• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô liếc nhìn anh rồi lao vết máu trên môi của mình. "Đúng là một tên lưu manh không biết thương hoa tiếc ngọc"

"Từ trước tới nay tôi chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc"_ Anh nhìn cô nàng xù lông bên cạnh

"Anh...hừ..."_ Cô tức giận không nói nên lời.


Sau đó cả 2 đều im lặng xoay đầu ra cửa sổ nhìn cảnh đường phố tấp nập về đêm, ồn ào, náo nhiệt bên ngoài. Cô thầm nghĩ "nhìn kĩ thì nơi này thay đổi đi rất nhiều, hiện đại hơn so với lúc cô chưa đi Pháp, cũng 10 năm rồi còn gì."

Xe dừng trước một căn biệt thự cổ kính, nhìn có vẻ đã được xây dựng lâu đời. Xuống xe, anh trực tiếp dang tay ôm cô vào lòng rồi bước vào tòa biệt thự cổ. Rút kinh nghiệm lúc nảy nên giờ cô im lặng không giãy dụa, mặc cho anh ôm cô. Cô chăm chú quan sát xung quanh một lượt rồi dời tầm mắt đến một người phụ nữ từ trên lầu bước xuống. Cô nhíu mày hỏi: " mẹ anh à?"

Anh lạnh lùng mở miệng: "Không phải"

Cô không hỏi nữa vì cô biết sắc mặt người đàn ông bên cạnh có chút biến hóa, khí lạnh trên người anh tỏa ra ngày càng nhiều.

Lúc nhỏ cô chỉ nghe mẹ kể về Diệp Du Lan, chưa từng thấy bà, cũng không có ảnh nên cô không biết ngoại hình bà như thế nào. Nếu như người đàn bà trước mặt không phải mẹ anh ta, vậy bà ta là ai???. Cô nghĩ nhưng không hỏi anh.

Gặp anh và cô tới, người phụ nữ đó nhanh chóng bước đến tươi cười quyến rũ chào hỏi "Hàn Thiên, con về rồi à??"

"Bà có tư cách gì gọi tên tôi???" Anh híp con ngươi sâu không thấy đáy. Khí lạnh bức ra từ người anh làm cho người đối diện ớn lạnh, bà ta nhanh chóng thu nụ cười lại nhưng ánh mắt vẫn luôn trên người Dương Hàn Thiên.

Cô ở bên cạnh im lặng nảy giờ, quan sát tình hình nói chuyện trước mặt của 2 người kia. Cũng đã phần nào biết được Dương Hàn Thiên không thích người phụ nữ này và bà ta đang muốn quyến rũ anh.

Phim hay phải có drama, diễn viên giỏi nên Thẩm Yên Nhi cười, nhàn nhạt mở miệng "Haizz.... Tém tém ánh mắt quyến rũ người khác lại đi"



Dương Hàn Thiên dời ánh mắt đến người phụ nữ trong lòng mình, ánh mắt mang chút ý cười thưởng thức.

"Cô là ai??? Tại sao cô ở bên cạnh Hàn Thiên???" Bà ta liếc nhìn Thẩm Yên Nhi, ánh mắt có chút khinh bỉ "Có chút xinh đẹp, nhưng quá tầm thường."

Cô vẫn bình tĩnh trước lời nói của bà ta. Vì khi sống bên Pháp cô ít khi dùng thân phận con gái của tập đoàn Thẩm Thị để làm việc, mà chỉ là một sinh viên danh phận bình thường nên cũng quá quen với những lời nói như thế này "Xin lỗi nha, tôi tầm..."

"Người phụ nữ của tôi không đến lượt bà phải biết." Anh lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô liếc bà ta.

Bỗng một tiếng nói khác vang lên "Tại sao cô ấy không được gọi mày là Hàn Thiên??? Mày nói chuyện vậy à??? Dù gì cô ấy cũng là mẹ hai của mày mà"_ Dương Bác Nhã tức giận khi nghe lời nói của con trai mình nên nhanh chóng bước xuống lầu đi đến bên cạnh ôm người phụ nữ kia vào lòng.

"Bà ta không phải mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ có một người, là Diệp Du Lan không phải Tạ Tranh bà ta" trong lời nói của anh không mang một xíu nhiệt độ

"Mày...đồ nghịch tử" Ông tức giận giơ tay đánh Dương Hàn Thiên thì...


"Bốp" khuôn mặt của cô sưng đỏ ửng, đầu có chút choáng váng. May là có anh ở đó nên cô không bị té xuống nền nhà.


Dương Bác Nhã và Tạ Tranh kinh ngạc vì hành động vừa rồi của cô là đỡ cái tát dùm Dương Hàn Thiên nhưng phục hồi ngay sau đó bởi ánh mắt khát máu của Dương Hàn Thiên.


"Người phụ nữ của tôi mà ông cũng dám đánh. Rất tốt". Nói rồi anh rút điện thoại ra gọi cho trợ lí của mình. "Mua sạch" 2 từ ngắn gọn nhưng cũng đủ làm người khác nổi da gà bởi bầu sát khí quanh thân người đàn ông lạnh lùng kia.


3 phút sau, có người từ cửa chạy vào thông báo cho Dương Bác Nhã biết các chi nhánh của Dương Thị đã bị tập đoàn Thiên Phong mua sạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK