• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tạ ơn vương gia! Thần thiếp dậy trễ, để cho vương gia cùng các vị muội muội phải đợi lậu, thật là ngại quá!"

Bách Lí Hiên Hàn nhếch môi một chút, đáp lời nàng: "Không sao, tối qua ái phi đã mệt mỏi nhiều rồi. Sáng nay nàng dậy trễ cũng không phải hề gì."

Gì? Cái gì gọi là mệt mỏi nhiều rồi? Nghe hắn nói thật như nàng và hắn đều cùng làm "cái đó" vậy. Chân mày Dạ Nhi khẽ nhíu lại, người này cố ý nói vậy rốt cục có mục đích gì?

Dạ Nhi đón nhận những ánh mắt đầy ác ý của đám nữ nhân bên kia, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Vương gia quan tâm thần thiếp quá! Tối qua dù sao cũng là ngày vui của hai ta, ta mừng còn không hết nữa là!"

Stop! Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi mới có thể diễn trò à? Bổn cô nương nào có sợ gì ngươi đâu!

Lần này Bách Lí Hiên Hàn không có lên tiếng nữa, cầm chén rượu uống một hớp, che đi nụ cười trên mặt. Dạ Nhi lại chú ý sang những ánh mắt ở xung quanh. Mặt người nào cũng treo lên ý cười, nhưng những nụ cười đó có mấy phần là thật, mấy phần là giả?

Dùng bữa sáng xong, Bách Lí Hiên Hàn liền vội rời khỏi vương phủ đi triều sớm, chỉ lưu lại chỗ này một số nữ quyến. Không khí lúc này giống như đông cứng lại. Bỗng có một nữ tử ngồi đối diện Dạ Nhi, trông có vẻ trẻ tuổi, phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh: "Mộ tỷ tỷ, nghe nói tối qua vương gia có gọi tỷ cùng Lâm tỷ tỷ và Giang tỷ tỷ vào tân phòng phải không? Như thế không phải là quấy rầy vương gia và vương phi tỷ tỷ nghỉ ngơi sao?"

Mộ Linh Hi nghe vậy đắc ý cười, tiện thể khoe luôn khuôn mặt tuyệt mỹ: "Dương muội muội à, thật ra thì chúng ta cũng không muốn đi quấy rầy đêm động phòng của vương gia cùng vương phi tỷ tỷ đâu, nhưng tại tối qua vương gia quá dũng mãnh........" Nói đến đây, nàng ta giả bộ cười ngượng ngùng, liếc nhìn Dạ Nhi một cái rồi lại nói tiếp: "Cho tới bây giờ eo ta đau đến không đứng thẳng được đây."

"Thật là hâm mộ các tỷ quá, có thể cùng vương phi tỷ tỷ được vương gia thị tẩm trong đêm tân hôn của vương phi tỷ tỷ, xem ra các tỷ có địa vị không thấp trong lòng vương gia đó! Không giống ta......" Dương phu nhân vừa nói mà khuôn mặt vừa biểu thị thần sắc đau thương. Loại thần sắc này, hình như đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi có chút không thích hợp.

"..........."

Nụ cười trên khóe miệng Dạ Nhi càng ngày càng đậm. Không ngờ dược của Bách Lí Hiên Hàn lại nặng như thế. Nếu các nàng kia biết nguyên nhân toàn thân đau nhức là do Dạ Nhi nàng đạp thì những câu chuyện trong tân phòng ly kỳ như vậy có thể được ra đời không nữa?

Mộ Linh Hi nhìn Dạ Nhi, cười giễu cợt một tiếng: "Vương phi tỷ tỷ, tối qua có thể cùng tỷ tỷ được vương gia thị tẩm, người không để ý chứ?"

Dạ Nhi đương nhiên biết rõ nàng ta đang cố ý khiêu khích, không nóng không lạnh nói: "Chúng ta đều là nữ nhân của vương gia thì tự nhiên chẳng phân biệt ta ngươi, chỉ cần vương gia vui là tốt rồi. Vương gia tinh lực tràn đầy như vậy, e rằng sau này còn phải làm phiền các muội nhiều hơn rồi. Nếu không, ta sợ chịu không nổi a!"

Sắc mặt Mộ Linh Hi bỗng trở nên khó coi, bất quá khôi phục tự nhiên lại rất nhanh: "Tỷ tỷ yên tâm, bọn muội đã biết!"

Lúc này, hạ nhân vừa bưng canh bổ lên, đưa trước mặt Dạ Nhi. Dạ Nhi sửng sốt: "Làm sao lại chỉ có một chén cho ta?"

Mộ Linh Hi cười nói: "Đây là canh bổ do các tỷ muội chúng ta cố ý làm cho tỷ tỷ, để cho tỷ tỷ bồi bổ thân thể mà sau này thay vương gia sinh một tiểu thế tử mập mạp a. Đồng thời đây cũng là tục lệ ở đây: uống xong chén canh này chứng tỏ tình cảm của các tỷ muội sau này, chẳng phân biệt ta hay ngươi!"

Bây giờ là thời nào rồi mà Thiên Thần quốc lại còn mấy tập tục kỳ quái vậy? Bất quá, đối phương đã nói vậy thì nàng cũng không tiện từ chối cho lắm, cho nên Dạ Nhi đành cầm lấy chén canh nói một câu rồi húp xuống: "Nhân tiện đây ta xin cảm tạ các muội muội trước đã."

Nhìn Dạ Nhi cầm trong tay "nữ phối chi thần tiên ẩn" uống xuống, bên bàn cơm có một đôi môi cong nhẹ lên.

...............

Thật vật vả, cuối cùng thì bữa sáng dài dòng cũng kết thúc. Dạ Nhi vừa bước ra ngoài đã thở phào nhẹ nhõm. Mới ngày đầu tiên đối mặt với tiểu tam tiểu tứ mà gian nan vất vả thế rồi thì ngày tháng sau này càng không cần nói thêm đi.

Mạt Lị vừa nãy nghe những lời của mấy vị trắc phi kia nói mà đã sớm nén đầy một bụng khí. Vì vậy mới đến vườn hoa, nàng ta lập tức xổ ra hết mọi thứ bất bình: "Vương phi, các nàng ta thật quá đáng, tại sao có thể đem chuyện động phòng của người ta kể ra huyền diệu thế chứ? Còn vị vương gia này cũng thật là, rõ ràng tối qua là ngày vui của riêng hai người thồi chứ, hắn sao có thể đối xử với người như vậy?"

Dạ Nhi chỉ cười một tiếng: "Mạt Lị à, ngươi kích động thế làm gì? Ta cũng không tức giận thì ngươi có cái gì để tức?"

Mạt Lị ngạc nhiên nhìn nàng: "Vương phi, chẳng lẽ một chút thôi người cũng không để ý sao?"

"Đúng vậy, ta chính là không để ý!"

Tại sao lại muốn nàng để ý? Thứ nhất, Bách Lí Hiên Hàn không có sở thích yêu nam tử. Thứ hai, tối qua hắn cũng chẳng cùng ba nữ nhân kia chung chăn gối. Thứ ba, nữ nhân kia nghĩ muốn thị uy với nàng? Kết quả là thất bại thảm hại thôi, đòi vốn còn không đủ nữa!

Đúng lúc ấy, một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng ta có đôi mắt trong veo như mùa xuân, trên đầu búi lệch, cài một cây trâm phượng bích ngọc. Gương mặt như hoa như ngọc của nàng ta, lại cộng thêm hai má lúm đồng tiền xinh xắn, đôi môi quyến rũ thì một nụ cười thu phục tất cả nhân tâm a.

Mặc dù mới chỉ có mười sáu tuổi nhưng đẹp khiến người ta hít thở không thông.

Nữ nhân này bình thường nhát gan sợ phiền phức, lần này đột nhiên tìm tới tân cửa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không đợi Dạ Nhi hỏi, Dương phu nhân len lén đi đến bên cạnh nàng hỏi: "Vương phi tỷ tỷ, người có cảm thấy thân thể không được thoải mái không?"

Dạ Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn nàng ta một cách kỳ quái: "Không có a. Dương muội muội, làm sao vậy?"

"Thật không có sao?" Vẻ mặt Dương phu nhân có chút không tin. Buổi sáng, vào thời điểm nàng đi qua phòng bếp thì bỗng nhiên nhìn thấy Mộ Linh Hi lén lén lút lút đổ một ít thuốc bột vào chén canh. Dù nàng không dám khẳng định chén canh kia có độc hay không, nhưng nàng có cảm giác Mộ Linh Hi sẽ không tốt bụng đến vậy. Hơn nữa, ở Thiên Thần quốc này, chưa có tục lệ nào là muội muội phải cho tỷ tỷ uống canh vào ngày đầu tiên cả.

Dạ Nhi khẳng định: "Thật không có!" Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của nàng ta, Dạ Nhi tiến lên một bước hỏi: "Dương muội muội, sao muội lại hỏi như vậy?"

Dương phu nhân rốt cục cũng hồi phục tinh thần lại: "A! Không có gì! Muội chỉ thuận miệng hỏi tỷ chút vậy thôi. Nhưng tóm lại, từ nay mọi sự tỷ đều phải cẩn thận, ở vương phủ này không có người suy nghĩ đơn giản như tỷ đâu. Nhất là những phi tử mới vào cửa, rất dễ trở thành cái đinh trong mắt người khác." Dương phu nhân nói xong, còn không chờ Dạ Nhi hiểu hết đã xoay người bỏ đi.

Dạ Nhi đứng đó, nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, chân mày không tự chủ nhíu lại. Chẳng lẽ trong canh khi nãy có độc? Hay do nàng là đại phu nên không nhận ra mùi thuốc nhạt?

Không phải đối phương hạ dược vô sắc vô vị chứ? Dược như vậy không dễ dàng chế tạo được đâu. Nếu đây là sự thật thì sau này nàng nên đề phòng tốt một chút.

Chẳng qua là rốt cuộc ai là người đã hạ dược nàng? Mộ Linh Hi sao? Nàng ta có ngu ngốc đến thế không trong khi nàng ta chính là người mang canh đến cho nàng?

Vậy, ai mới được chứ? Hay đây tất cả đều là hiểu nhầm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK