Mục lục
Truyện Bạch Thiếu Gia Cưng Chiều Vợ Như Mạng - Quý Nghiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không nghĩ đến chuyện không vui này, chúng ta làm những chuyện vui vẻ khác một chút." Bạch Thắng khép máy tính lại, rất tùy ý nói.

"Làm cái gì?" Quý nghiên theo bản năng hỏi, kết quả nói còn chưa hết, người đã bị đẩy ngã. "Uy..." Lại bị người khác dùng sức đánh bất ngờ, sức lực làm sao bằng người ta, cô thẹn quá thành giận kêu: "Bạch Thắng, anh buông em ra!"

Cho nên mang ngay cả tên lẫn họ ra kêu, xem ra thật bị chọc giận. Bạch Thắng nhếch mày, cực kỳ thản nhiên nói: "Kháng nghị không có hiệu quả."

"Ô..."

Âm thanh không hòa hài dần dần vang lên, kéo dài thật lâu...

Người khác vẫn như cũ chăm chỉ không thôi, Quý Nghiên cực kỳ mệt mỏi. Xụi lơ trên ngực anh, bên tai nghe được giọng mát lạnh của người đàn ông mỉm cười nói: "Có muốn một lần nữa không?"

"Không muốn." Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi, đưa tay bắt lấy bàn tay của anh đang muốn làm loạn, năm ngón tay giao nhau, chế trụ."Đừng làm rộn, em có việc nói với anh."


Âm thanh Bạch Thắng mang theo chút sắc dục lại lười biếng, thật mất hồn "Ừ ~" một tiếng.

Quý Nghiên nói: "Em không trở về Hongkong với anh."

Bạch Thắng: "..."

"Em muốn trở về Trường Sa." Quý Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Rốt cục, Bạch Thắng chậm rãi mở miệng, nói: "Trở về làm gì?"

"Ăn tết a, nhân tiện bái tế ông bà nội." Quý Nghiên thuận lý thành chương nói.

Bạch Thắng: "Ăn tết không nhất định phải ở nhà họ Quý."

Quý Nghiên nghĩ thầm, không phải họ Quý dĩ nhiên không cần, nhưng cô hết lần này tới lần khác mang họ Quý a!

"Nhưng em đã đáp ứng mẹ em." Mặc dù khẳng định biết anh không vui, nhưng Quý Nghiên vẫn phải nói.



Quả nhiên, Bạch Thắng mím môi, ánh mắt cũng tối đen lại. Quý Nghiên lôi kéo tay của anh."Tiểu Bạch..."

"Ừ." Một âm thanh đơn nhẹ tràn ra.

"Anh tức giận?" Quý Nghiên thử dò xét hỏi.

"..."

Lần này ngay cả âm đơn cũng không có.

Cô quan sát vẻ mặt, vội vàng nói: "Chỉ cần em còn ở nhà họ Quý một ngày, thì không thể không đối mặt với bọn họ, cũng tránh không khỏi. Nhưng em sẽ không để cho người khác ức hiếp, anh yên tâm, qua tết xong, em lập tức sẽ trở lại."

Quý cô nương còn rất thức thời, nói ra đều là lời hay.

Bạch Thắng như cũ không có lên tiếng.

Quý Nghiên nóng nảy, hỏi: "Anh giận thật ah?"

Đối với chuyện cô muốn tách ra, mất hứng nhất định là có. Nhưng đâu đến nỗi tức giận? Tính cách của cô anh còn không biết sao? Hơn nữalý lẽ bên trong lời nói của cô, Bạch Thắng mặc dù hiểu, lại cố ý trêu chọc cô. Đuôi lông mày tuấn nhã nhếnh lên, sâu sắc rõ ràng nói: "Nếu như anh nói anh tức giận, ensẽ dụ dỗ anh thế nào?"

Quý Nghiên thấy anh thừa nhận, cũng không có nghĩ quá nhiều.

Cong môi cười một tiếng, mềm nhũn nói: "Anh còn muốn dụ dỗ."

Nói sớm chút.

Vừa nói xong, tiểu bạch thỏ liền lật người, lấn đến gần con sói lớn...

Khóe môi con sói lớn chậm rãi nâng lên.

Sân bay quốc tế thành phố.

Tay Quý Nghiên cầm vé máy bay, đứng ở cửa kiểm an, bên cạnh thỉnh thoảng có người xin lỗi cho đi qua, trong đại sảnh vang lên giọng tiếp viên hàng không lễ phép mà trong veo.



Cô từ trên tay Bạch Thắng nhận lấy hành lý của mình, có chút không nỡ nói với anh: "Anh trở về đi."

Hình dáng người đàn ông tuấn tú cao ngất đứng ở trước mặt cô, cao hơn cô một cái đầu. Một thân tây trang thủ công cắt sửa khóe lóe, cúc áo màu đen trên cổ tay sáng bóng như học giả tiếng tăm, khí chất lỗi lạc, cho dù người này ở trong đám đông, cũng tự nhiên tạo thành một phong cảnh đẹp.

"Anh nhìn em đi vào." Bạch Thắng thanh nhã lên tiếng.

Quý Nghiên gật đầu một cái, xem một chút thời gian, phát hiện cũng không còn sớm. Lúc này mới xoay người, từng bước một về phía bảng hiệu cửa lên máy bay người đi đường nói tới nói lui. Cô đi thật chậm, ngực ê ẩm, mỗi một bước cũng rất khó khăn.

Lưu luyến không rời, thì ra là cảm giác như thế.

Hình như từ lúc ở cùng với Bạch Thắng tới nay, thời gian lần này bọn họ cách xa lâu nhất?Đột nhiên cảm giác được, nửa tháng, nhưng lại rất dài như thế.

Bởi vì không có anh.

"Nghiên Nghiên." Truyền đến giọng nói quen thuộc kêu lên, Quý Nghiên bỗng nhiên dừng chân bước, xoay người, nhìn thấy bước chân Bạch Thắng thong dong đi về phía cô.

Chân dài bước đến gần, chốc lát đã đi tới trước mặt cô.

"Sao vậy?"Quý Nghiên nhìn anh, hỏi.

Còn tưởng rằng anh có chuyện gì phải nói.

Nhưng một giây kế tiếp, êm ái hôn, chuồn chuồn lướt nước(hời hợt) rơi trên mắt của cô. Quý Nghiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, theo bản năng nhắm mắt, mở ra lần nữa, anh đã lui ra mấy cm. Hơi thở ấm áp vẫn phun ở trên mặt của cô, gương mắt tuấn nhã kia, gần ngay trước mắt. Bên tai nghe giọng nói nhu hòa mát lạnh của anh."Sớm trở lại một chút."


Khi máy bay bay lên, Quý Nghiên vẫn còn kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng tuấn tú cao ngất đã biến mất kia. Mặc dù biết không thể nào, nhưng có một niềm tin, nó không chịu theo Logic trói buộc, không chịu bị lý trí khống chế, chính là không tự chủ được, muốn làm như vậy. Cô đoán, dưới trời cao nghìn trượng, anh ở trong sân bay, có phải cũng đứng ở trên đài cao ngoài trời, lẳng lặng nhìn máy bay đi xa không.


Rõ ràng mới vừa tách ra, đã bắt đầu nhớ.


Chuyện này, chỉ có anh.


Máy bay đáp xuống sân bay Hoàng Hoa, Quý Nghiên cách xa lâu như vậy một lần nữa đặt chân xuống mảnh đất này, trong lòng có loại cảm giác khó nói thành lời. Trường Sa, cô nhớ lại quá nhiều kỷ niệm, trong thành phố, đâuchỉ có nhà họ Quý tồn tại, địa vị cũng không ảnh hưởng đến nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK