• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Định Mệnh Anh Yêu Em CHƯƠNG 12: KHÔNG NÓI GÌ ĐÃ CHIẾN TRANH LẠNH

Chu Thạc vốn cho rằng Tô Hiên Minh cố ý bảo anh ta đuổi theo Lạc Phương Nhã là định hỏi về người đàn ông nắm tay cô lúc nãy, đương nhiên, cho dù không hỏi về người đàn ông kia thì ít nhất cũng phải trò chuyện một chút chứ.

Nhưng sau mười phút thì anh ta biết là bản thân đã sai rồi.

Tổng giám đốc Tô nhà anh ta sau khi nói ra hai chữ “lên đi” thì chưa từng mở miệng. Còn cô Lạc thì quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, không biết là đang nghĩ gì.

Chu Thạc cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong xe, trong lòng anh ta cũng vô cùng ngổn ngang.

Tổng giám đốc Tô à, anh mở miệng trò chuyện với cô Lạc đi chứ.

Nhưng mà Tô Hiên Minh không nghe được tiếng lòng của anh ta, đương nhiên, cho dù anh có nghe được thì cũng không chắc sẽ mở miệng nói chuyện, dù sao Tô Hiên Minh cũng nổi tiếng là người lạnh lùng.

Chu Thạc vì muốn điều hòa bầu không khí lại nên cuối cùng cũng lên tiếng: “Quý cô đang đi dạo phố sao?”

Lạc Phương Nhã quay lại, sau đó nói: “Đừng gọi tôi là quý cô, tôi tên là Lạc Phương Nhã, anh có thể trực tiếp gọi tên tôi, hoặc gọi tôi là Phương Nhã.”

Chu Thạc đương nhiên không có gan trực tiếp gọi Lạc Phương Nhã là ‘Phương Nhã’, cho nên anh ta quyết định gọi Lạc Phương Nhã là “cô Lạc”.

Lạc Phương Nhã nghe thấy hai từ ‘cô Lạc’ thì chỉ thấy đau đầu, nhưng cô cũng lười không muốn sửa lại, mà chỉ trả lời câu hỏi trước đó của Chu Thạc: “Đúng là đi dạo phố.”

Chu Thạc nghiêng đầu liếc nhìn chiếc túi trên tay Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc đi dạo phố mà mua ít đồ thật.”

“Phải vậy không?” Lạc Phương Nhã cúi đầu, nheo mắt nhìn chiếc túi trên tay mình.

Chu Thạc gật đầu: “Đúng vậy, tôi có đứa em họ, mỗi lần nó đi dạo phố, nếu không có hơn mười túi quần áo, túi xách, giày, mỹ phẩm thì nó sẽ không chịu ra về.”

Lạc Phương Nhã mỉm cười trả lời: “Các cô gái đều như vậy.”

Lạc Phương Nhã nói chuyện với Chu Thạc câu được câu chăng, Tô Hiên Minh mặc dù không lên tiếng nhưng anh vẫn đang lắng nghe.

Khi nghe thấy giọng nói mềm mại của Lạc Phương Nhã thì cảm xúc nóng nảy lúc trước của anh cũng dần trở nên bình tĩnh.

Hai người nói chuyện một lúc thì chuông điện thoại của Lạc Phương Nhã lại vang lên.

Cô xin lỗi Chu Thạc một câu rồi mở túi xách ra để tìm điện thoại.

Tìm một lúc mà không thấy, nên cô đặt chiếc túi trong tay mình xuống dưới chân rồi dùng cả hai tay để tìm kiếm.

Tìm được điện thoại, cô ấn núi nghe máy.

“Ừ, đã xong rồi. Ăn cơm á? Ở đâu cơ…”

Tô Hiên Minh nghiêng đầu nhìn Lạc Phương Nhã cúi đầu nghe điện thoại, cô kéo khóa túi vào, nói chuyện với đối phương bằng giọng nói dịu dàng, ngay cả chính anh cũng không biết mình đang nhíu mày lại.

Người đang nói chuyện điện thoại với cô là ai? Thân mật như vậy? Còn cùng nhau ăn cơm nữa?

Tô Hiên Minh không hề biết là sự ghen tuông trong lòng anh vô cùng lớn.

Lạc Phương Nhã cùng người đó nói chuyện đến hơn mười phút, mà Tô Hiên Minh cũng nhìn chằm chằm về phía cô hơn mười phút rồi.

Lạc Phương Nhã tắt máy, khi cô thấy Tô Hiên Minh đang nhìn mình thì ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Bị Lạc Phương Nhã bắt quả tang nên khuôn mặt của Tô Hiên Minh hiện lên vẻ xấu hổ, sau đó anh giả vờ như không nghe thấy Lạc Phương Nhã nói, lạnh nhạt nhìn về phía cửa sổ, như thể càng nhìn cô thì anh sẽ càng thêm bực mình vậy.

Lạc Phương Nhã cảm thấy giật mình khi nhìn thấy hành động của Tô Hiên Minh.

Ánh mắt cô hiện lên vẻ tổn thương, cơ thể cũng âm thầm lùi về phía cửa xe.

Tô Hiên Minh có phần ảo não vì hành đồng nhìn trộm của anh bị Lạc Phương Nhã nhìn thấy, bây giờ khi chú ý đến ánh mắt và hành động của Lạc Phương Nhã, trong lòng anh bỗng xuất hiện một loại cảm giác xa lạ.

Anh mím chặt môi, ánh mắt của anh khi nhìn ra bên ngoài cũng trở nên hoảng hốt.

Hơn mười phút sau, khi đi qua cao ốc Vạn Hà, Lạc Phương Nhã bỗng nhiên lên tiếng: “Làm phiền anh dừng xe ở đây.”

Chu Thạc nghe thấy cô nói vậy thì lập tức dừng xe.

Lạc Phương Nhã không chờ xe lập tức dừng lại đã vội vã xuống xe: “Cảm ơn các anh đã chở tôi đến đây.” Sau khi cảm ơn, Lạc Phương Nhã nhanh chóng đóng cửa xe lại rồi quay người rời khỏi.

Tô Hiên Minh nghe thấy tiếng đóng cửa mới quay đầu lại, lúc này anh chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lạc Phương Nhã đang biến mất trong đám đông.

Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, đúng lúc nhìn thấy chiếc túi mua sắm của Lạc Phương Nhã để ở bên chân.

Lúc nãy Lạc Phương Nhã vội vàng rời khỏi, nên mới để quên cái túi này.

Tô Hiên Minh nhìn cái túi mất hồn hơn mười giây, sau đó mới cầm túi lên.

Chu Thạc nhìn cái túi trên tay Tô Hiên Minh qua gương chiếu hậu, rồi lên tiếng: “Tổng giám đốc Tô, cái túi này là của cô Lạc, vừa rồi cô ấy vội vàng rời khỏi nên để quên.”

Tô Hiên Minh liếc mắt nhìn thành phố sầm uất bên ngoài, rồi lại liếc mắt nhìn xuống cái túi trong tay, cuối cùng không nói gì cả.

“Tổng giám đốc Tô, cái này…” Chu Thạc đang định hỏi nên xử lý cái túi của Lạc Phương Nhã như thế nào thì đã bị Tô Hiên Minh ngắt lời: “Quay về nhà.”

Chu Thạc mặc dù không hiểu tại sao Tô Hiên Minh lại đột nhiên thay đổi ý định, không muốn đến công ty mà lại quay về nhà, nhưng anh ta không hề nghi ngờ mệnh lệnh của Tô Hiên Minh.

Tuy bây giờ vẫn còn sớm, nhưng vì tắc đường cho nên đến gần năm giờ họ mới đến được Lam Điền Uyển, nơi mà Tô Hiên Minh ở.

Chiếc xe xuyên qua tầng tầng lớp lớp biệt thự, sau đó dừng lại ở trước cửa biệt thự của Tô Hiên Minh.

“Bảy giờ sáng mai đến đây.” Tô Hiên Minh nói xong, lập tức xách chiếc túi của Lạc Phương Nhã xuống xe rồi đi vào phòng mà không đợi Chu Thạc đáp lại.

Chu Thạc sửng sốt một lúc cũng không hiểu được ý trong lời nói của Tô Minh Hiên.

Sau khi Tô Hiên Minh vào nhà, vốn định để chiếc túi trong tay ở ngoài phòng khách. Kết quả là anh mới buông chiếc túi ra thì lại cầm lên rồi xách vào phòng ngủ.

Sau khi đặt túi lên trên bàn trong phòng ngủ, anh lập tức đi vào trong nhà tắm.

Tắm nước nóng xong, Tô Hiên Minh mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, anh cầm chiếc khăn trong tay, vừa lau khô tóc vừa rời khỏi nhà tắm.

Lúc đi ngang qua chiếc bàn, bước chân của anh dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cái túi.

Tô Hiên Minh biết, nhìn trộm đồ của Lạc Phương Nhã khi chưa được cô cho phép là không tôn trọng cô.

Nhưng anh thật sự rất tò mò, rốt cục Lạc Phương Nhã đã mua cái gì.

Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm cái túi một lúc lâu, cuối cùng thì anh cũng từ bỏ đạo đức mà cầm nó lên.

Mở túi ra, bên trong không phải là quần áo, túi xách và giày như trong tưởng tượng mà lại là một tập tranh và một ít bút vẽ.

Ánh mắt của Tô Hiên Minh hiện lên một chút ngạc nhiên, anh im lặng nhìn chằm chằm về phía tập tranh trong tay mình một lúc lâu rồi lại cất nó vào trong túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK