• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này anh thật chỉ muốn đánh vào mông cô mấy cái để cô bớt suy nghĩ lung tung. Và Long Mặc Uyên với cái tư tưởng cao đẹp nghĩ là làm nhanh chóng đánh vào mông của Nguyệt Nguyệt mấy cái thật đau còn nghiêm túc nói với cô.

“Lần sau còn xem mấy cái thứ bậy bạ kia nữa là bé con em sẽ không xong với anh đâu. Còn dám nói anh là tiểu bạch kiểm? Bé con có tin anh lập tức hóa thành cầm thú ăn thịt em không?”

Nguyệt Nguyệt Nguyệt xoa cái mông đau liền dùng ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn Long Mặc Uyên. Và rồi liên òa lên khóc còn mếu mếu máo máo oán trách.

“Oa hu hu! Híc híc, Uyên không thương Nguyệt Nguyệt nữa. Uyên còn đánh mông Nguyệt Nguyệt đau. Uyên là người xấu, mới không thèm để ý tới Uyên nữa!”

Long Mặc Uyên thấy Nguyệt Nguyệt khóc liền lập tức hối hận. Những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô làm cho anh trở nên luống cuống. Anh nhanh chóng ngồi dậy bắt đầu ôm cô vào lòng dỗ dành.

Nếu như để đám nhân viên Long thị thấy được tình cảnh lúc này, đảm bảo sẽ há miệng muốn rớt cái cằm xuống đất luôn cho xem. Bởi vì tổng tài của bọn họ được được giới kinh doanh tôn xưng với phong hiệu ác ma lạnh lùng. Trước mấy chục cái hội nghị mặt vẫn lạnh như tiền, mà giờ lại luống cuống trước mặt một cô gái ai mà tin cho được.

Quay lại với chuyên mục dỗ dành đang dang dở. Long Mặc Uyên từ nhỏ tới giờ đã bao giờ phải dỗ dành ai đâu thế là anh nghĩ ngay tới cái phương thức đưa ra cám dỗ như lúc bàn hợp đồng với đối tác để dỗ dành Nguyệt Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt ngoan nín đi! Hôm nay là chủ nhật anh được nghỉ, lát nữa anh đưa em tới khu vui chơi thay lời xin lỗi được không?”

Bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt của chúng ta vô cùng dễ thỏa mãn. Nghe hết câu của Long Mặc Uyên thì bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt ngay lập tức liền thu hết mấy cái giọt nước mắt lại, rồi vui vẻ cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Long Mặc Uyên thấy vậy cũng nghi ngờ không biết có phải mình bị bé con với khuôn mặt ngây thơ này lừa đảo rồi không nữa! Ván đã đóng thuyền anh cũng có thể cười sủng nịnh xoa đầu cô. Bước kế tiếp Long Mặc Uyên hệt như một đứa cha già chăm lo cho cô con gái nhỏ. Anh hết chọn trang phục cho Nguyệt Nguyệt, lại giúp cô chải tóc rồi búi gọn. Nguyệt Nguyệt thì vô cùng vui vẻ tận hưởng cảm giác phục vụ của một cô công chúa.

Sau khi tất cả đã chỉnh chu hai người mới cùng nhau đi xuống. Nhưng nào có bất ngờ nào lại được dự báo trước, bỗng dưng biệt thự của Long Mặc Uyên lại có thêm vài vị khách không mời mà đến. Hơn nữa mấy vị khách không mời mà đến có lai lịch vô cùng lớn.

Long Mặc Uyên thấy đám người không mời mà đến kia liền tỏ thái độ không vui ra mặt luôn. Anh lạnh lùng liếc đám bạn thân cất giọng không cảm xúc hỏi.

“Các cậu hôm nay tới đây làm gì? Muốn ăn chơi thì đi chỗ khác, chỗ này không chào đón các cậu. Cửa ở bên kia, xin mời!”

Đám người kia làm gì để ý tới Long Mặc Uyên nói gì, họ xem như lời anh nói là gió thoảng qua tai mà thôi. Ánh mắt của đám người đổ xô về bóng dáng bé nhỏ xinh đẹp như một thiên sứ nhỏ đang đứng bên cạnh Long Mặc Uyên, ôi cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt của chúng ta luôn.

Long Mặc Uyên thấy vậy liền ôm cô vào lòng che chở. Còn bạn nhỏ Nguyệt Nguyệt bị ánh mắt của đám người kia dọa sợ liền thuận thế ôm chặt lấy Long Mặc Uyên, nhỏ giọng thì thầm.

“Uyên đám người này là ai vậy? Sao bọn họ cứ nhìn chằm Nguyệt Nguyệt vậy? Uyên ơi, Nguyệt Nguyệt sợ!”

Long Mặc Uyên sắc mặt đã không vui khi bỗng dưng xuất hiện tới mấy cái bóng đèn công suất cao. Bây giờ lại thấy cô vợ nhỏ bị dọa sợ liền lập tức lần bàn trở mặt. Anh ôm cô từ cầu thang xuống chỗ ghế sô pha ngồi, hằn giọng cạnh cáo đám khách không mời mà đến ở phía đối diện.

“Thu lại vái ánh mắt dơ bẩn đó của các cậu đi. Nếu còn nhìn nữa tôi sẽ không đảm bảo là lúc rời đây mấy người có còn nguyên vẹn không đâu!”

Mấy người kia nghe vậy liền cười thu lại ánh mắt gian xảo của mình. Có trời mới biết cái tên ác ma Long Mặc Uyên này hễ nói là sẽ làm chơi với nhau từ nhỏ tới lớn bọn hắn làm sao lại không hiểu điểm này được cơ chứ. Mọi người đều lần lượt giới thiệu mình với Lăng Du Nguyệt.

“Xin chào chị dâu, tôi là Thanh Vân.”

“Xin chào chị dâu, tôi là Mặc Đình.”

“Xin chào, gọi tôi là Khắc Việt.”

“Ha ha, tiểu bạch thỏ có nhớ tôi không?”

Người lên tiếng cuối cùng chính là Phong Thiên là cái tên ôn thần hôm trước ở trong văn phòng của Long Mặc Uyên chọc cho Nguyệt Nguyệt khóc. Nguyệt Nguyệt vừa thấy hắn liền nhớ tới chuyện hôm đó bị nạt thế là cô nắm lấy tay của Long Mặc Uyên tố cáo.

“Uyên hôm đó cái chú xấu xí này tự dưng xuất hiện ở trong văn phòng, sau đó còn bắt nạt Nguyệt Nguyệt nữa. Ông chú già này chính là người xấu, người xấu!”

Đám người Thanh Vân, Mặc Đình, Khắc Việt nghe xong lời của Nguyệt Nguyệt thì ôm bụng nhìn Phong Thiên cười lớn. Còn Phong Thiên bị ba từ 'Ông chú già' của Nguyệt Nguyệt đả kích không nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK