• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Xung đột nhỏ
Buổi chiều giao mười mấy đơn hàng, lại có ba mươi đến bốn mươi tệ vào tài khoản, Trần Phong cảm thấy rất vui vẻ.
Có điều hôm nay hắn không định tiếp tục làm việc nữa, dù sao cũng là ngày chuyển nhà đầu tiên, hắn đến trước cổng trường trước năm giờ rưỡi tan học.
Hắn định đưa Trương Hân Nghiên về nhà bằng một chiếc xe điện.
Phía sau xe còn có thế chở một người, đương nhiên là Trương Hân Nghiên.
Còn Vương Hâm Dao, bản thân tự chuyển nhà, hắn không có thời gian quan tâm.
Vừa tan học, các học sinh mặc đồng phục thể thao chen chúc ra khỏi cổng trường, thoạt nhìn đã tràn ngập không khí thanh xuân.
Trần Phong ngồi trên xe điện, miệng ngậm điếu thuốc lá, nheo mắt nhìn người đi, sợ không nhìn thấy Trương Hân Nghiên.
“Bíp bíp…”
Tiếng còi xe chói tai vang lên.
Trần Phong quay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe thể thao Cadillac màu đỏ sang trọng sắp tông vào mông xe mình.
“Tên giao hàng chết tiệt, đi xe điện dừng lung tung thế, tố sư nhà mày.”
Một thanh niên đeo một chiếc khuyên tai hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra, chửi rủa ‘âm lên với Trần Phong.
Sự xuất hiện của chiếc xe thế thao quý hiếm này ngay lập tức thu hút sự chú ý của người qua đường và học sinh.
Có điều rất đáng tiếc, thứ mọi người bị thu hút không phải là đồng tình với Trần Phong là kẻ yếu bị mắng chửi, đa số là ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vào chiếc xe, có người còn lấy điện thoại ra chụp.
Trần Phong thật sự rất bất lực, hắn đã dừng xe sát bên lề đường, rõ ràng anh ta đang muốn gây chuyện.
Trần Phong cũng không tức giận, vô cùng khách sáo nói: “Cậu đẹp trai, cậu như vậy là bắt nạt người khác đấy nhé. Rõ ràng là cậu có thể đi qua mà, nếu đế tôi dịch xe, chẳng may không cấn thận làm xước xe của cậu thì tôi chẳng thể đền nổi chiếc xe mấy trăm ngàn tệ của cậu đâu!”
Dáng vẻ dân thường chưa trải sự đời của Trần Phong lập tức khiến những người xung quanh bật cười.
Hai cô gái đi ngang qua cười nhạo Trần Phong: “Tên giao hàng này đúng là quê mùa, chiếc xe này ít nhất cũng phải mấy triệu tệ, mấy trăm ngàn sao? Mua một cái lốp xe thì còn được!”
Cô ta vừa nói vừa không quên nhìn thanh niên với ánh mắt tha thiết, vô cùng nịnh nọt, Trần Phong cảm thấy cô ta rất lẳng lơ.
Lời nói như vậy đương nhiên là khiến thanh niên cảm thấy thoải mái, càng thêm dương dương tự đắc.
Anh ta huýt sáo với cồ gái nói chuyện, tỏ vẻ đáp lại!
Nếu là trước đây, anh ta đương nhiên sẽ đưa mặt hàng tự dâng đến cửa, cũng coi như có chút xinh đẹp về nhà chơi đùa.
Dù sao cũng miễn phí!
Nhưng hôm nay, mục tiêu của anh ta là một người phụ nữ xinh đẹp, một người phụ nữ xinh đẹp khiến anh ta nhớ thương rất nhiều ngày đến mức sắp phát điên.
Vì vậy, anh ta tạm thời buông tha cho người phụ nữ đó.
Trần Phong giả vờ ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Chao ôi, đắt vậy à, tôi thấy chiếc xe nhỏ thế này, cứ như chiếc quan tài vậy, cứ tưởng rằng không đáng bao nhiêu tiền chứ!”
Nghe vậy, sắc mặt thanh niên lập tức thay đổi, những người xung quanh đều bật cười.
Nói xe thể thao của anh ta là quan tài, không phải đang nguyền rủa anh ta chết sớm sao?
Tuy nhiên lúc này Trần Phong tỏ vẻ vô cùng thật thà, khiến người ta cho rằng hắn không cố tình nói vậy, giống như là lời nói vô tâm.
Tuy thanh niên cũng nghĩ như vậy nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mặt, anh ta thẳng thừng xuống xe.
“Mày nói xe của ai là quan tài hả, mày nói thêm một câu nữa đi? cấn thận ông đây tẩn chết mày đấy! Một con chó nghèo giao hàng, đúng là thứ nực cười!”
Thanh niên chỉ tay vào mặt Trần Phong, ngón tay sắp chỉ vào mũi hắn.
Cô gái vây xem giả vờ khuyên nhủ: “Anh đẹp trai ơi, đừng chấp nhặt với tên giao hàng này, vừa nhìn là biết anh ta đến từ nông thôn, chưa trải sự đời.”
“Hôm nay tao tha cho mày!” Thanh niên lại trừng mất nhìn Trần Phong, quay đầu lại nhìn ngực cô gái vây xem, ngực của cô ta rất lớn, sờ vào có lẽ cảm giác không tệ.
“Người đẹp, kết bạn Wechat nhé!”
Cuối cùng thanh niên vẫn không nhịn được, có chút ham muốn, coi cô gái này làm món khai vị trước bữa ăn cũng không tệ.
Cô gái vây xem che miệng mỉm cười, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra.
Có thế được ngồi trên chiếc xe thể thao như vậy, bị chơi cũng đáng. Cô ta thà bị con cháu nhà giàu chơi miễn phí chứ không thèm đế ý đến tên nghèo kiết xác!
Đây là tâm thái của những cô gái đó!
Bị mắng chửi xối xả nhưng Trần Phong cũng không quan tâm, hắn không hề tức giận chút nào.
Hắn đã gặp rất nhiều cậu ấm đẳng cấp như vậy, anh ta hoàn toàn không thể khiến tâm trạng của hắn dao động.
Có điều một nam một nữ này lập tức hẹn nhau giữa đường, vẫn hơi nhanh, giống như mấy con súc sinh giao phối trên đường, có lẽ một vở kịch bấn thỉu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ sẽ được dàn dựng vào buổi tối!
“Sao anh lại ở đây?”
Ngay lúc này, hai người chen chúc đi ra trong đám người.
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài ôm người màu đỏ, tôn lên vóc dáng tuyệt vời của cô ấy, vô cùng phù hợp với khuôn mặt xinh đep, cô ấy giống như một viên ngọc sáng chói.
Người đến là Trương Hân Nghiên, cô ấy đi đến trước mặt Trần Phong, thoáng liếc nhìn chiếc xe thế thao màu đỏ bắt mắt, lập tức cau mày.
Cô ấy quay đầu lại, quả nhìn nhìn thấy người đàn ông khiến cô ấy vô cùng chán ghét.
Thanh niên đang kết bạn Wechat với cô gái vây xem lập tức trở nên tràn đầy sức sống khi nhìn thấy Trương Hán Nghiên.
Vừa liếc mắt so sánh, cô gái vây xem trước mắt lập tức trở nên tầm thường, người phụ nữ Trương Hân Nghiên thật sự rất quyến rũ.
Anh ta không thèm quan tâm đến cô gái vây xem nữa. Anh ta xoay người lấy một bó hoa hồng từ trong xe ra, chạy đến bên cạnh Trương Hân Nghiên, cười nói: “Hân Nghiên, tôi đến đón em tan làm!”
Cô gái vây xem cầm điện thoại chửi thề.
Có điều sau khi so sánh, cô ta thật sự kém xa Trương Hân Nghiên, là phụ nữ nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng người phụ nữ này thật sự rất xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả ngôi sao trong tivi rất nhiều!
Trương Hân Nghiên cau mày, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Dương Vĩ, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta không thích hợp, cậu ít hơn tôi bốn tuối, tôi không thích nam sinh ít tuổi hơn tôi!”
Đây đã là lần thứ mười Dương Vĩ đưa hoa đến đón Trương Hân Nghiên tan làm nhưng lại bị cô ấy từ chối trong tháng này.
Có điều Trương Hân Nghiên vẫn từ chối giống như chín lần trước đây.
Trần Phong không ngờ rằng cậu ấm này lại đến đây tìm Trương Hân Nghiên, Trần Phong hóng hớt không chê lớn chuyện, mượn cơ hội giễu cợt: “Dương Vĩ? Cái tên mà cha cậu đặt cho cậu giống như hồ sơ bệnh án dán trên mặt, ngay cả phụ nữ cũng coi thường cậu vì căn bệnh này.”
Đám người vây xem lập tức cười ‘âm lên.
Cái tên này thật sự rất thẳng thắn, khiến một người đàn ông lập tức mất đi uy phong của đàn ông.
Khuôn mặt của Dương Vĩ giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, vô cùng u ám.
Với thân phận của cha của anh ta và tài sản trong nhà, chưa từng có người phụ nữ nào dám từ chối anh ta nhiều lần, càng không có người nào dám sỉ nhục tên của anh ta như vậy.
Sau nhiều lần bị Trương Hân Nghiên liên tục từ chối, lại gặp phải tên khốn nạn như Trần Phong, khiến anh ta đột phá sự nhẩn nại cực hạn.
“Tên giao hàng, với lời vừa nãy, mày đã đặt trước mặt chiếc xe lăn cho mình. Nếu ngày mai mày vẫn có thế đứng thẳng thì tao sẽ theo họ của mày.”
Dương Vĩ cầm điện thoại lên, gọi một cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Trong vòng mười phút, cống trưởng trung học A, chuấn bị chặt một chân của một tên giao hàng.”
Rất rõ ràng, Dưỡng Vĩ gọi điện thoại gọi người tới.
“Trương Hân Nghiên, đừng có nế mặt mà không biết xấu hổ. Mấy ngày nay ông đây đã nhịn cô đủ rồi, đừng có tưởng rằng có chút xinh đẹp mà giả vờ lạnh lùng với ông đây, khiến ông đây tức giận, một cuộc điện thoại là có thế khiến cô thất nghiệp, cho một câu rõ ràng, có đi theo ông đây không?”
Nếu mềm mỏng không được thì Dương vrsẽ ép buộc.
Dù sao thì với bối cảnh của anh ta, có thể quyết định số mệnh của rất nhiều người, đó là trời sinh.
Bất kế dùng phương thức gì, hôm nay anh ta nhất định phải xử lý người phụ nữ đã khiến mình thèm thuồnq nhiều nqàv nav.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK