• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi tiếng niệm kinh của Liễu Ngộ ngừng lại, đúng lúc đó Hành Ngọc tỉnh ngủ.

Thời điểm nàng mở mắt ra trùng hợp đến mức, Liễu Ngộ phải nhìn nàng thêm vài lần.

Hành Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, vô tội nói: "Đúng lúc bầu không khí vừa rồi rất thích hợp để ngủ, ta chỉ thuận theo lòng mình thôi mà."

Nói đến chuyện này, thực ra tu sĩ Trúc cơ kỳ đã không còn những nhu cầu thiết yếu đặc biệt là việc đi ngủ, phần lớn thời gian ngủ của bọn họ đều dành cho việc nhập định tu luyện.

Hành Ngọc tới nơi này khoảng chừng mấy tháng, thân là tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ, nhưng nàng chưa từng tận lực để tích cốc, cũng không có lòng tiết kiệm thời gian ngủ của mình.

"Chúng ta đi ra ngoài trước đi, hiện tại thân thể thí chủ Mãn Tuyết Nhi vẫn rất suy yếu, nên được nghỉ ngơi thật tốt." Liễu Ngộ nói.

Ma khí đã dung hợp vào trong xương máu của Mãn Tuyết Nhi, trong lúc loại bỏ ma khí, bản thân Mãn Tuyết Nhi chắc chắn cũng phải chịu đựng đau đớn thống khổ.

Lúc này đã niệm xong chú trừ ma, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, cả người nằm trên giường không còn chút sức lực nào, ngay cả khí lực đứng lên cảm tạ Liễu Ngộ cũng không có.

Gần ra khỏi sương phòng, Hành Ngọc dừng chân, quay trở lại giúp Mãn Tuyết Nhi mở ra cửa sổ đang đóng chặt.

Những tia nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ tranh nhau tràn vào, khi gió thổi vào trong sương phòng, còn mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt.

Nhìn từ góc độ của Mãn Tuyết Nhi, vừa khéo có thể thấy được những cây ngân hạnh đang sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

Mở xong cửa sổ, Hành Ngọc mới bước ra cửa rời khỏi sương phòng.

Ra ngoài, nàng thấy Liễu Ngộ cùng Liễu Niệm đang an tĩnh đứng bên ngoài phòng nhỏ chờ nàng.

Ở giữa sân có một cái bàn đá, Hành Ngọc đi tới ngồi xuống một bên chiếc bàn.

Chờ Liễu Ngộ và Liễu Niệm theo sau ngồi xuống, Hành Ngọc lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy gói mứt quả cùng với các loại quả hạch, đặt toàn bộ trên bàn.



***Quả hạch


Liễu Ngộ không động.

Liễu Niệm khẽ liếc mắt nhìn sư huynh, cũng lặng lẽ rủ mắt xuống.

Hành Ngọc quăng thẳng vào lòng ngực Liễu Niệm một quả hạch: "Đừng để ý đến sư huynh ngươi, nếm thử quả hạch này một chút xem có mùi vị gì."

Tay chân luống cuống tiếp được quả hạch, Liễu Niệm mím mím môi, bóc bỏ giấy gói lấy ra một hạt thông, cúi đầu chăm chú lột vỏ.

Hạt thông đã được xào sơ qua, nhưng vẫn giữ được vị ngọt ngào tự nhiên.



***Đây là hạt thông rang - đặc sản vùng Đông Bắc Trung Quốc nè

Ăn xong hai hạt, khóe môi Liễu Ngộ không nhịn được khẽ giương lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

Liễu Ngộ đột nhiên lên tiếng: "Ban đầu Lạc chủ đã bước ra khỏi phòng, lại quay trở lại mở cửa sổ ra, hành động này có thâm ý gì?"

Hành Ngọc đang cúi đầu bóc hạt thông.

Nghe thấy lời Liễu Ngộ nói, nàng không chú ý đến việc dùng lực trên tay, trực tiếp bóp nát mất thịt hạt.

Rũ bỏ những mảnh vụn trên người, Hành Ngọc nói: "Người thường xuyên ở trong phòng kín mê man, tâm lí rất dễ xảy ra vấn đề. Hiện tại Mãn Tuyết Nhi đang trong tình huống như vậy, nên được sưởi nắng hóng gió nhiều một chút."

Nói xong, trong lòng Hành Ngọc nổi lên mấy phần nghi hoặc: rốt cuộc thì Vô định Tông bồi dưỡng Phật tử như thế nào vậy.

Liễu Ngộ được người đời ca tụng là Phật môn chi quang, nàng không hề nghi ngờ thực lực của đối phương cùng với trình độ Phật pháp cao thâm, nhưng dường như Liễu Ngộ đối với thế gian đầy rẫy các loại tai ương khốn khổ này thiếu đi lòng đồng cảm, tương liên.

Nghĩ tới đây, Hành Ngọc đã hiểu lí do vì sao Thủy Kính lại chọn nàng để hoàn thành nhiệm vụ công lược Phật tử rồi.

Muốn công lược vị Phật tử này, cái gì mà mị thuật, thuật song tu chẳng hề có tác dụng gì, tâm tính Liễu Ngộ vững chắc căn bản là sẽ không dính chiêu này, vì vậy Vũ Mị và Mộ Hoan đều trực tiếp bị đánh rớt* luôn.

**Vốn tác giả để nguyên bản là "pass", các bạn không nhìn lầm đâu, là "pass" đó. Mình cũng không hiểu sao truyện cổ đại tác giả lại để từ này, có thể lí giải đây là suy nghĩ của Hành Ngọc nên để từ pass cũng khá hợp lí. Nhưng để văn phong cổ đại nên mình xin phép để từ "rớt" nha các bạn.

Hành Ngọc đưa hạt thông đã được bóc vỏ tới trước mặt Liễu Ngộ: "Ăn không?"

Liễu Ngộ không có cự tuyệt: "Đa tạ Lạc chủ."

Nhưng sau khi nhận lấy hắn cũng không ăn.

Hắn đem phần thịt hạt đã được bóc vỏ đặt lên một chiếc khăn tay sạch sẽ, đứng dậy đi tới phía sau gốc cây ngân hạnh trong viện.

Liếc nhìn xung quanh, Liễu Ngộ tìm được một cành cây rơi xuống.

Ngón tay hắn bấm pháp quyết, từ trên cây mấy chục phiến lá ngân hạnh rụng xuống, đang lơ lửng trên không trung bị gió cuốn tới trước mặt hắn.

Liễu Ngộ đem cành cây vươn ra, toàn bộ những lá cây này đều ngoan ngoãn rơi xuống trên nhánh cây.

Thoạt nhìn, nó giống như một cành cây vừa được bẻ ra từ cây ngân hạnh vậy.

Tay phải Hành Ngọc chống cằm, lười biếng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.

Nàng chứng kiến vị Phật tử này đi vào sương phòng Mãn Tuyết Nhi, lấy ra một bình ngọc trong nhẫn trữ vật làm bình hoa, đem cành cây cắm vào trong bình ngọc.

Bình ngọc lẳng lặng được đặt sát bên cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ lướt qua, lá ngân hạnh nhẹ nhàng rung động mở ra, mang theo một luồng hương ôn nhu thấm người.

Đợi đến khi Liễu Ngộ ra ngoài, Hành Ngọc hỏi hắn: "Tại sao không trực tiếp đi bẻ vài cành trên cây ngân hạnh hoặc là hái lấy vài bông hoa?"

"A di đà Phật. Chúng nó vốn dĩ đang yên ổn sinh trưởng trên cành cây, nếu như vì nguyên nhân thời tiết mà héo tàn thì đó là điều không thể nào tránh khỏi. Nhưng hành động trực tiếp bẻ đi chúng, chính là điều có thể tránh được."

"Bần tăng tặng cành ngân hạnh cho thí chủ Mãn Tuyết Nhi xuất phát từ ý tốt, nhưng không muốn dùng loại phương thức làm thương tổn sự vật như vậy để đi hoàn thành loại thiện chí này."

Hành Ngọc giơ tay gạt đi những sợi tóc mai rối loạn trên trán.

Loại hành vi này kỳ thực cũng là một loại ôn nhu đi.

Tuy rằng dưới cái nhìn của nàng loại ôn nhu này có chút kì quái.

-

Hành Ngọc trở về tiểu viện của mình.

Đẩy cửa bước vào gian phòng, nàng trực tiếp khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, lấy ra ngọc bài từ trong nhẫn trữ vật.

Trong khoảng thời gian này, nàng đều thử đánh vào Trúc cơ đỉnh phong, nhưng trong cơ thể nàng thật giống như bị thiết lập cấm chế, mà đạo cấm chế này chỉ có thể dựa vào giá trị ái mộ để hóa giải.

Dựa vào giá trị ái mộ để lên cấp, cũng có chút vi phạm đạo lí "Đạo pháp Tự nhiên".

Nhưng buổi sáng hôm nay Liễu Ngộ đã chỉ điểm cho nàng.

"Nhất định phải rõ ràng một đạo lý, ta lợi dụng giá trị ái mộ để lên cấp, sau này từng cái nguy hại sẽ hiển lộ rõ ra."

"Nhưng nếu như không lợi dụng giá trị ái mộ để lên cấp, ta chỉ có thể mãi dừng lại ở hiện tại. Bởi vậy thật không còn cách nào khác."

Lần này, Hành Ngọc không còn do dự nữa.

Nàng điên cuồng rót linh lực vào trong ngọc bài, đồng thời khẽ đọc khẩu quyết, thôi thúc trận pháp trên ngọc bài.

Giá trị ái mộ trên ngọc bài bắt đầu từ 1450 điên cuồng giảm xuống.

1450 – 1400 – 1350....

Mà tấm bình chướng giữa Trúc Cơ hậu kỳ cùng Trúc Cơ đỉnh phong, đã chậm rãi tiêu tán trong quá trình này.

Cửa sổ đều đã đóng chặt, không có gió thổi vào, nhưng mái tóc được xõa tung phía sau Hành Ngọc không biết vì sao lại nhẹ nhàng phiêu động.

Đuôi tóc, chảy xuôi kim quang nhàn nhạt.

Hồi lâu sau, Hành Ngọc chậm rãi mở mắt ra.

Giá trị ái mộ trong ngọc bài chỉ còn lại 300, Hành Ngọc tiện tay thu lại ngọc bài.

Nàng từ trên bồ đoàn đứng lên, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, bước nhanh vào trong viện bắt đầu múa một điệu kiếm pháp.

Kiếm pháp sắc bén, sát khí âm u dày đặc.

Quan sát linh lực xoay quanh thân kiếm, hiển nhiên là nàng đã đột phá từ Trúc Cơ hậu kỳ lên Trúc Cơ đỉnh phong.

-

Dẫu sao Mãn Tuyết Nhi cũng chỉ là phàm nhân, ma khí trong cơ thể dù nồng đậm đến đâu, cũng không khó để loại bỏ hết.

Lấy tu vi của Liễu Ngộ, chỉ niệm ba lần chú trừ ma là đã thành công rồi.

Bên phía Hành Ngọc vì đột phá mà làm chậm trễ chút thời gian, chờ đến lúc nàng lại đến Thanh Vân tự, toàn bộ ma khí trong cơ thể Mãn Tuyết Nhi đã bị đánh tan hoàn toàn.

Nha môn nhận được thông báo rồi chạy tới Thanh Vân tự, muốn áp giải Mãn Tuyết Nhi đi.

Ngay trước khi bị áp giải đi, Mãn Tuyết Nhi tới trước mặt Hành Ngọc, cúi mình thật sâu cảm tạ: "Đại ân của người trong khoảng thời gian này không có gì để báo đáp, thời gian còn lại của Tuyết Nhi ở trong ngục giam, đều sẽ ngày ngày cầu nguyện cho tiên tử, chúc tiên tử đại đạo thành công, thọ cùng trời đất."

Sau khi khom mình cúi đầu, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo ý cười chân thành mà ngượng ngùng.

Sau đó, Mãn Tuyết Nhi lại hướng về Liễu Ngộ bái một cái: "Cũng nguyện cho đại sư Phật đạo thành công. Đoạn thời gian này quả thực đã gây nhiều phiền toái cho đại sư rồi."

Nói xong từng lời cảm ơn, Mãn Tuyết Nhi mới rời đi theo quan sai.

Trước khi ra khỏi Thanh Vân tự, nàng không nhịn được quay đầu nhìn về phía cuối con đường đá kia, giống như làm vậy là có thể nhìn thấy Hành Ngọc cùng Liễu Ngộ nơi cuối đường.

Lúc rời khỏi Thanh Vân tự, Mãn Tuyết Nhi phát hiện bên ngoài chợ có rất nhiều người vây quanh bốn phía xem náo nhiệt.

Nàng vốn cũng không thèm để ý, nhưng ở lúc tầm mắt nàng lướt qua mọi người, phát hiện trong những người tới có Triệu Phàm cùng Triệu bá bá.

Triệu Phàm đỡ cha hắn, đứng một góc trong đám người lẳng lặng nhìn theo nàng.

Sau đó giơ tay vẫy vẫy với nàng, dường như là nói lời từ biệt.

Tiếp đó, Mãn Tuyết Nhi lại thấy cha mẹ được ca ca, tẩu tẩu nâng đỡ cũng tới đây tiễn nàng một đoạn đường.

Mãn Tuyết Nhi hít sâu một hơi, rủ mắt xuống.

Khóe môi không nhịn được khẽ giương lên một đường cung nhỏ.

Đợi đến khi Thanh Vân tự lần nữa yên tĩnh trở lại, Hành Ngọc thấy trong hư không có kim quang nhàn nhạt rơi xuống.

Một phần bao phủ trên người nàng, một phần bao phủ trên người Liễu Ngộ.

Ngay cả Liễu Niệm cũng được phân một chút.

"Đây chính là công đức kim quang sao?" Hành Ngọc nói.

Mỗi người sau khi làm một chuyện tốt, tất sẽ nhận được công đức nhất định.

Tích lũy những công đức này càng nhiều, có thể bảo hộ người này không dễ dàng rơi vào kiếp nạn.

Từ góc độ này mà nói, công đức kim quang cũng là một loại khí vận. Mà Phật môn lại có công pháp đặc thù có thể dựa vào công đức để tu luyện, cuối cùng bước lên con đường công đức thành thánh.

Hành Ngọc thậm chí còn giơ tay lên chạm vào kim quang chung quanh thân thể.

Dĩ nhiên, nàng cũng không đụng vào cái gì được.

"Đúng vậy." Liễu Ngộ nói.

Hành Ngọc: "Phải làm sao mới có thể tra xét được công đức kim quang trên người một người đây?"

Nàng biết, vấn đề này Liễu Ngộ chắc chắn sẽ trả lời được.

Liễu Ngộ gảy phật châu, niệm ra một đoạn chú ngữ.

"Sau khi niệm xong chú ngữ, đem linh khí gia trì lên trên mắt, là có thể tra xét ra công đức kim quang rồi." Có điều hắn nhắc nhở: "Lạc chủ không phải người trong Phật môn, dò xét công đức kim quang nhiều lần sẽ gây tổn hại đối với thân thể."

Hành Ngọc gật gật đầu, chỉ ghi nhớ chú ngữ, không có ý định kiểm tra công đức kim quang trên người Liễu Ngộ.

Thấy nghi hoặc của nàng đã tiêu tan, Liễu Ngộ nói: "Đã như vậy, kế tiếp xin Lạc chủ cứ tự nhiên. Bần tăng phải cùng các hòa thượng trong chùa ra ngoài phát cháo và y phục."

Trong thành trấn nhỏ này có không ít ăn mày, còn có cả lưu dân ở vùng lân cận, bởi vậy cứ cách một khoảng thời gian Thanh Vân tự đều sẽ ra ngoài phát cháo và y phục cho những người này.

Hành Ngọc không có hứng thú đối với những thứ này, vẫy vẫy tay với Liễu Ngộ liền ra khỏi Thanh Vân tự.

Nhưng sau khi rời khỏi tự miếu, nàng cũng không có ý định trở về nhà ngay lập tức, mà đi dạo quanh thị trấn nhỏ này.

Dạo chơi đến khi sắc trời đã có chút tối sầm lại, Hành Ngọc mới mang theo đường nhân* quay trở về nhà.



**Đường nhân: Đồ chơi được làm từ đường, dùng đường thổi thành các hình thù như người, chim thú, có thể chơi và ăn được.

Lúc đi ngang qua một con phố, Hành Ngọc bắt gặp một bóng người quen thuộc thoáng qua tầm mắt.

Nàng dừng bước, đứng tại chỗ.

Ở nơi góc đường có một tiểu khất cái ốm yếu, lớn chừng khoảng năm, sáu tuổi gầy trơ xương.

Hắn an tĩnh nằm trên đất, một tay nắm thật chặt lấy vạt áo Liễu Ngộ.

Toàn bộ bùn nhơ bẩn thỉu trên bàn tay đều chà hết lên vạt áo Liễu Ngộ.

"A di đà Phật." Liễu Ngộ khẽ niệm một câu Phật hiệu.


Trong tay hắn còn bưng một bát cháo hoa, lúc này, động tác của hắn rất nhẹ khuấy đều bát cháo, giơ tay bón cho tiểu khất cái đã đói đến không còn chút sức lực nào.


Thấy tiểu khất cái ăn có chút khó khăn, Liễu Ngộ nâng lưng hắn lên, giúp hắn dễ dàng nuốt xuống ngụm cháo hơn.


Vào khoảnh khắc này, Hành Ngọc đột nhiên cảm thấy...


Tuy rằng vị Phật tử này không hiểu rõ thế nhân vì sao mà khổ, nhưng đích thực hắn không hề thẹn với danh xưng "Phật tử Vô định tông" này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK