Mục lục
Chí Tôn Chi Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát khí bam trùm lên thoáng chốc rồi biến mất.

Trên bầu trời bỗng vang tiếng nổ kinh hồn.

Tại một điểm trên bầu trời phát ra vụ lớn. Bầu trời biến đổi, mây xám bao phủ lên vạn dặm trong sanh của bầu trời, ban ngày như hóa thành ban đêm, không khí tràn đầy lạnh lẽo để kẻ khác rùng mình.

Tất cả chỉ cảm thấy một hồi hoa mắt nghẹt thở rồi biến mất.

Ở trên cao vài chục trượng bạch y thiếu niên xuất hiện từ lúc nào, bộ dáng thiếu niên phi thường đặc biệt, khí chất thoạt nhìn có chút già nua.

Nói hắn già nua vì mái tóc bạc trắng, mông mày cũng một mảnh ngân bạc. Vì sao nói là thiếu niên tuy tóc hắn bạc nhưng ngũ quan trẻ trung như thiếu nhiên đôi mươi không hề có vết tích thời gian tác động.

Trên mình khác tà áo trắng bay trong gió tiêu soái, sau lưng là hai thanh trường kiếm hoàn toàn là màu trắng.

Điểm yêu dị nhất chính là nhãn đồng của hắn cũng hoàn toàn là màu trắng giống như người mù. Nhưng đôi mắt đó phát phát ra kiếm khí kinh khủng như có thể giết kẻ khác với một ánh nhìn.

Thiếu niên lăng không ở trên bầu trời giống như vương giả, thần minh nhìn xuống chúng sinh sâu kiến vậy. Không khí vì một cái nhìn của hắn mà đóng băng, mọi người vì cái nhìn của hắn mà ngưng thở.

Chính thiếu niên này dùng một ngón tay mà giết chết một đầu Yêu tộc thực lực Thiên Nguyên cảnh.

Hoàng Phủ Thiên cảm giác được mức uy hiếp của thiếu niên kia còn trên cả những cường giả Thiên Nguyên cảnh hắn từng gặp.

- Thực lực của so với Trảm Phá thành chủ hay hai tên của Thiên Nhất môn còn cường đại hơn nhiều. Không lẽ kẻ này đã vượt qua cảnh giới đó rồi.

Hoàng Phủ Thiên cười khổ, thế này không theo sáo lộ an bài nha. Vốn phải ra hắn gặp đối thủ mạnh hơn một cảnh giới sau đó hắn đạt cảnh giới đó rồi mới gặp thêm kẻ tiếp theo chứ. Giờ đây sao xuất hiện thêm nhiều cường giả, hay quái thai như vậy! Còn để người ta có động lực sống không vậy!

Ngay sau đó hai luồng khí tức mạnh mẽ khác lập tức ập tới.

Chính là Tô lão quỷ và Mục lão quỷ bộ dáng hới hả chạy tới đây. Nhìn tới thiếu niên bạch y kia không dám thở mạnh, bộ dáng khom người cung kính trước nam tử thiếu niên kia.

Sau khi hai kẻ này xuất hiện, Hoàng Phủ Thiên lờ mờ đoán ra cái gì đó. Sắc mặt hơi trùng xuống, sau đó vội vàng vận chuyển công pháp.

Trên không trung, Mục lão quỷ khom người cung kính nói:

- Thuộc hạ tham kiến Thiếu tông chủ.

Âm thanh không lớn nhưng vì xung quanh tĩnh lặng nên ai cũng nghe được lời của Mục lão quỷ.

Thiếu tông chủ!

Tất cả mọi người ở khu vực đều giật mình. Người được hai vị trưởng lão Thiên Nhất môn gọi là Thiếu tông chủ chỉ có thể là thiếu niên thiên tài tuyệt thế trong truyền thuyết Tiêu Vô Địch. Truyền thuyết nay đã hiện thân với bọn hắn.

Trần Thập Nhất hoảng hốt, tuy đã đột phá Huyền Nguyên, nhưng ngước nhìn thân ảnh trên bầu trời kia hắn như cũ cảm thấy mình chính là nhỏ bé tới nhường nào. Nếu đối phương phát hiện ra việc bọn hắn giết chết ca ca phế vật, e rằng….

Hoàng Phủ Thiên vỗ vai Trần Thập Nhất, làm kí hiệu đừng nói gì, đừng ra vẻ gì cả.

Mộc lão từng nói tên Tiêu Vô Địch này thực lực cường đại vô cùng, không biết hắn có thể nghe thấy lời nói của bọn họ hay không, nên tốt nhất cứ giữ im lặng.

Hoàng Phủ Thiên viết chữ trên đất nhắn đại ý với Trần Thập Nhất:

- Trước hãy đi tìm đám Lý Hiên, Diệp Phong dặn bọn họ đừng nói gì về việc chúng ta đã làm khi Tiêu Vô Địch còn đang hiện thân ở đây. Rất có thể hắn sẽ nghe được…. Chúng ta cần chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Việc này phải nhờ ngươi rồi.

Hai người bàn bạc kế hoạch bằng cách viết chữ trên mặt đất, rồi Trần Thập Nhất vội rời đi luôn. Sự tình này chính là càng nguy kịch hơn so với chạy trốn Thiên Nguyên cảnh, không thể để chậm trễ.

Trên bầu trời, ánh mắt Tiêu Vô Địch giống như không có tiêu cự, nhìn thuộc hạ cũng giống như không nhìn. Tiêu Vô Địch nói:

- Việc của đại ca ta, tốt nhất các ngươi nên giải thích cho đàng hoàng.

Giọng nói lạnh lẽo, phảng phất như từ hầm băng.

Mục lão quỷ mồi hôi trên trán tuôn ra như mưa, không dám ngẩng đầu giải thích:
-
Tiêu Mục thiếu gia bị người ta sát hại. Thuộc hạ thật sự đáng ch….

Mục lão quỷ chưa kịp nói dứt lời lập tức khí lãng đáng sợ tràn ra bên ngoài. Phong vân quần quận, thiên địa biến sắc.

Ầm ầm!

Thiên nguyên cảnh là Mục lão quỷ trước khí lãng này cũng như một cành cây ngọn cỏ trong bão tố, thân hình bị quét xa tới mười trượng mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Mắt mục lão quỷ hoa lên, trước mắt xuất hiện một thân ảnh. Tiêu Vô Địch xuất hiện trước mặt lão.

Bàn tay thon dài quỷ mị xuyên tới, trực tiếp xách cường giả Thiên Nguyên cảnh giống xách một vật không đáng tiền vậy. Khuôn mặt bình thản nhưng khiến người khác cảm thấy rùng mình. Giọng nói sắc lạnh:

- Giải thích đi.

Mục lão quỷ đương nhiên nhận ra cảm xúc không bình thường của Tiêu Vô Địch bên dưới vẻ ngoài bình thản đó. Trái tim của lão bắt đầu run lẩy bẩy, mặt trắng không còn chút máu.

Lão vội vàng kể hết những gì mà lão biết không dám che dấu một chút nào. Thậm chí còn có xu hướng đẩy hết mọi việc lên trên người của Hoàng Phủ Thiên.

Tiêu Vô Địch nhẫn nại nghe Mục lão quỷ nói xong.

Khi Mục lão quỷ nói xong, Tiêu Vô Địch im lặng không nói thêm lời nào. Cảm giác có chút quỷ dị.

- Thật là đánh giá cao ta quá rồi đấy.

Tất cả mọi người đều nghe được lời của Mục lão quỷ. Mà phần lớn đều đem trách nghiệm quy hết cho Hoàng Phủ Thiên giống như hắn là một tên toàn tài vậy.

- Cái gì anh trai của Tiêu Vô Địch bị giết?

- Hiềm nghi là đệ tử của Kiếm Trảm tông!

- Tiêu Vô Địch là một kẻ vô cùng bao che đại ca, thực lực hắn mạnh nên cũng là kẻ vô pháp vô thiên. Nếu hắn thật sự bất chấp thực hư mà giết chúng ta thì sao?

- Chạy mau, chạy mới có thể giữ được mạng.

Ít phút mà đám đệ tử của Kiếm Trảm tông trở nên hoảng loạn, muốn chạy trốn mất dạng.

Tiêu Vô Địch liếc nhìn đám đệ tử dưới kia, chỉ kẽ nhướng mày chợt sự những kẻ đang hoảng loạn như bị điểm huyệt, đôi mắt mờ dần đi không còn tiêu cự. Chính là cứ thế mà bất tỉnh, chỉ một ánh mắt liền khiến được gần trăm đệ tử bất tỉnh tại chỗ.

Hoàng Phủ Thiên trái tim cũng đập bịch một cái, thần trí mơ màng.

- Hực.

Sau hai phút hắn mới lấy lại được ý thức, con mẹ nó tên Tiêu Vô Địch này thật sự đáng sợ hơn lời đồn rất nhiều.

Mà sát khí lẫm nhiên trên bầu trời dường như đã tan đi không ít. Hơi thở đáng sợ của Tiêu Vô Địch cũng trở lại thân thể, bàn tay cũng nới lỏng hơn thả Mục lão quỷ xuống.

Tiêu Vô Địch lần nữa thu liễm, che dấu đi cả khí tức hay cảm xúc. Giọng nói thì thào:

- Đại ca chết vì huynh ấy không mang theo các ngươi đi cùng, thực lực yếu đuối lại tham luyến nữ sắc mới xảy ra cớ sự như này. Hai người các ngươi không có tội.

Bộ dáng hiện tại vô cùng bình thản như không liên quan đến mình.

- Hai năm rồi đại ca cũng không thể đột phá nổi liên Huyền Nguyên cảnh, thiên phú chính là phế vậy như vậy. Dù là chết cũng không có gì đáng tiếc. Còn là tham sắc mà chết, càng đúng luân thường.

Tiêu Vô Địch thở dài:

- Ta đã nhắc nhở huynh không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng huynh cũng không nghe lọt tai. Cuối cùng cũng có ngày huynh chạy ra khỏi vòng bảo vệ của ta. Đại ca ngu ngốc.

Tô lão quy ở một bên nhìn Tiêu Vô Địch thất thần, vội lên tiếng nói:

- Thiếu chủ, tất cả là do tên đệ tử của Kiếm Trảm tông đó cùng một người nữ nhân gây ra.

- Dù có là bọn chúng gây ra thì đã tiến vào Mê Vụ Huyễn Cốc rồi, chính là cửu tử nhất sinh. Ngươi muốn ta truy cứu thế nào.

Tiêu Vô Địch cũng không có ý định lạm sát bất kể đúng sai thì phải?!

- Tên đó vẫn còn sống, khi cứu tên tiểu tử đó thuộc hạ đã để lại một tia nguyên khí phòng hờ gặp phải trường hợp gặp phải cường địch đành để tiểu tử đó rời đi. Sau khi hắn tiến vào trong Mê Vụ thì không cảm nhận thấy gì, mới gần đây thuộc hạ bắt đầu cảm ứng lại nhưng ngay sau đó là mất đi cảm ứng lần nữa.

Hoàng Phủ Thiên nghe vậy trong lòng thầm lạnh sống lưng, vì bộ y phục đó vẫn còn đang nằm trong giới chỉ của hắn. Không nghĩ tới Mục lão quỷ này còn chiêu bài như vậy.

- Chắc khi y phục vào trong giới chỉ là một loại không gian khác thì không thể cảm ứng được nữa.

Trong lòng Hoàng Phủ Thiên tự an ủi như vậy. Đó cũng không phải không có căn cứ, vì nếu Mục lão quỷ mà cảm nhận được thì hắn đã chết từ lâu rồi. Hắn hạ quyết tâm sau khi có dịp liền đen bộ quần áo này vứt đi thật xa hoặc tiêu hủy.

- Vậy lý do nào mà ngươi khẳng định hai kẻ đó là người của Kiếm Trảm tông?

Tiêu Vô Địch chắp tay sau lưng hỏi.

Mục lão quỷ vội vàng nói ra suy đoán của mình:

- Trên đường truy tìm thì thuộc hạ tìm thấy sự xô sát của đệ tử Kiếm Trảm tông với Thiên Nhất môn với kết quả là tất cả đệ tử của chúng ta đều bị tử vong. Mà tên giả mạo đó có thể biết được một số thông tin về Thiên Nhất môn có lẽ hắn đã bắt sống được kẻ có giá trị tin tức tìm hiểu thông tin. Từ đó đưa bọn thuộc hạ rời xa các địa điểm mà đệ tử Kiếm Trảm tông phải đi qua. Thuộc hạ tin tưởng rằng dù không phải đệ tử thì tên đó cũng chính là bắt tay với Kiếm Trảm tông.

- Đánh cái rắm, rõ ràng là vu oan giá họa cho Kiếm Trảm tông.

Hoàng Phủ Thiên đột nhiên lên tiếng chửi, chỉ thẳng mặt mà chửi. Một hành động to gan, gây chú ý tới lạ thường.

Lời chửi thề của Hoàng Phủ Thiên kéo theo sự phẫn nộ của đám đệ tử ngoại môn còn lại. Mục lão quỷ này rõ ràng có ý định lấy bọn hắn thế tội. Căn bản cũng không nhiều đệ tử tin tưởng lời của Mục lão quỷ nói. Nói giỡn, một Hoàng Nguyên cảnh có bản lĩnh đem Thiên Nguyên cảnh như lão xoay giống chong chóng. Chỉ có thể là cố tình lừa gạt, đổ tội cho đám đệ tử thực lực yếu kém bọn hắn.

- Tiểu tử, muốn chết.

Mục lão quỷ nghe được một tên đệ tử kiến hôi chửi mình, hừ lạnh một cái. Uy áp ép lên trên người Hoàng Phủ Thiên.

Phụt.

Hoàng Phủ Thiên giả vờ thân thể lảo đảo, miệng búng ra ngụm mái tươi, ngã lăn xuống đất. Thều thào:

- Trưởng lão Thiên Nhất môn động thủ với đệ tử Kiếm Trảm tông. Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, sự tình này cao tầng Kiếm Trảm tông nhất định sẽ không bỏ qua đâu…. Sẽ đòi lại công đạo.

- Đúng, Thiên Nhất môn ỷ thế trên địa bàn của Kiếm Trảm tông, không coi ai ra gì. Chúng ta sẽ đem việc này nói lại.

- Gia gia của ta là chấp sự trưởng lão ngoại môn, sự tình này nhất định ta sẽ nói lại.

- Đại ca ta là nội môn đệ tử, sư tôn của huynh ấy cũng là trưởng lão.

Tất cả đám đệ tử Kiếm Trảm tông nhận thấy nguy cơ cận kề, lại được lời nói vừa nãy của Hoàng Phủ Thiên cảnh tỉnh liền phản kháng. Không các đệ tử gia thế không tầm thường cũng lên tiếng.

Hoàng Phủ Thiên ôm ngực nằm trên đất cũng há hốc mồm vì sự tình phát sinh ngoài dự liệu. Vốn hắn muốn để các đệ tử Kiếm Trảm tông nhận ra nguy cơ đứng lên phản kháng lại một chút, nào ngờ lại lòi ra không ít vị bằng hữu thân thế không tầm thường.

- Sau nhất định không nên tự dưng với tên kia, tên đó,…

Hắn âm thầm nghi nhớ những kẻ vừa lên tiên với gia thế khủng đó.

Mục lão quỷ cũng không ngờ đám kiến hôi vốn đang chờ bị xẻ thịt lại biến thành hung hãn như vậy. Giờ những kẻ có gia thế đều xưng hô ra thân phận rồi, nếu động thủ e rằng khó tránh khỏi rắc rối.

Nếu bọn hắn không xưng hô thì giết rồi cũng có thể nói là Tiêu Vô Địch đau khổ mất đi đại ca, hành động vô ý làm thiệt hại tới mạng người, tùy tiện đền một ít đồ là được. Nay tình thế bất đồng.

- Tất cả là tại tiểu tử kia.

Mục lão quỷ nhìn tới Hoàng Phủ Thiên, áp lực như núi ép tới.

Ầm ầm.

Khi sự chú ý tập chung vào Hoàng Phủ Thiên thì trên trong bản doanh bắn lên không ít pháo hiệu viện trợ.

Các loại màu sắc hóa thành rất nhiều cự kiếm sáng chói trên bầu trời.

Hoàng Phủ Thiên nhếch miệng cười, vẫn là Trần Thập Nhất hiểu rõ hắn. Trước khi chia nhau đi, hắn đã dặn Trần Thập Nhất trường hợp xấu nhất thì bắn pháo hiệu cầu cứu lên, nơi này là bản doanh của tông môn, nhất định sẽ có các trưởng lão ở lân cận. Bắn liên nhất định có cứu viện.

- Dù không thống nhất ám hiệu là gì nhưng Trần Thập Nhất quả nhiên phán đoán được…. Giờ chỉ cần chờ cứu viện đến thì tất cả sẽ an toàn. Ba người các ngươi có dám ra tay không đây...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK