Thẩm Thanh Nhất đứng ở một bụi cây thấp bé, có chút phí sức bò lên trên tường bức tường ngoài thư viện.
Thân thể nàng bây giờ so với lúc mới tới đã tốt hơn quá nhiều.
Người ta đều nói đứng càng cao nhìn càng xa quả thực không sai.
Thân thể nho nhỏ của Thẩm Thanh Nhất, đứng tại phía trên tường viện thật cao, nhìn về nơi xa xôi.
Bên trong phường thị, ngày bình thường cũng được gọi là náo nhiệt, đến đêm giao thừa, giờ phút này từng đám tán tu, phàm nhân đi qua đi lại tìm chỗ ngừng chân, cùng với một số tu sĩ Trach Địa Tông xuống núi xem náo nhiệt khiến cho nơi đây càng thêm đông đúc.
Thậm chí có người được dịp, còn tại trung tân mấy con phố, xây dựng lôi đài giao đấu.
Thẩm Thanh Nhất lần đầu tiên ở khoảng cách gần nhìn thấy các tu sĩ giao đấu.
Không có chút nào chần chừ, là nhiệt huyết dâng trào, cũng là tàn khốc máu tanh.
Không có quá nhiều mộng ảo, gần như vô cùng thiết thực, đao đao thấy máu.
Người thắng, có thể lấy được không ít phần thưởng, người thua, vận khí tốt chút, còn có khả năng đi xuống lôi đài, vận khí không tốt, tính mạng của mình cũng là chiến lợi phẩm của người khác.
Nhưng mà tu sĩ dưới đài lại nhộn nhịp kêu hay.
Cái thế giới này không thể nghi ngờ khắp nơi đều tràn đầy khiêu chiến, nguy hiểm cùng kỳ ngộ.
Bên tai là tiếng khen hò hét của tu sĩ cùng phàm nhân phát ra, trên đường tràn đầy âm thanh của tiểu thương buôn bán đồ vật, tiếng trẻ con truy đuổi đùa giỡn vui cười...
Tất cả đều chân thật như vậy...
Mở mắt lần nữa, ánh sáng trong mắt Thẩm Thanh Nhất sóng sánh lưu chuyển, đôi mắt trong suốt, lóe ra nguồn ánh sáng chói lóa.
Thẩm Thanh Nhất khẽ mỉm cười, thở ra một hơi.
Bên trong không khí truyền đến mùi thơm của thức ăn.
"Ục ục."
Bụng kêu lên một tiếng, nhắc nhở Thẩm Thanh Nhất đã đến giờ nên tế cho ngũ tạng miếu của nàng một chút đồ ắn.
Theo đường cũ trở về, Thẩm Thanh Nhất về tới chỗ căn tin thư viện.
Mở ra nồi thịt ba chỉ nóng hầm hập, mùi thơm đập vào mặt.
Thẩm Thanh Nhất hít mũi một cái, hai tay để trong chậu nước bên cạnh rửa tay.
Bưng lên nồi thịt ba chỉ, vội vàng thả tới bên trên mặt bàn.
Lại lấy cho chính mình một chén cơm.
Rút ra hai cặp đũa để lên trên hai cái bát.
Tại thế giới trước nàng ở, mỗi khi đến ngày lễ tết, trước khi ăn cơm luôn phải tế bái tổ tiên.
Bây giờ mặc dù đã đến cái thế giới này, tổ tiên của nàng cũng không ở đây, thế nhưng trong lòng nàng vẫn còn có chút nhớ người thân, nhất là trong mấy ngày tết đến.
Sau khi đã tế bái tổ tiên, Thẩm Thanh Nhất mới cầm chén đũa lên ăn.
Thịt ba chỉ là món ăn mà kiếp trước nàng thích nhất.
Bây giờ nấu lại món thịt ba chỉ này, mặc dù thiếu rất nhiều gia vị, thế nhưng may mắn là thịt nơi này đặc biệt tươi non không có hóa chất độc hại, cho dù thịt thú vật không có linh lực cũng đều thơm ngon hơn trước.
Thẩm Thanh Nhất ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Đêm giao thừa cứ như thế trôi qua.
Khoảng thời gian sau đó, Thẩm Thanh Nhất mỗi ngày đều dậy sớm quét dọn thư viện sạch sẽ, ôn tập chuẩn bị bài một chút, lúc rảnh rỗi lại rèn luyện thân thể.
Thời gian cứ lặp lại như thế trôi qua nhưng nàng cũng không cảm thấy nhàm chán, mà mỗi ngày đều cảm thấy mới mẻ.
Hơn hai tuần sau hôm giao thừa, thư viện bắt đầu khai giảng để chuẩn bị mở cửa trở lại.
Tề lão cùng Triệu Ký cũng từ trong nhà trở về học viện.
Chỉ là, Tề lão còn dẫn theo một tiểu cô nương bên người cùng về.
Sau khi đi vào ngoại viện, Tề lão liền thấy một nhóc con đứng xa xa dưới tàng cây.
Hơn mười ngày không thấy, tiểu cô nương trắng ra rất nhiều, khuôn mặt thon gầy cũng trở nên có da có thịt hơn.
Chỉ là so với trẻ con nhà người khác thì hơi gầy một chút.
Xem ra mấy ngày bọn họ không có ở đây, nhóc con này cũng tự biết chăm sóc bản thân.
"Tề lão, Triệu đại ca."
Tề lão đối với Thẩm Thanh Nhất gật đầu nhẹ một cái.
Triệu Ký thì là đối với Thẩm Thanh Nhất nháy nháy mắt.
Còn tiểu cô nương đứng sau Tề lão thì nhìn về phía Thẩm Thanh Nhất có chút tò mò.
Tề lão chú ý tới động tác của tiểu cô nương kia.