Mục lục
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn - Lộ Hồi Thanh Dã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau.

Khi Tả Đào vừa mới tỉnh lại, không trung bên ngoài mới vừa nổi lên bụng cá trắng. Tống Thời Hàn nằm ở ngay bên cạnh cậu chưa tới 5cm, lúc này anh vẫn còn đang ngủ say, trong nhà an tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hòa đang chạy. Mà so sánh với tư thế ngủ nằm thẳng quy củ của Tống Thời Hàn, tư thế ngủ của cậu thật sự một lời khó nói hết ——

Cậu giống như bạch tuộc cả người ôm chặt lấy tay chân Tống Thế Hàn, bởi vì ngủ nghiêng, chân phải vẫn đè ngang lên đùi anh.

Mới sáng sớm tinh mơ, ở khoảng cách âm vô cực này, mọi phản ứng đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Đầu tiền là đầu óc cậu chết máy một hồi, sau đó mới nhớ lại chuyện phát sinh tối hôm qua.

Tả Đào: "......"

Cậu theo bản năng thở nhẹ hơn, duỗi tay quơ quơ trước mặt Tống Thời Hàn, thấy đối phương không có phản ứng gì, mới cố gắng thật cẩn thận dịch sang phía bên cạnh, sau đó lại đem cái chân đang đè nặng trên đùi Tống Thời Hàn nâng lên.

Nhưng mà động tác vừa rồi của Tả Đào, khiến cho Tống Thời Hàn một giây trước còn chưa phản ứng một giây sau đột nhiên trở mình, rất tự nhiên mà ôm lấy eo cậu, sau đó chôn mặt xuống cổ, thanh âm trầm thấp nam tính vào buổi sáng sớm còn có chút khàn khàn.

"Lại làm sao vậy?"

Như có một dòng điện rất nhỏ cái rất nhỏ điện lưu theo vành tai trong khoảnh khắc chui vào khắp người. Tả Đào yết hầu vô chui vào tai chạy khắp người, hơi thở của Tống Thời Hàn dừng lại ở trên cổ cậu, có chút ngứa, nhưng lại không nỡ động đậy: "Thì...... Em định rời giường."

Nghe vậy, Tống Thời Hàn nửa híp mắt nhìn thời gian trên điện thoại, lại làm vẻ mặt buồn ngủ vứt qua một bên: "Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi." Anh nói rồi, ôm chặt Tả Đào thêm vài phần.

Kỳ thật rất lâu trước kia Tả Đào liền chú ý tới, Tống Thời Hàn thật ra là người gắt ngủ. Thậm chí trước cả khi thành lập Wildfire, lúc ngày thường Tống Thời Hàn phát sóng trực tiếp là có thể nhìn ra được.

Đặc biệt là tới gần cuối tháng, nếu buổi tối kết thúc huấn luyện quá muộn, buổi sáng ngày hôm sau khi phát sóng trực tiếp sẽ luôn làm mặt lạnh, lúc thực hiện thao tác cũng hung bạo hơn rất nhiều.

Nghĩ đến tối hôm qua hẳn là anh đã rất khuya mới ngủ, Tả Đào mềm lòng vài phần, cậu phối hợp không nhúc nhích.

Tống Thời Hàn ước chừng cao hơn cậu 10cm, dáng người cũng chắc nịch hơn cậu, dưới loại chệnh lệch hình thể này, Tả Đào cơ hồ có loại ảo giác bị anh ôm tiến vào trong thân thể.

Tả Đào ngơ ngác mà nhìn trần nhà, cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như đang nằm mơ.

Nếu đặt ở mấy tháng trước, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày Tống Thời Hàn nằm trên cùng một chiếc giường với cậu, hơn nữa là lấy tư thế thân mật như này.

Cậu nghĩ nghĩ, lại dùng dư quang liếc trộm Tống Thời Hàn.

Không hổ là minh tinh được cư dân mạng đề cử TOP 1 của giới E-sport, hình dạng khuôn mặt Tống Thời Hàn rõ ràng lưu sướng, nhưng chỉ từ đường nét trên khuôn mạt thì chính là thiên về loại lạnh lùng, đặc biệt là vị trí khuôn mày, xương mày sâu, lông mi nhỏ dài nồng đậm, xuống chút nữa là mũi cao thẳng, ngay cả môi cũng là loại môi mỏng bạc tình. Rõ ràng là quyến rũ chết người, nhưng cố tình cả người đều lộ ra hơi thở cấm dục, không chút mâu thuẫn nào.

Nhưng nhớ lại hình ảnh lúc trước Tống Thời Hàn nháo loạn với cậu, Tả Đào biết, anh chỉ có vẻ ngoài cấm dục mà thôi.

Cứ nhìn mãi như vậy, Tả Đào không nhịn được nhếch miệng cười thầm.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại TOP 1 của giới E-sport đã là của cậu.

Nhưng mà mới nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhận ra cái gì, Tả Đào bỗng chốc cứng đờ, ngay sau đó tư duy không biết phiêu tán đến địa phương nháy mắt thu hồi —— cậu cảm nhận được bàn tay của Tống Thời Hàn đang không an phận chui vào vạt áo cậu dò xét, giống như đang ám chỉ chuyện gì đó, không nặng không nhẹ mà ma sát trên eo cậu vài cái.

Bầu không khí yên tĩnh ban đầu trong phòng thay đổi ngay lập tức..

Yết hầu Tả Đào căng thẳng, khô cằn lên tiêng hỏi: "Anh...... Anh muốn làm gì?"

Tống Thời Hàn không nói chuyện, chỉ là nắm tay Tả Đào đi xuống, cách một tầng vải hơi mỏng, anh khàn giọng hỏi: "Được không?"

Giống như có một hòn đá đạp vào mặt, khoảnh khắc trái tim kinh hoàng. Ngay sau đó, thần kinh vốn còn yếu ớt lúc sáng sớm nháy mắt nổ tung.

Giống như một bản năng ngón tay Tả Đào vô thức di chuyển, mơ hồ không rõ mà nói câu gì đó, rồi vùi vào trong ngực Tống Thời Hàn.

Mọi thứ chỉ làm theo bản năng.

Giống như đi lạc vào rừng mưa, rồi lại ngã xuống một đám mây nóng rực. Bên ngoài phòng, mưa bão lạc lẽ thổi ngang qua Phong thị, cuồng phong cuốn từng ngọn cỏ cây trong rừng phát ra tiếng kêu xào xạc, rồi ngưng tụ thành hơi nước trong không trung.

Sau đó một tiếng sấm trầm vang.

Trời mưa. (Ừ mọi người tự tưởng tượng chuyện gì đang xảy ra đi:))))))

......

Cọ xát nửa ngày mới đi rửa mặt, Tả Đào thấy thời gian không sai biệt lắm, vừa định đi ra ngoài đổi sang Tống Thời Hàn tiến vào, mới từ phòng rửa mặt đi ra, bước chân bỗng chốc dừng lại.

Liền thấy Tống Thời Hàn đã rời giường, cứ việc tối hôm qua không có ngủ ngon, nhưng lúc này trên mặt anh không có sự mất kiên nhân như thường ngày, mà đuôi mắt còn mang theo một chút hồng nhạt chưa tiêu tan.

Lúc Tả Đào đi ra tới, Tống Thời Hàn vừa vặn cởi áo trên ra, giống như gặp phải vấn đề bối rối, anh ngước mắt nhìn về phía Tả Đào mới từ phòng rửa mặt đi ra.

Một câu "Làm sao vậy" dừng ở trong cổ họng, ánh mắt Tả Đào thoáng nhìn qua một mảng trên bộ quần áo ngủ của Tống Thời Hàn, đồng tử chợt co rút lại.

Tả Đào: "Em......"

Cậu còn chưa nói xong, Tống Thời Hàn dường như đã đoán được cậu muốn nói gì, cười nói: "Em xác định quần áo của em anh mặc vừa sao?"

Tả Đào: "......"

Được rồi không thể.

Tối hôm qua Tống Thời Hàn chỉ mang theo có một bộ quần áo ngủ, ngoài ra không còn bộ nào khác, mà bộ quần áo lúc trước thì đa bị nước mắt nước mũi của cậu làm dơ khẳng định không thể mặc nữa.

Làm sao bây giờ?

Tả Đào xấu hổ đến chôn ngón chân xuống đất.

Dù sao khẳng định không thể để Tống Thời Hàn cứ như vậy mà đi ra ngoài, lỡ may bị mọi người nhìn thấy, thực sự cậu không có cách nào tưởng tượng nổi nữa.

Có lẽ Tống Thời Hàn cũng nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn quần ngủ bị ướt một mảng của mình, có chút hài hước mà nhướng mày.

"Em......" Tả Đào đứng tại chỗ, đỏ mặt nói: "Em qua lấy quần áo giúp anh?"

"Được."

Tống Thời Hàn hào phóng đồng ý, cởi quần pyjama trên người ra, nói với Tả Đào: " Phòng anh không khóa, em trực tiếp đi vào là được." Dừng một chút, lại bổ sung: "Thuận tiện giúp anh lấy một cái quần lót, anh ở chỗ em tắm rửa một lát."

Tả Đào gật đầu như đảo tỏi, ước gì Tống Thời Hàn nhanh đi vào tắm rửa.

Còn may cũng chưa quá muộn, lúc Tả Đào kéo cửa phòng ra, đầu tiên là thò đầu ra thăm dò hướng ngoài hành lang, thấy không có một bóng người nào mới nhẹ nhàng thở ra, tay chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng Tống Thời Hàn.

Cậu không dám chậm trễ thời gian, lúc mở tủ ra liền tùy tiện cầm một bộ quần áo, sau đó nhắm mắt mở tủ quần lót cầm đại một cái liền hướng ra ngoài cửa.

Nhưng mà ——

"Pink?"

Thanh âm của Khương Minh vang lên ở phía sau: "Mới sáng sớm mà em đang làm gì vậy?"

Tả Đào: "......"

Cậu biết ngay là bát tự của cậu không hợp với căn cứ này mà, nếu không thì không có lý do gì mà cứ lâu lâu để cậu xã chết một hồi.

Lại còn bị Khương Minh xem như nửa cái trưởng bối gặp được.

Sau khi xử lý xong chuyện tối hôm qua thực sự đã quá muộn, Khương Minh cũng ngủ lại căn cứ luôn. Lúc này mới tỉnh lại không lâu, định đi ra ngoài pha ấm trà nâng cao tinh thần, kết quả vừa ra khỏi cửa liền thấy bộ dáng khom lưng như ăn trộm của Tả Đào.

Hắn còn có chút buồn bực, đứa nhỏ này sáng sớm tinh mơ đi ra cửa lại cứ ra vẻ thần thần bí bí?

Nói cho hết lời, Khương Minh đi về phía trước vài bước. Hắn nhớ tới chuyện tối hôm qua, tính toán nhân lúc này cùng Tả Đào nói vài câu, kết quả vừa nhấc đầu, đột nhiên phát hiện cái gì.

Khương Minh chậm rãi nhăn mày, còn mang theo chút nghi ngờ: "Sao em lại từ phòng Fire đi ra?"

Vấn đề này Tả Đào cũng không có cách nào giải thích, cậu cười gượng một tiếng, gãi gãi đầu: "Em chỉ đi lấy chút đồ thôi."

Nghe vậy, Khương Minh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên tay Tả Đào: "Hả? Đây là quần áo của Fire mà, em......" Lại thấy mát thường cũng có thể thấy được vành tai Tả Đào đỏ lên, giọng hắn hơi dừng lại, dù sao cũng là một người trưởng thành sắp già tới nơi, trong chớp mắt liền hiểu rõ mọi chuyện.

"Tối hôm qua hai người ngủ chung à?"

Khương Minh hiếm kh nói trắng ra. Kỳ thật từ lúc tiếp nhận chuyện đội viên của mình yêu đương, hắn cũng đã chậm rãi nhìn ra, hai đứa nhỏ trong lúc tình yêu cuồng nhiệt cùng chung cũng không có gì ghê gớm, dù sao trong căn cứ, không người ngoài, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

Huống hồ tình huống tối hôm, có Tống Thời Hàn bồi Tả Đào hắn cũng yên tâm.

Khương Minh nói: "Fire ngủ ở phòng em đúng không?"

Tả Đào gật gật đầu, rất rất muốn trốn đi: "Dạ."

Khương Minh cười trấn an. Vốn hôm nay hắn muốn tìn cơ hội an ủi Tả Đào một chút, nhưng hiện tại thấy bộ dạng của Tả Đào, có lẽ cũng không cần hắn ra tay nữa.

Hắn chỉ là có chút không rõ: "Fire đâu? Sao cậu ấy không tự mình về phòng lấy đồ?"

Cả người Tả Đào tê dại từ đầu đến cuối, cậu muốn nói với Khương Minh một tiếng là, anh Khương có thể không cần hỏi nữa được không.

Nhưng mà Khương Minh hoàn toàn không Get được ý tứ của Tả Đào. Thấy Tả Đào không trả lời, nghĩ tới cái gì —— lại nói tiếp, hăn với Tống Thời Hàn quen biết đã lâu, quá rõ ràng thói hư tật xấu khi rời giường của Tống Thời Hàn, nói: "Là cậu ấy bắt em đi lấy?"

Tả Đào cảm thấy cách này cũng không có vấn đề gì, chỉ mơ hồ gật gật đầu.

Khương Minh nhíu mày, tức giận nói: "Em đừng quá chiều cậu ấy. Chính mình lười thành bộ dáng gì, còn sai em làm việc?"

Biết Khương Minh hiểu lầm, Tả Đào có tâm giải thích: "Kỳ thật cũng không phải......"

Lời còn chưa nói xong, cửa phòng đối diện bị người đẩy ra.

Vương Thu xoa đôi mắt, buồn ngủ đến nỗi ngáp miết: "Hai người đang làm gì vậy, sáng sớm tinh mơ ở trước phòng em nói chuyện phiếm? Lương tâm ở đâu?" Nói cho hết lời, cũng thấy quần áo trên tay Tả Đào: "Hả? Đây không phải là áo thun của đội trưởng sao?"

Tả Đào: "......"

Thật trùng hợp, cũng không biết hôm nay cơn gió nào thổi tới, mọi người đều nhất trí rời giường cùng thời gian. Giọng Vương Thu vừa mới kết thúc, rất nhanh Tư Tranh và Cat cũng một trước một sau mở cửa ra, hai người có lẽ đều thấy được sự nghi hoặc của Vương Thu, cũng nhìn về phía Tả Đào.

Dưới sức nặng của nhiều ánh mắt, một trận hít thở không thông, Tả Đào lựa chọn xoay người, hắn trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Vương Thu. Sau đó nhìn về phía Khương Minh, nói: "Huấn luyện viên, em đi vào trước."

Khương Minh xua xua tay: "Đi thôi."

"Không phải? Tình huống như thế nào?" Vương Thu vẫn chưa hiểu, lại ngáp một cái, vẻ mặt ủ rũ nói: "Đây có phải là cách đặc biệt để các cặp đôi nhỏ thể hiện tình cảm, mặc đồ của bạn trai đúng không?"

Cat trừng hắn một cái: "Nghĩ cái gì vậy."

Bên kia, Tư Tranh vừa lúc có chút việc tìm Tống Thời Hàn muốn nói, thấy Tả Đào đi ra, còn tưởng rằng Tống Thời Hàn đã đi lên, liền tiến vào phòng, nói: "Đội trưởng, hôm qua anh hỏi tôi số liệu...... Ủa, sao không thấy đội trưởng?"

Tả Đào: "......"

"Quả Đào." Tư Tranh quay đầu lại nhìn Tả Đào: "Đội trưởng đi đâu vậy?"

Khương Minh thuận miệng nói: "Ở trong phòng Pink."

Khi Tả Đào đi ra cũng không đóng chặt cửa.

Tư Tranh "À" một tiếng, lại thay đổi phương hướng, tay mới vừa đặt lên then cửa.

"Chờ đã!"

Tả Đào quả thực muốn bay mất hồn. Cậu bước nhanh một bước, từ phía sau bắt lấy bả vai Tư Tranh, dùng sức lực mà đai đen cấp 5 nên có.

Tư Tranh ăn đau "Tê" một tiếng: "Làm sao vậy?"


Tả Đào không buông tay, liều mạng tìm lý do, nói: "Không có chuyện gì, hay là để em thay anh mang vào......"


Cùng lúc đó, trong khi mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Tả Đào, trong phòng cậu truyền ra tiếng nước.


Giây tiếp theo, mọi người nhìn vào cánh cửa hé mở.


Vương Thu như là rốt cuộc chải vuốt rõ ràng ý thức của mình, nói ra lời kinh người: "Trời đất, sao mới sáng sớm tinh mơ đội trưởng đã vô phòng em tắn rửa vậy?"


Tả Đào mỉm cười: "......"


Tậm biệt các bạn,


Đêm nay cậu liền phải đi xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK