền thừa, mấy người Nguyên Nha nhanh chóng tiến lên, trên mặt đều mang vẻ vui mừng.
“Mắt thời không, Lâm Mặc, ngươi ngưng tụ được ra mắt thời không!” Nguyên Nha cười đến mức mấy nếp nhăn trên mặt cũng biến thành một đóa hoa cúc.
“Mắt thời không?” Diệp Tinh lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Đó là cái gì?”
Hắn đoán chắc đó là con mắt màu tím trong thức hải của mình, nhưng lại không biết tình huống cụ thể là gì.
Đạo chủ Tân Việt ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “Lâm Mặc, trước khi tiếp nhận truyền thừa thiên phú Huyễn yên ta đã nói rồi, mỗi thành viên của Huyễn tộc có thể nắm giữ được thiên phú mạnh hoặc yếu, Mắt thời không chính là biểu hiện của thiên phú Huyễn yên cường đại nhất.”
“Biểu hiện cường đại nhất?” Diệp Tinh trầm ngâm.
“Mắt thời không chỉ được ghi lại ở trong lịch sử của tộc chúng ta, trừ vị lão tổ Huyễn tộc đầu tiên ra thì chưa có người nào đạt tới.” Đạo chủ Tân Việt cười.
“Chỉ có một vị đạt được?”
Diệp Tinh nghe đạo chủ Tân Việt nói như thế thì trong lòng lập tức có rất nhiều ý tưởng.
“Xem ra khí lưu màu xám đã tăng thiên phú Huyễn yên của mình lên đến cực hạn.”
Trong lòng hắn lúc này vô cùng vui sướng, đối với hắn mà nói, thiên phú Huyễn yên càng mạnh càng tốt.
“Ha ha, Lâm Mặc, lúc trước ta nghe Nguyên Nha nói Huyễn tộc chúng ta xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, có thể ở trong hồ truyền thừa tám trăm năm, không ngờ ta vừa quay lại thì ngươi đã cho ta một chấn động.”
Một người đàn ông trung niên xa lạ bên cạnh cười nói.
Diệp Tinh nhìn người đàn ông này.
“Lâm Mặc, giới thiệu một chút, đây là đạo chủ Côn Ngọc của tộc ta, Đại đạo chi chủ cấp hai!” Tân Việt mỉm cười giới thiệu.
Diệp Tinh gật đầu, nói: “Côn Ngọc.”
Trừ Nguyên Nha ra thì Côn Ngọc chính là người mạnh nhất Huyễn tộc.
Nguyên Nha hỏi tiếp: “Lâm Mặc, nắm giữ được Mắt thời không, bây giờ ngươi cảm thấy uy lực như thế nào?”
Gương mặt ông ta tràn đầy ý cười, lâu rồi không thấy ông ta vui vẻ như vậy.
“Uy lực à?” Diệp Tinh phán đoán một chút: “Nếu như là một vị Đại đạo chi chủ cấp một thì ta nghĩ mình có thể trói buộc người đó được mười mấy giây.”
Đạo chủ Tân Việt nghe vậy thì nhìn mấy người khác, sau đó nói: “Biến thái.”
Đạo chủ Tân Việt lắc đầu thở dài: “Lâm Mặc, bây giờ ta đang nắm giữ Huyễn yên, nhưng dốc toàn lực cũng chỉ có thể trói buộc một vị đại đạo chi chủ cấp một một phần một trăm giây.”
Một phần một trăm giây và mười mấy giây, đây chính là chênh lệch gấp vạn lần!
Tất nhiên hiệu quả này lớn hơn rất nhiều so với thời điểm trước.
Đạo chủ Tân Việt lúc trước cũng đón nhận truyền thừa trong hồ truyền thừa, uy lực Huyễn Yên cũng tăng lên rất nhiều.
Nguyên Nha nghe vậy thì gật đầu cười: “Vậy với Đại đạo chi chủ cấp hai thì sao?”
Bọn họ cũng chỉ biết về Mắt thời không qua sách chứ không hiểu biết nhiều về uy lực của nó.
Vị lão tổ kia của bọn họ sau khi đào tạo được hai cường giả Thánh hoàng cho tộc thì trực tiếp rời đi, sau đó không có tung tích gì nữa.
“A, cái này thì ta cũng không biết.” Diệp Tinh lắc đầu.
Hắn cũng không rõ ràng lắm về uy lực của mắt thời không.
“Đơn giản thôi!” Đạo chủ Côn Ngọc nghe vậy thì mỉm cười bước ra: “Để ta tới thử nghiệm một chút là được rồi.”
“Ta là Đại đạo chi chủ cấp hai, ta không sử dụng binh khí hay bảo vật gì, Lâm Mặc ngươi cũng không sử dụng, chỉ dùng Mắt thời không, xem xem tình hình chiến đấu thế nào.”
“Cách này được!”
“Ta đồng ý!”
Nhất thời, đại đạo chi chủ của Huyễn tộc đều gật đầu.
Ánh mắt Diệp Tinh hơi chuyển động: “Được.”
Hắn cũng muốn kiểm tra sức mạnh của Mắt thời không.
“Nhưng vừa rồi ta đã tiêu hao gần hết năng lượng của Mắt thời không, cần khôi phục một chút.” Diệp Tinh nói.
Vừa rồi Mắt thời không đã trói buộc ba vị Đại đạo chi chủ cấp một và các thành viên khác của Huyễn tộc, bây giờ hắn rất khó phát huy hoàn toàn.
“Đúng vậy, Mắt thời không không thể thi triển vô hạn được.”
“Lâm Mặc, ngươi cứ nghỉ ngơi đi, xem xem cần bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục lại như cũ!”
Nguyên Nha và những người khác đều gật đầu nói.
Bí thuật càng mạnh thì càng cần nhiều thời gian, loại bí thuật này khống chế thời không, nếu như có thể thi triển vô hạn thì thực sự quá nghịch thiên rồi.
Bọn họ ai cũng cảm thấy vô cùng hứng thú với Mắt thời không.
...
Thời gian rất nhanh, một tiếng đã trôi qua.
“Khôi phục hoàn toàn rồi?” Diệp Tinh cảm nhận được con mắt màu tím trong ý thức.
“Thời gian nhanh hơn mình nghĩ!”
Hắn sung sướng, mấu chốt là mắt thời không quá nghịch thiên, thời gian khôi phục cũng không coi là dài.
“Dường như hấp thụ năng lượng trong vũ trụ?” Diệp Tinh mơ hồ cảm giác được Mắt thời không khôi phục như thế nào.
Hắn đứng dậy, nói: “Côn Ngọc, ta chuẩn bị xong rồi.”
“Hả? Khôi phục rồi?” Đạo chủ Côn Ngọc nhìn về phía Diệp Tinh, ánh mắt sáng lên.
Ông ta cũng đi ra ngoài.
“Không gian ở đây quá nhỏ, Lâm Mặc, chúng ta ra ngoài chiến đấu.” Đạo chủ Côn Ngọc cười to.
“Cầu còn chẳng được!” Diệp Tinh nhanh chóng đáp lại.
Vút! Vút!
Hai bóng dáng lập tức xuất hiện ở hư không.
“Đi, chúng ta đi xem một chút!”
Tân Việt cười to, mấy cường giả lập tức rời khỏi đại điện.