Tình hình ngày càng biến xấu, Mục lão quỷ sắc mặt không tốt tẹo nào. Lão nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thiên, cảm thấy tất cả là do tiểu tử này làm trò quỷ.
Bàn tay khô héo lộ ra một chỉ điểm xuống dưới. Lực lượng một ngón tay này làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, không chế chống đỡ.
- Lão cẩu này thật sự ra tay với ta.
Hoàng Phủ Thiên khó tin, không ngờ Mục lão quỷ không nói không rằng trực tiếp ra tay với một vãn bối như hắn. Lần này đúng là giỡn quá lố, thảm rồi.
- Uy, Mộc lão đừng có giả chết. Lão có cái thủ thuật gì thì đem hết ra cho ta xem nào.
Nhìn khí thế ngón tay đang ập tới kia, Hoàng Phủ Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể hỏi lão cây gì trong đầu của mình.
- Này lão không lên tiếng, tí ngón tay kia ập tới ta mà chết lão cũng đừng hòng sống nổi.
Mặc kệ hắn hò reo cỡ nào, Mộc lão tuyệt nhiên im hơi lặng tiếng khiến hắn tức ê cả răng. Lão già này lặn ghê thật, sau đợt này ta đem tiểu khô lâu nhổ hết lá cây trên thân lão trả thù.
- Đường đường là trưởng lão của Thiên Nhất môn, xuất thủ với một tiểu đệ tử thì mặt mũi để đâu chứ.
Không gian đột nhiên nghe được âm thanh phong đạm kinh vân của một nữ nhân truyền tới. Tại phương xa chỉ thấy một đầu ngón tay tuyết trắng nhẹ nhàng cong ngón búng ra một chỉ.
Một đạo lưu ly từ ngón tay đó xuyên qua không gian, đụng vào ngón tay khô kéo của Mục lão quỷ. Hai cỗ lực lượng va chạm lập tức triệt tiêu, biến mất, không hề có khói lửa va chạm nào.
- Nguyên lai là Ngọc Nữ Phong, Cửu Thiên Phái, Hàn trưởng lão.
Ánh mắt của Mục lão quỷ quét tới trên người mỹ phụ, không vui nhưng không thể làm gì được. Cảnh giới đối phương không kém lão, bối phận cũng không kém.
Mà bên cạnh người mỹ phụ có một đám mây trắng giữa bầu trời mây đen vô cùng hút mắt. Trên mây trắng còn ló ra mấy cái đầu, cái đầu nào cũng xinh đẹp mỹ miều nha. Còn có mấy cái hướng Hoàng Phủ Thiên vẫy chào.
Hoàng Phủ Thiên thấy các thiếu nữ trên mây liền hiểu ra điều gì đó, thầm thở phào, tạm thời chắc sẽ ổn rồi. Hắn cũng đứng dậy, phủi quần áo một hồi, rồi đáp lễ chào lại.
- Haha. Hắn vừa chào chúng ta kìa.
- Trải qua một hồi kinh biến như vậy liền bình tĩnh được, thiếu niên Hoàng Phủ Thiên này tâm cảnh không tầm thường.
Các thiếu nữ ở trên mây thích thú thảo luận.
Thái Tâm Nhi đứng ké bên Cổ Nguyệt, ánh mắt bát quái thỉnh thoảng liếc xem bộ dáng hiện tại của nàng ta như nào. Tiếc là không soi ra được
tình hình gì, vẫn một bộ dáng lạnh lùng như ngày thường.
- Chắc chắn hai người này có gian tình, Cổ Nguyệt cả ngày mặt như bị liệt, khi khặp tên Hoàng Phủ Thiên này mới toát ra tí cảm xúc của con người. Còn ép Hàn sư thúc phải hiện thân cứu hắn ta. Hừ hừ, ta nhất định sẽ dò ra được.
Nếu không phải Thái Tâm Nhi biết được chính Cổ Nguyệt ép Hàn sư thúc xuất hiện thì nàng cũng không dám khẳng định suy nghĩ này.
Phía Mục lão quỷ thì hừ lạnh, đáp lời Hàn trưởng lão của Cửu Thiên Phái:
- Một đệ tử nho nhỏ của Kiếm Trảm tông lại cam đảm xúc phạp tới uy quyền của Thiên Nhất môn. Ta chỉ cho hắn một bài học nho nhỏ thôi.
- Một bài học của Mục trưởng lão cũng thật sự quá lớn rồi, ngươi là cường giả đi trước hà cớ gì phải chấp nhất một tiểu tử nho nhỏ phải không Vô Địch sư diệt.
Vị mỹ phụ trưởng lão của Cửu Thiên Phái chính là muốn ra tay cứu Hoàng Phủ Thiên một mạng.
Hóa ra nơi này cũng không chỉ có Kiếm Trảm tông với Thiên Nhất môn, giờ thêm Cửu Thiên Phái thì bọn họ muốn làm càn cũng khó.
Vị mỹ phụ nhìn khuôn mặt hầm hầm của Mục lão quỷ cũng bất đắc dĩ, càng khó hiểu vì sao Cổ Nguyệt lại phải ép nàng cứu một thiếu niên ngoại môn của Kiếm Trảm tông.
Lúc đầu nàng không muốn ra tay vì kiêng kị tới Tiêu Vô Địch. Mặc dù hai bên đồng dạng là Thiên Nguyên cảnh, nhưng mà chiến lực hai bên chênh lệch tới mức nực cười, nếu quả thật động thủ, chỉ sợ nàng tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Vô Địch.
Tiêu Vô Địch im lặng từ nãy cuối cùng cũng lên tiếng:
- Mục lão, Tô lão, các ngươi còn nhớ khí tức của kẻ giả mạo đó không.
- Thuộc hạ và Tô lão vẫn còn nhớ, tên đó tu luyện công pháp đặc thù chứa âm sát khí vô cùng.
- Ở đây cũng đã tập hợp gần đủ số lượng đệ tử của Kiếm Trảm tông rồi. Hai ngươi dò xét xem có tên đó lẫn lộn trong đây không. Nếu hắn ta chỉ có thực lực như ngươi nói thì muốn lẩn tránh khỏi cường giả như hai Thiên Nguyên cảnh là không thể nào.
- Rõ.
Mục lão cùng Tô lão nhìn nhau, linh hồn lực bạo dũng mà ra, đem bản doanh bao bọc lại, quét qua từng vị đệ tử.
Các đệ tử Kiếm Trảm tông bị một cảm giác huyền diệu, cả người bọn hắn giống như không có bí mật gì, đều bị nhìn thấu tất cả vậy. Thật sự kiến người ta cảm thấy rùng mình.
Trần Thập Nhất cũng lo lắng cho Hoàng Phủ Thiên trước mặt của Thiên Nguyên cảnh cường giả dò xét, dù Ẩn Khí quyết của Hoàng Phủ Thiên cũng vô dụng thôi. Hai lão già này đã ghi nhớ khí tức của hắn, chỉ cần cảm nhận được khí tức này hắn liền sẽ bại lộ.
Vân Uyên thập phần lo lắng, nàng có lẽ tính lên tiếng nhận rằng sự tình đó do nàng gây ra thì chắc chắn Hoàng Phủ Thiên sẽ thoát nạn.
May có Trần Thập Nhất vội vàng ngăn nàng ta lại, Hoàng Phủ Thiên đã dặn hắn nhất định kiềm chế hành động nông nổi của mọi người. Có lẽ hắn đã đoán được tình hình này và có phương pháp ẩn dấu rồi, hắn chắc chắn sẽ không sao.
Đây là điều mà Trần Thập Nhất tự huyễn hoặc bản thân mình.
Cổ Nguyệt ở trên đám mây, bàn tay cũng siết chặt trường kiếm, thay Hoàng Phủ Thiên lo lắng. Nàng nhớ rằng khi Hoàng Phủ Thiên thúc dục công pháp nàng liền cảm nhận được âm sát khí nhờ thể chất đặc thù của mình. Nếu hắn bị dò ra thì thật sự khó mà tránh được tai kiếp.
- Sự tình tới mức này ta cũng không thể làm gì hơn. Chỉ mong ngươi thật có thể vượt qua được kiếp nạn này.
Làm đến bước đường này là cực hạn của Cổ Nguyệt rồi, trả ân tình cũng tốt, hay cảm xúc khác cũng được. Nàng không thể tiếp tục can thiệp vào nữa. Tiêu Vô Địch là tên yêu nghiệt thật sự, Hàn sư thúc có lẽ không phải đối thủ của hắn.
Cổ Nguyệt còn muội muội phải lo, không thể mạo hiểm thêm nữa.
Linh hồn lực quét qua người của Hoàng Phủ Thiên, trái tim hắn giống như bị treo lên cao, trong lòng căng thẳng. Kiếp này có vượt qua được không là nhờ nó đấy.
Trên bầu trời, Tô lão quỷ cùng Mục lão quỷ lông mày nhíu chặt lại. Ánh mắt hoang mang nhìn xuống bản doanh của Kiếm Trảm tông kia.
- Làm sao có thể, thử lại lần nữa.
Cả hai đánh ánh mắt cho nhau, ngầm hiểu ý tứ. Lần nữa dùng cảm tri quét qua một lần nữa, lần này còn dùng thêm nhiều sức lực hơn không bỏ qua bất kì một chi tiết nhỏ nào.
Tất cảm đám đệ tử lần nửa bản thân mình bị quét qua người lần này nguồn năng lượng bí ẩn đó bá đạo hơn nhiều.
Sau vài hô hấp, ánh mắt của Mục lão quỷ và Tô lão quỷ thất thần.
Nhìn được sắc mặt khó coi của hai lão kia Hoàng Phủ Thiên biết mình đã thoát rồi. Tầng thứ hai của Minh Ngục Thần quyết đã phát huy được tác dụng.
- Tầng thứ hai của Minh Ngục Thần Quyết tưởng vô dụng, không ngờ lại có thể cứu mình lần này. Sử dụng một âm hồn của đệ tử Kiếm Trảm tông liền có thể biến ra Kiếm Trảm Vấn Khí công khí tức, che lấp đi Minh Ngục âm sát chi khí. Tới Thiên Nguyên cảnh cũng không thể cảm tri được gì.
Vốn chỉ ôm cơ may, nhưng kết quả là tuyệt diệu. Sau lần này Hoàng Phủ Thiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nếu tương lai hắn có lừa gạt hay đoạt bảo cũng có thể biến đổi khí tức để đào thoát truy sát, Thiên Nguyên cảnh có chọc phải thì hắn thay đổi khí tức cũng không nhận ra nổi.
- Nhưng tiêu hao duy trì cũng không thể quá lâu được. Với nguyên khí hiện nay duy trì liên tục có lẽ được khoảng hai canh giờ là tối đa rồi.
Hoàng Phủ Thiên âm thầm tính toán cách phát huy ữu
- Sao hả? Các ngươi mặt nhắn như đít khỉ qua như vậy chính là không tìm thấy những gì các ngươi muốn tìm đi. Không bằng không chứng chẳng nhẽ các ngươi muốn giận cá chém thớt lên người tiểu bối đi.
Vị mỹ phụ cũng phán đoán được tình hình, liên cười mùi vị chế diễu nói.
- Thiếu chủ, có lẽ hắn dùng thủ đoạt gì đó để che đậy đi khí tức thôi. Xin hãy cho chúng thuộc hạ ít thời gian, nhất định sẽ tìm ra hung thủ sát hại Mục thiếu dâng lên cho thiếu chủ.
Mục lão quỷ cùng Tô lão quỷ không cam tâm nói.
Giờ thì đem cả cái nồi sát hại Tiêu Mục ộp lên đầu Hoàng Phủ Thiên rồi. Làm hắn chỉ có thể thầm mắng hai lão già này thật sự vô sỉ.
Tự nhiên Hoàng Phủ Thiên cảm giác có một loại ánh mắt dò xét. Chính là ánh mắt của Tiêu Vô Địch.
Da gà nổi hết cả lên, Hoàng Phủ Thiên bị ánh mắt như kiếm kia nhìn làm cả người giống như bị ngàn vạn lưỡi kiếm vây quanh. Tùy thời có thể xiên chết hắn.
- Tên Tiêu Vô Địch kia sao lại nhìn chằm mình mình như vậy! Không lẽ hắn ta nhìn ra điều gì rồi ư?
Tiêu Vô Địch thực lực vượt trên cả Mục lão quỷ hay Tô lã quỷ, nhỡ may thật sự hắn ta nhìn ra chân tướng gì thì thật sự không còn đường chạy nữa.
Trong tình thế như này, thường sẽ phát sinh ra thêm các vấn đề khác xem vào. Và thật sự xuất hiện thêm một vấn đề nữa.
Xoẹt xoẹt.
Bầu trời bao phủ mấy xám xịt, tưởng chừng như tối đen lại xuất hiện một tia sáng. Ánh sáng tử sắc như một đạo sấm cắt ngang qua bầu trời xám xịt này.
Đạo sấm này đột ngột xuất hiện trên bầu trời, đem bầu trời bao phủ bóng tối này cắt làm đôi, hướng tới đầu Tiêu Vô Địch bổ xuống.
Tử sắc chói mắt, làm mọi người theo bản năng ché lấy mắt khỏi tia sáng.
Mắt thường khó mà nhìn được thứ đằng sau tia sáng, trái lại Hoàng Phủ Thiên có linh hồn lực có thể “nhìn” được dù không cần tới mắt.
Linh hồn lực phóng xuất ra, xuyên qua ánh sáng tím kia nhìn rõ được thứ bên trong đạo quang như sấm đó là gì.
Trong phút chốc Hoàng Phủ Thiên thất thần, thứ bên trong đó không phải đơn thuần là sấm sét.
Đó là kiếm!
Đạo kiếm tử sắc này không phải kiếm khí thông thường, Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được ý cảnh huyền diệu của đạo kiếm tử sắc đó. Gần giống với khi lão sư phụ tiện nghi của hắn thi triển bộ kiếm pháp kia!
Tiêu Vô Địch luôn không thể hiện cảm xúc mày kiếm cũng cau lại trước đại kiếm tử sắc này, hắn thở ra một tiếng nặng nề.
Hai thanh trường kiếm trên lưng Tiêu Vô Địch cũng phát ra những tiếng kêu ong ong, từ mi tâm của hắn ta xuất hiện một luồng ba động vô hình.
Luồng ba động quỷ dị này hóa thành kiếm hình, xuyên qua không gian va chạm trực tiếp với đạo kiếm tử sắc kia.
Linh hồn lực của Hoàng Phủ Thiên chợt bị tan biến vào khoảng khắc song kiếm va chạm.
Ở dưới mặt đất thân thể không tự chủ được mà lùi xa mười bước, Hoàng Phủ Thiên cố nén lại cảm giác muốn thổ huyết.
Hoàng Phủ Thiên mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy tơ máu. Hắn thật sự không nhìn rõ Tiêu Vô Địch rốt cuộc xuất ra kiếm như nào.
Chỉ nhớ rằng trong giây một đạo vết mờ xích quang bắn từ người của Tiêu Vô Địch ra kịch liệt va chạm với đạo kiếm tử sắc kia, quét sạch linh hồn lực của Hoàng Phủ Thiên.
Trên bầu trời phát ra từng đạo xích bạch song sắc và tử sắc giống như pháo hoa, chiếu sáng một vùng trời, mang theo vẻ đẹp làm người ta mê đắm nhưng cũng đầy khiếp sợ.
Lại gần những tia pháo hoa đó là cảnh hai thanh kiếm đỏ trắng cùng tím đang không ngừng va chạm với nhau. Không khí xung quanh bị đánh nổ từng đợt.
Những tiếng nổ đó như thần minh phẫn nộ, kiến phàm nhân sợ hãi xin tha.
Hơn mười hô hấp, cả trăm lần va chạm, hai thanh kiếm cuối cùng tách ra một giây.
Ở một giây đó một luồng khí tức tràn đầy máu tươi và sự hung bạo cùng với luồng khí lãng tử sắc nườm nượp như thủy chiều tràn tới. Trong chớp mắt này khí lãng đã thay thế phân nửa đám mấy sám che đi nửa bầu trời.
Bên trong khí lãng mơ hồ thấy một hình hài nhân loại ẩn dấu bên trong. Kẻ này chính là kẻ đang cùng Tiêu Vô Địch giao thủ.
- Giả thần giả quỷ.
Tiêu Vô Địch cánh tay điểm lên hư không ngưng tụ ra vô số đạo kiếm trong hư không, tuy không cường đại giống đạo đầu tiên. Nhưng uy lực không thể xem thượng, vô số đạo kiếm bắn thẳng tới vị trí đám mây tím kia.
- Haha, ngươi đang coi thường ta đấy hả.
Bóng người ẩn sau đám mây tím kia cười lớn. Một cánh tay thò ra, siết chặt thành quyền vung một cái.
Ầm ầm.
Vô số đạo kiếm của Tiêu Vô Địch trước quyền này của kẻ thần bí bị đánh nổ.
Dư chấn phát ra làm đại địa như gợn sóng, bịp ép tới co lại vài trượng.
Bóng người kia đánh nổ hết đạo kiếm vây hám, lại tiện thể đánh tan đám mây tím vây quanh mình kia làm lộ ra chân diện. Lại thêm một thiếu niên.
Kẻ này bộ dáng thư sinh, nổi bật nhất là màu tóc tím chói mắt mang theo cảm giác cường đại không kém Tiêu Vô Địch.
Tiêu Vô Địch nhìn thân ảnh này, sắc mặt hơi tối xuống nói:
- Thiên Yêu thánh tử. ngươi dám ra tay đánh lén ta. Ta không ngại đem ngươi gọt đi một cánh tay đâu.
- Haha, nếu Tiêu Vô Địch ngươi có khả năng, ta không ngại tặng cho ngươi cả cái đầu này đâu.
Thiếu niên tóc tím đối với Tiêu Vô Địch không hề sợ hãi đáp. Thanh âm như sấm nổ, vang vọng tứ phương...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK