Chiều ngày 8/6, trong 20 phút cuối cùng trước khi chính thức kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, phóng viên đã túc trực trước cổng trường THCS Phong Thị số 1 để chào đón thí sinh đầu tiên bước ra khỏi khuôn viên trường.
Trong camera, cậu bé với nét mặt hơi trẻ con đang mặc bộ đồng phục học sinh xanh trắng của trường Nhất Trung, men theo bóng cây ngô đồng bước ra, tay lắc lắc túi đựng bài kiểm tra, trông tâm trạng có vẻ rất tốt, trên tai đang đeo tai nghe để nói chuyện.
Một đầu tóc hồng nhạt, dưới ánh sáng loang lổ, lại có vài phần mộng ảo.
Thoạt nhìn giống như một nhân vật mới bước ra từ truyện tranh.
Nhìn thấy mái tóc hồng phô trương của cậu ấy, bước chân của nam phóng viên không dễ phát hiện mà hơi khựng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự chuyên nghiệp, mỉm cười trước ống kính nói: "Xem ra thí sân lần này của chúng ta rất có sức sống, nhìn xem cậu ấy cười vui vẻ như vậy, nhất định là đang cùng chia sẻ niềm vui sướng trong lần thi này với người nhà của cậu ấy!"
"Tiếp theo, chúng ta sẽ tiếp cận thí sinh và phỏng vấn xem cảm nghĩ của cậy ấy về lần thi này."
Tả Đào cũng không có chú ý có phóng viên đang tới gần, cậu đang cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi và trò chuyện với người bên kia điện thoại: "Không thể ép được."
Cậu từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, rút một điếu ra rồi thành thạo châm lửa: "Tớ kêu hắn điền vào chỗ trống, hắn cũng không làm được..... Không, tớ cũng không phải đồ ngốc, nên viết đều viết hết rồi." Trong giọng nói không phải không có khoe khoang: "Tớ mà làm thì cậu cứ yên tâm, 985 hẳn là vẫn đậu."
"Tớ không nói với cậu nữa, dì nhỏ sắp tới đón tớ rồi, lát nữa tìm cậu đi thăng cấp."
vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước mặt mình là cái micro, Tả Đào liền giật mình, nhướng mày hỏi: "Mấy anh đang làm gì vậy?"
Nam phóng viên: "......"
Đứa nhỏ này nhìn bộ dáng thì rất ngoan, nhưng sao vừa mở miệng liền có khí thế của giáo bá vậy.
Nam phóng viên với kinh nghiêm vô cùng phong phú cũng có lúc bị mắc kẹt, ước chừng hơn hai giây qua đi, mới một lần nữa khôi phục lại nụ cười khéo léo: "Bạn học, chào cậu, chúng tôi là phóng viên của Shark Channel, muốn phỏng vấn cái nhìn của cậu về lần khảo thí này."
"Ồ, ngượng ngùng, hiện tại tôi không có thời gian." Tả Đào phủi tàn thuốc, liếc nhìn máy ảnh phía sau phóng viên, hút một hơi thuốc rồi nói thêm: "Phiền toái đại ca nhiếp ảnh đem một đoạn vừa rồi xóa bỏ, tôi không muốn lên TV, cảm ơn."
"Nhưng là......" Nhìn bóng dáng Tả Đào nhanh chóng rời đi, khóe miệng nam phóng viên hơi có chút run rẩy: "Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp."
Cùng lúc đó, với sự xuất hiện của Tả Đào, phần bình luận đột nhiên tăng cao:
【 ha ha ha, cười chết, đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng phóng viên đài cá mập không kịp nói lời nào. 】
【U1S1, vị tiểu ca này thật sự quá đẹp choai, các bí thư, trong vòng ba phút, tôi phải có được toàn bộ thông tin của người này! 】
[Thật sự rất đẹp trai, lại còn trắng như vậy, ngay cả màu tóc chết chóc này cũng có thể dễ dàng kiểm soát được/mỹ nữ ghen ghét.jpg]
【 Nộp bài thi trước, nhuộm tóc, hút thuốc, vừa nhìn liền biết chính là thứ ăn chơi lêu lổng, không có tiền đồ. 】
[Lầu trên, tôi là học sinh năm hai trường Nhất Trung. Bạn nói đúng, cậu ta ở trưởng quả thực chính là một giáo bá, nhưng thành tích của cậu ta luôn nằm trong top 10 của trường, tôi nghĩ cậu ta kiểu gì cũng có triển vọng hơn bạn, thân ái/đáng yêu.jpg]
【 oa, Giáo bá lên TV, hảo soái!!! 】
Tả Đào nhanh bước nhanh hơn đi về phía ven đường, bên kia có một chiếc có một chiếc Mercedes-Benz CLS300 đang đỗ nhấp nháy đèn trước, trước khi mở cửa cậu dẫm tắt đầu mẩu thuốc, ném vào thùng rác ven đường, trong miệng còn nói thầm một câu: "Làm sợ muốn chết, phòng viên ngày nay rảnh rỗi đến vậy sao, đến thí sinh cũng bắt lại để phóng vấn, nếu mà lên TV thế thì nhân thiết ngoan ngoãn của mình chưa kịp xuất sư đã chết từ trong trứng rồi."
"Ngoan ngoãn, con lại hút thuốc đúng không?!"
Qua kính chiếu hậu của ô tô, Tô Nguyệt Yểu nhạy bén ngửi được mùi thuốc lá, nàng trừng mắt liếc nhìn Tả Đào một cái, tức giận quát lên câu một câu: "Mới có tí tuổi đầu mà cả ngày trong túi đều có bao thuốc lá là thế nào!!"
"Dì nhỏ, một tháng nữa là con đủ 18 tuổi rồi đó nha." Tả Đào nghiêm túc sửa lại cho đúng.
Quay người lại, Tô Nguyệt Yểu rốt cuộc đạp chân ga phóng đi, tiếng ô tô gầm rú phóng vèo như gió: "Thế thì vẫn là đứa nhỏ!"
Khi Tô Nguyệt Yểu còn trẻ từng tham gia Esports, mà nhân vật nàng chọn chính là tướng đi rừng có lực sát thương vô cùng cao, cũng từng lấy được giải quán quân thế giới. Đã từng là nữ đi rừng số một thế giới, đến nay vẫn chưa có ai thay thế được.
Đương nhiên, so với kỹ thuật còn muốn bạo lực hơn thì chính là tính tình của nàng, chẳng sợ bây giờ đã giải nghệ bắt đầu làm huấn luyện viên cho chiến đội, những thành tích xuất sắc trong quá khứ của nàng vẫn được lưu truyền trong giới thể thao điện tử hiện nay.
Tả Đào bị mắng đến mức không dám nói, dù sao cậu đang có việc cần nhờ, cho nên chỉ có thê co ro ở phía sau giả bộ cười ngốc.
Cậu ngoan ngoãn im hai giây, thấy Tô Nguyệt Yểu không có dấu hiệu lên tiếng, có chút kìm nén không được nói: "Dì nhỏ, dì nhỏ, dì nhỏ ——"
Tô Nguyệt Yểu: "Gọi hồn hay gì!"
Tả Đào cười hắc hắc, bị mắng cũng không tức giận, dùng ngôn ngữ ám chỉ: "Cháu thi xong rồi, cái kia, lúc trước dì đáp ứng với cháu, bên chiến đội Wildfire......"
Tô Nguyệt Yểu không trả lời vấn đề này, nhìn con đường thông thoáng phía trước, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Từ từ, trước tiên cháu giải thích cho dì, ai cho cháu lá gan dám nộp bài thi trước vậy?!"
"Không phải là cháu sợ nếu ra muộn, đường sẽ đông đúc, dì lái xe cũng không tốt sao." Tả Đào nói lời ngon tiếng ngọt, tỏ vẻ đảm bảo: "Hơn nữa thành tích tiếng Anh của cháu thế nào gì biết rõ mà, cháu đã sớm làm xong hết rồi, đảm bảo sẽ lấy được điểm cao nhất!"
Tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng cái này Tô Nguyệt Yểu vẫn rất tin tưởng, Tả Đào từ tiểu học cho đến sơ trung đều là học ở trường ngoại ngữ, cậu có nền tảng tốt, những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cùng là ở nước ngoài chơi, tiếng Anh có thể xem như là môn có thành tích tốt nhất của cậu trong đông đảo các môn có thành tích tốt khác.
Hừ lạnh một tiếng, Tô Nguyệt Yểu mở hộp đựng đồ trong xe ra, nhìn cũng không thèm nhìn lấy mập xấp văn kiện A4 ném xuống ghế sau: "Mấy lời tục tĩu lúc trước không cần nói nữa, chỉ ba tháng thôi, sau ba tháng lập tức cút đi học đại học cho dì."
Tả Đào vội vàng vươn tay đón lấy, mừng rỡ nói: "Dì nhỏ, dì chính là tiểu tiên nữ!"
《 Wind Up 》 là một game MOBA 5V5 trực tuyến, từ khi mới ra đời đến nay liền vô cùng phổ biến trên toàn thế giới, khi trò chơi càng ngày càng Hot, các chiến đội của Trung Quốc như măng mọc sau mưa liên tiếp xuất hiện. Mà trong đó, chiến đội nổi tiếng nhất hiện nay chính là FTU, trong năm tiếp theo sau khi lần đầu tiên bỏ lỡ cơ hội tham dự vòng chung kết toàn cầu, họ lấy một phương thức tiến bộ kinh người, một đương giết tướng qua ải liên tiếp lấy được chức quán quân mùa xuân và mùa hạ, là chiến đội có nhiều triển vọng nhất có cơ hội đại biểu Trung Quốc đi thi đấu thế giới.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà đầu năm nay, FTU bất ngờ tuyên bố giải thể.
Tả Đào từng là một fan cứng đầu tiên của AD* Tống Thời Hàn, khi tin tức này vừa truyền ra, cậu còn vì thế mà khổ sở thật lâu. Nhưng mà may mắn, ngay thời điểm tháng 4 này, Tống Thời Hàn bất ngờ đăng Weibo nói xây dựng lại một chiến đội mới, đặt tên là 'Wildfire', và chính thức chiêu mộ tuyển thủ.
*AD là viết tắt của Attack Damage (Attack nghĩa là tấn công, Damage nghĩa là sát thương) thường để ám chỉ vị trí Xạ Thủ trong game.
Nhưng đây đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nam thần Tống Thời Hàn mà Tả Đào thích từng ấy năm tới nay, hiện giờ là đội trưởng của 'Wildfire'. Mà trọng điểm của trọng điểm là, hiện giờ trong đội chỉ còn thiếu một vị trí phụ trợ mà thôi.
Mà tài liệu Tô Nguyệt Yểu vừa mới đưa cho cậu, chính là hợp đồng cho vị trí phụ trợ thay thế của đội 'Wildfire'.
Nói cách khác, chỉ cần ký tên vào hợp đồng, là cậu có thể trực tiếp nhảy dù xuống 'Wildfire' và trở thành một thành viên trong đội. Từ đây về sau cùng Tống Thời Hàn tay trong tay ngao du thiên hạ, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta vỡ òa trong bong bóng hồng lãng mạn.
"Dì đã cùng đội trưởng chào hỏi rồi, nghỉ ngơi hai ngày, rồi sau đó cháu có thể trực tiếp đi căn cứ." Ngón tay Tô Nguyệt Yểu gõ gõ vô lăng, trông thấy nụ cười ngây ngốc của cháu ngoại nhà mình mà có chút cạn lời: "Wildfire thì có gì mà tốt, rõ ràng có thể trực tiếp tới tìm dì, lại còn muốn phí nhiều tâm sức như vậy chạy đến nơi đó."
Tả Đào chỉ là thấp giọng cười, liên tục nhìn vào hợp đồng. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cách gần nam thần trong mơ đến như vậy, cậu thật sự nhịn không được hưng phấn, hỏi: "Cháu có thể không cần nghỉ ngơi, ngày mai trực tiếp đi qua không?"
"......"
Tô Nguyệt Yểu sa mạc lời rồi: "Tùy cháu. Tóm lại, cháu là do dì đề cử tới, đừng khiến dì mất mặt là được."
Tả Đào tự tin cười, trên mặt toát ra vài phần càn rỡ: "Nói đùa, cháu chính là chiếc máy phụ trợ đệ nhất thế giới, còn có thể khiến người đi rừng đệ nhất thế giới mất mặt sao?!"
Tô Nguyệt Yểu đã thành công bị câu ' người đi rừng đệ nhất thế giới ' của Tả Đào lấy lòng, nhướng mày nói: "Được rồi, dì nhỏ vô cùng xem trọng cháu."
Tả Đào vui vẻ đáp lại.
Nghiêm túc đặt hợp đồng sang một bên, cậu mở điện thoại, đeo tai nghe, thoải mái nhấp vào một video từ album ảnh.
Video là cuộc phỏng vấn sau thi đấu của FTU trong trận đấu mùa xuân một năm trước, Tả Đào chỉ cắt một phần, đó là hình ảnh phỏng vấn một mình Tống Thời Hàn với tư cách là MVP.
Trong Video, Tống Thời Hàn mặc đồng phục đội màu trắng bạc của FTU, anh dựa vào trên sô pha, đôi chân dài hữu lực tùy ý vắt chéo. Cũng giống như phong cách chơi AD vô cùng bùng nổ của anh, cho dù là ngồi một cách lười biếng thôi, toàn bộ khí chất của anh cũng khiến người ta có cảm giác áp bách.
Cho dù liên tục thi đấu mấy ván, người đàn ông kia thoạt nhìn cũng không có chút mệt mỏi nào, đuôi mắt vừa hẹp vừa dài, ánh mắt nhìn máy quay lạnh lùng, trên người gần như viết ra chữ thiếu kiên nhẫn.
Tuy nhiên, người phỏng vấn Tống Thời Hàn được mệnh danh là chủ bá ' súng máy miệng ' vô cùng nổi tiếng trên Internet, vừa mở miệng chính là thao thao bất tuyệt, hơn nữa lại hỏi rất nhiều vấn đề. Từ trò chơi cho đến đồ ăn, khi giao tiếp với người khác liền không có bất kỳ giới hạn nào, được cư dân mạng gọi đùa là cơn ác mộng kinh dị của xã hội.
Chỉ trong năm phút, hắn đã hỏi hàng tá câu hỏi.
"Cuối cùng, một lần nữa xin chúc mừng FTU đã giành chức vô địch trong lần thi đấu này!"
Rốt cuộc chờ được đến phân đoạn tổng kết cuối cùng, đôi lông mày hơi cau lại của Tống Thời Hàn mới giãn ra một chút, anh gật đầu vừa định đứng dậy, chủ bá lại duỗi tay ra ngăn cản.
"Fire chờ một chút, nơi này còn có một câu hỏi cuối cùng, là thay mặt đại đa số cư dân mạng hỏi!"
Tống Thời Hàn ' ừ ' một tiếng, tuy rằng sắc mặt rất xấu, nhưng vẫn duy trì tôn trọng cơ bản: "Cậu nói đi."
Súng máy: "Fire năm nay cũng đã 20 tuổi, không biết đối với nửa kia có cái tiêu chuẩn gì không?" Hắn cười nói: "Cũng để cho những fans chúng ta có một phương hướng để theo đuổi!"
Súng máy là một người nổi tiếng trong giới đồng tính nam, có phong cách rất phóng túng, đã nhiều lần công khai bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với Tống Thời Hàn trên Weibo.
Vấn đề này rốt cuộc là đại biểu quảng cho chúng fans hỏi, hay là chính hắn hỏi, không cần nói cũng biết.
"Tiêu chuẩn?"
Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, lại dựa vào ghế, liếc nhìn khẩu súng máy, không cần suy nghĩ nhiều mà đưa ra câu trả lời: "Chơi game giỏi, an tĩnh một chút, lại ngoan ngoãn một chút." Cuối cùng, lại chậm rì rì mà bồi thêm một câu: "Tốt nhất là, ít hỏi vấn đề, lời nói cũng ít một chút."
Video đến đây là kết thúc.
Tả Đào nhẹ nhàng thở dài một hơi, dùng đầu ngón tay xoa xoa màn hình.
Nỗi buồn luôn đến rất đột ngột, yêu cầu của nam thần, cậu cư nhiên chỉ đáp ứng được một cái.
Nhưng mà không sao.
Tả Đào vỗ vỗ mặt mình, chụp một tấm ảnh tự sướng, nghĩ nghĩ một chút, dùng ngữ khí mà có đánh chết mình trước 18 tuổi cũng không muốn dùng, chia sẻ lên vòng bạn bè ——
【 Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, màu tóc nam tính của tôi có đáng yêu không? / ngoan ngoãn mỉm cười.jpg】
- ---------------
Editor: cầu like, cầu cmt