Chuyện này trừ Nguyên lão, Nguyên phu nhân và Nguyên Nhạc Thanh, không người nào biết nữa. Nguyên Dạ Huân sau khi sinh được mấy năm, Nguyên phu nhân qua đời. Nếu nói chị giống như mẹ, Nguyên Nhạc Thanh cũng hợp lẽ đảm đương người giống như mẹ, hết lòng chăm sóc con trai bà. Thật may là Nguyên Dạ Huân cũng không chịu thua kém, không chỉ có thành tích xuất sắc, năng lực làm việc mạnh, cùng chị gái cực kỳ thân thiết. Điều này làm cho Nguyên Nhạc Thanh có cảm giác rất sắc vui mừng, vậy mà bà không nghĩ đến, sau khi Nguyên Dạ Huân từ nước ngoài học thành tài về nước, nhưng lại biết Tôn Nhu cái người phụ nữ tâm cơ thâm trầm này. Còn rất yêu cô ta, từ nhỏ Nguyên Dạ Huân đã bị Nguyên Nhạc Thanh bảo vệ rất tốt, mặc dù đầu óc thông minh, nhưng trời sanh tính tình đơn thuần, mới ra xã hội cũng không biết lòng người hiểm ác, yêu, đã mang trí óc lẫn cả trái tim cùng tập trung vào, bao gồm tất cả của hắn. Hắn chỉ muốn cho Tôn Nhu thứ tốt nhất, thậm chí không tiếc vì cô cùng Nguyên Nhạc Thanh đối kháng, hắn không hiểu người phụ nữ thiện lương giống như Tôn Nhu tốt như vậy, tại sao Nguyên Nhạc Thanh không thích, thậm chí khắp nơi chĩa vào. Hắn mang Tôn Nhu vào công ty, trao cho cô ta chức vụ cao. Nguyên Nhạc Thanh nhìn ra Tôn Nhu không hề yêu Nguyên Dạ Huân, mà là tham luyến tiền tài của nhà họ Nguyên, bà nhiều lần khuyên nhủ Nguyên Dạ Huân mở to hai mắt nhìn cho thật kỹ, Tôn Nhu không phải là người phụ nữ đơn giản, cô ta rất giỏi về ngụy trang, dã tâm cực lớn, sớm muộn sẽ có một ngày hại Nguyên Dạ Huân. Nhưng Nguyên Dạ Huân làm sao chịu tin tưởng, ngược lại cảm thấy chị ghét nghèo thích giàu, mới có thể có thành kiến Tôn Nhu sâu như vậy.
"Nguyên Dạ Huân làm sao lại như vậy? Bà một tay mang thai hắn, bà là hạng người gì hắn còn không rõ ràng lắm sao? Tại sao có thể vì một phụ nữ như vậy, mà không phân biệt tốt xấu, lại có thể tổn thương một người chị chỉ muốn tốt cho hắn. Thật là quá đáng!" Quý Nghiên nghe, không khỏi tức giận bất bình đứng lên.
Thế gian này, một người vô tư đối đãi tốt với mình như thế là chuyện khó cỡ nào? Cha mẹ cô, nếu bằng một phần mười Nguyên Nhạc Thanh, Quý Nghiên đã cảm thấy là trời ban, Nguyên Dạ Huân lại chẳng hiểu quý trọng như vậy.
Nguyên Nhạc Thanh cười lạnh nói: "Tôn Nhu ngụy trang tốt như vậy, Dạ Huân sao nhìn ra được. Dạ Huân của tôi nếu không phải là quá đơn thuần, cũng sẽ không bị người phụ nữ kia lừa gạt thảm như vậy."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..."
Nguyên Dạ Huân cầu xin Nguyên Nhạc Thanh thành toàn cho mình cùng Tôn Nhu kết hôn, Nguyên Nhạc Thanh nghĩ hết biện pháp ngăn cản, lại khổ nổi không tìm được chứng cớ. Tôn Nhu quá thông minh, mỗi lần khi Nguyên Nhạc Thanh tìm được một chút dấu vết, lập tức bị cô ta tiêu hủy. Nguyên Dạ Huân ở giữa chị cùng người yêu chu toàn, đau khổ không thôi, hắn nói với Nguyên Nhạc Thanh cả hai người phụ nữ đối với hắn mà nói là quan trọng nhất. Hắn hi vọng bọn họ chung sống thật tốt, không muốn nhìn bất kỳ bên nào bị thương, đã từng không hiểu chuyện làm tổn thương chị cũng thật xin lỗi. Hi vọng Nguyên Nhạc Thanh có thể tha thứ đứa em trai bốc đồng này. Cả đời Nguyên Nhạc Thanh này tất cả hy vọng đặt trên người đứa con trai này, có thể nói Nguyên Dạ Huân chính là tính mạng của bà. Nhìn hắn đau khổ, so với mình bị thương còn khó chịu hơn ngàn vạn lần. Cha mẹ cùng con trai đấu tranh, vẫn là cha mẹ thua bởi con trai. Bà không đành lòng thấy Nguyên Dạ Huân không vui vẻ, đau lòng khó nhịn cũng đưa ra lựa chọn khó khăn, đồng ý cho Tôn Nhu vào cửa.
Ai ngờ điều này cũng trở thành sai lầm lớn nhất cả đời bà này.
Sau khi Nguyên Dạ Huân cưới Tôn Nhu, mặc dù Nguyên Nhạc Thanh co ngăn cản. Nhưng không thể không thừa nhận, bọn họ vừa bắt đầu còn rất hạnh phúc. Vậy mà những ngày ngọt ngào cũng không được bao lâu, chồng trước Tôn Nhu đến tìm Nguyên Dạ Huân. Hắn ta nói toàn bộ chuyện Tôn Nhu làm thế nào để quen biết hắn, yêu nhau, kết hôn, hay bởi vì muốn kết hôn với Nguyên Dạ Huân, mà dứt khoát kiên quyết vứt bỏ mình, vứt bỏ gia đình này, thậm chí vì muốn vào nhà giàu có, mấy lần muốn sát hại mình cho Nguyên Dạ Huân nghe. Nguyên Dạ Huân dĩ nhiên không tin, đâu sợ nhân chứng vật chứng đang ở trước mắt, hắn thủy chung tin chắc vợ của mình không phải là người độc ác. Chồng trước thấy hắn không tin, hết sức tức giận, mắng Nguyên Dạ Huân hồ đồ ngu muội mất lý trí. Hắn còn nói nếu như có một ngày mình chết, nhất định do Tôn Nhu làm hại. Không đến mấy ngày sau, thì tin dữ chồng trước Tôn Nhu truyền đến, cảnh sát điều tra cho biết cái chết của hắn do bị mưu hại, nhưng kẻ giết người vẫn chưa tra ra là ai. Hiện trường không lưu lại dấu vết nào, trong lòng Nguyên Dạ Huân bị chấn động mạnh, hắn không có cách nào lừa mình dối người nữa, Nguyên Dạ Huân chạy đi chất vấn Tôn Nhu về những chuyện đã qua, bao gồm chồng trước của cô ta chết, có liên quan đến cô ta không, Tôn Nhu liều chết không nhận. Nguyên Dạ Huân nhìn ra cô ta đang nói dối, đối với cô ta hoàn toàn thất vọng, nhưng tình yêu đã sớm ăn sâu vào tận trong xương tủy để cho hắn không có biện pháp tàn nhẫn với Tôn Nhu, Nguyên Dạ Huân cho cô ta một khoản tiền, để cho cô ta ký hiệp nghị ly hôn sau đó vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt của mình, không được xuất hiện lần nữa. Tôn Nhu tất nhiên không chịu, ký thỏa thuận ly hôn thì đồng nghĩa với việc mất một mỏ vàng lớn, cô ta khổ sở cầu xin Nguyên Dạ Huân không có kết quả, còn nghĩ ra khỏi một kế hoạch độc ác.
Tôn Nhu giả vờ mình đáp ứng chuyện ly hôn, hẹn Nguyên Dạ Huân ở một nơi gặp mặt, ai ngờ lúc Nguyên Dạ Huân chạy tới, cô ta lại bố trí hại chết hắn, sau đó bỏ trốn mất dạng. Cô ta vốn tưởng rằng Nguyên Dạ Huân sau khi chết tất cả tài sản trên danh nghĩa của hắn sẽ thuộc về mình, cảnh sát vẫn luôn không tra được chuyện hai lần mưu sát ở trên người cô ta, riêng Nguyên Nhạc Thanh có nghi ngờ, nhưng cũng không có ích gì. Nhưng cô ta không để mắt đến một người, đó chính là ông cụ Nguyên, nếu nói gừng càng già càng cay, tài sản cả đời ông cụ Nguyên, làm sao có thể cam tâm đưa cho Tôn Nhu. Ông cụ Nguyên cũng không thích Tôn Nhu, nếu không phải do Nguyên Dạ Huân kiên trì, căn bản sẽ không để cho cô ta vào cửa. Ông cụ Nguyên ép Tôn Nhu ký một thỏa thuận buông tha tài sản, Tôn Nhu không đồng ý, thế nhưng ông cụ Nguyên ép buộc, Tôn Nhu không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm trộm văn kiện cơ mật của ông cụ Nguyên. Tập đoàn Thượng Nhật lớn như vậy, nói không có một chút hèn hạ bẩn thỉu gì đó làm sao có thể, Tôn Nhu coi đây là lợi thế uy hiếp ông cụ Nguyên, muốn tránh được một kiếp, ông cụ Nguyên nổi giận lôi đình, thuê sát thủ đuổi giết Tôn Nhu.
Tôn Nhu hết sực kinh nhạc với nhẫn tâm của ông cụ Nguyên, vì trả thù, cô ta mang văn kiện giao cho cảnh sát. Thượng Nhật vì vậy xuống dốc không phanh, ông cụ Nguyên cũng bị đưa đi điều tra, cuộc sống Nguyên Nhạc Thanh xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc bà đang lâm vào lúc tuyệt vọng, bà gặp được Thôi Đại Sơn, Thôi Đại Sơn nhiều năm trước cùng Nguyên Nhạc Thanh quen biết, mà vẫn tôn thờ bà. Nhưng Nguyên Nhạc Thanh đối với hắn vô tình, con người Thôi Đại Sơn này cũng si tình, không chỉ không miễn cưỡng bà, ngược lại cam tâm tình nguyện trợ giúp Nguyên Nhạc Thanh báo thù nhà tan cửa nát này. Không thể không nói, bản lãnh quyến rũ đàn ông của Tôn Nhu đúng là cực cao, không có nhà họ Nguyên làm núi dựa, không ngờ cô ta trong vòng mấy ngày ngắn ngủn tìm được Đàm Vân Phi tốt hơn. Nguyên Nhạc Thanh tứ cố vô thân, muốn báo thù cũng không có cách nào. Lúc này Thôi Đại Sơn xuất hiện, so thức ăn từ trên trời rơi xuống thì không thể tốt hơn. Nguyên Nhạc Thanh lòng tràn đầy hận thù, Nguyên Dạ Huân chết, dường như làm bà sụp đổ, nếu không phải không cam lòng nhìn Tôn Nhu ung dung tự tại vẫn còn ở cõi đời này, không gặp phải báo ứng, bà đã sớm đi theo Nguyên Dạ Huân. Từ đó Nguyên Nhạc Thanh gia nhập Cửa Ngầm, dưới sự giúp đở của Thôi Đại Sơn, bà bắt đầu không ngừng không nghỉ lên kế hoạch trả thù.
Nói là không ngừng không nghỉ, thật ra đã sáu bảy năm rồi.
Cho đến giờ phút này thân thể bà rơi vào trong lao ngục. Quý Nghiên mím môi, không ngờ là như vậy, gặp gỡ Nguyên Nhạc Thanh, quả thật làm cho người ta đau lòng. Nếu như đổi lại là cô, khẳng định cũng sẽ hận chết Tôn Nhu, một phụ nữ đến tột cùng phải có dã tâm nhiều thế nào, mới có thể mắt không them chớp sát hại người đàn ông yêu cô bảo vệ cô vô cùng sâu sắc. Cô ta không cảm thấy có một chút áy náy sao? Nếu như Nguyên Nhạc Thanh biết bây giờ Tôn Nhu vẫn chưa có đền tội, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
"Nguyên Dạ Huân đến chết cũng không biết thật ra bà mới là mẹ ruột của hắn sao?" Quý nghiên nặng nề hỏi.
Nguyên Nhạc Thanh nhắm mắt, trên mặt thoáng qua một chút thống khổ. Bà thản nhiên nói: "Không biết."
Trong lòng Quý Nghiên đau xót.
Vì cái người mẹ đáng thương này, trời cao đối với bà ta thật tàn nhẫn.
Cô thậm chí có chút dao động, đến tột cùng mang bắt bà ta tới, để cho bà ta ở chỗ này chịu khổ, là đúng hay sai? Chân chính nên bị trừng phạt là cô ta không phải sao?
Tôn Nhu làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, lại lần nữa lấy được tha thứ. Nếu như không phải là cô ta, Nguyên Nhạc Thanh làm sao sẽ trầm luân tới ngày hôm nay?
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, Quý Nghiên vừa nghĩ đến Tôn Nhu, thì người đã tới, cô theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Sương. Đoán cô có chuyện gì, cũng không lên tiếng, Sương đi tới trước mặt Quý Nghiên, nói: "Chị dâu, cái người phụ nữ giết hai người chồng vừa mới ly hôn đến, cô ta nói muốn gặp Nguyên Nhạc Thanh."