Tình Nhu vật vờ mở mắt, cơ thể còn mệt đẫm muốn ngủ cho thỏa sức mà cũng không thể thực hiện. Làn da cô phảng phất mùi thơm nhè nhẹ, chắc hẳn đêm qua luận động đến mức ngất đi, tên biến thái này có làm trò gì sau đó thì cũng biết điều mà đi tắm táp cho cơ thể này sạch sẽ một chút. Ánh mắt nữ nhân đảo xuống ga giường rồi gối nằm, cũng đã được thay bộ mới. Đây như thể một thói quen của Nhâm Cảnh Thâm vậy, giấc ngủ đối với hắn luôn quý giá và được hắn tôn sùng bằng cách mọi thứ trong phòng phải luôn sạch sẽ
Tình Nhu nghĩ ngợi linh tinh, thở dài một hơi quay nhẹ người lại cũng khó, cánh tay rắn rỏi của nam nhân ôm chặt dưới vòng eo cô, đè ép lục phủ ngũ tạng sắp bẹp dí tới nơi rồi. Vật nhỏ thử cựa quậy chân, tư m*t liền truyền khoái cảm, thứ hùng vĩ đó lại chôn chặt vào cơ thể Tình Nhu như mọi lần
Cô nghiêng đầu sang, khẽ gọi:
- Cả... Cảnh Thâm...mm...
Cổ họng vẫn còn nhức nhẹ, hậu quả của đêm qua khóc ré rồi hét lên mấy lần, đã vậy ngón tay nam nhân còn liên tục đùn sâu để trêu đùa lưỡi mềm khiến Tình Nhu mới thảm bại như này
Hắn vẫn nằm im, đôi mắt nhắm chặt, tâm mi không động đậy, từng đợt hơi phả ra nồng ấm sau gáy vật nhỏ, dáng vẻ cực kì hưởng thụ. Tình Nhu thở dài, chỉ còn cách trông cậy vào sức lực bản thân, bỏ cánh tay nam nhân khỏi eo mình, hành động cực kì chậm rãi. Sau cùng lại rón rén nằm úp xuống, từ từ trườn lên để kéo huy*t nhỏ khỏi thứ nam c*n hùng vĩ kia. Dĩ nhiên không dễ dàng như hất cánh tay ra rồi, từng lúc cô nhấc người lên là một lần cơ thể run bần bật. Khuôn mặt nữ nhân khẽ phiếm đỏ, sơ ý kêu lên:
- Ah...mm...
Tình Nhu sợ hãi mà tự tay bịt miệng lại, ánh mắt khẽ liếc sang thấy Cảnh Thâm vẫn ngủ say. Cô nằm rạp xuống giường, chưa biết đã thoát khỏi hạ bộ bên dưới được bao nhiêu mà mỗi lần rút ra lại một lần khoái cảm truyền dọc sống lưng
Phải nói Tiểu Nhu căm phẫn cơ thể này đến nhường nào, chỉ cần rơi vào tầm tay Cảnh Thâm là ngay lập tức phản bội lí trí của nữ nhân. Tình Nhu đang căng mày trách móc, cơ thể cũng tiếp tục cố thoát ra thì bỗng giọng nói quen thuộc vang lên:
- Vợ nhỏ... Em đang tự xử sao?
Tình Nhu giật bắn lên nhìn sang, Nhâm Cảnh Thâm dụi mắt rồi tỉnh dậy, khuôn mặt hồn nhiên ngóng chờ câu trả lời của cô. Cái gì mà "tự xử"? Còn muốn thoát chưa được lại hỏi cô có đang "tự xử" hay không? Đầu óc tên này chỉ chứa đựng mọi thứ d*m tục vậy sao?
Tiểu thỏ muốn chửi thề vài tiếng nhưng lại đang yếu thế, đành hạ nước van cầu:
- Cảnh Thâm... Rút... Rút "thứ đó"... ưm... ra đi...
Nam nhân vạch chăn ra nhìn xuống, trông thấy hai bầu mông mịn của tiểu yêu tinh đã nhổm lên liên tục để kéo tư huy*t ra khỏi cậu bé của hắn. Nhâm Cảnh Thâm đối với hành động này là không vui, muốn dừng lại hay tiếp tục thao cô phải là quyết định của hắn, tiểu yêu tinh chỉ được phép đón nhận và vui sướng thôi
Nhâm Cảnh Thâm tét mạnh vào bầu thịt tròn, làn da ngay tức khắc đỏ hằn 5 ngón tay của hắn, Tình Nhu cũng giật mình mà nảy người cong lên. Tên biến thái này nằm chồm lên người cô, huy*t nhỏ mới rút ra được một nửa đã ngay tức khắc bị đ*m sâu lại. Cảnh Thâm không kiêng dè đẩy mạnh hông mình, chôn sâu c*n th*t vào lại huy*t mềm, cà rỡn:
- Yêu tinh xấu tính... Sao không đánh thức tôi dậy rồi chúng ta cùng tiếp tục, hửm?
Hắn cúi xuống cắn nhẹ vành tai nữ nhân, hai tay luồn lách bên dưới ng*c, xoa nắn thật mạnh hai bầu bánh bao, bên dưới lại tăng tốc dần, ép Tiểu Nhu đón nhận từng đợt khoái cảm hắn mang lại
Tình Nhu vốn đã uể oải lại phải chịu liên tiếp đợt luận động, có nhạy cảm đến đâu cũng bị "làm" tới kiệt sức, thần trí điên đảo. Cô ủy khuất nằm úp mặt xuống gối, nước mắt nước mũi tèm nhem, nức nở:
- Ah... Đừng mà... Hức hức...
Nhâm Cảnh Thâm vô sỉ, mỗi lần thúc lại cố ý đ*m mạnh đầu gậy vào huy*t th*t nhạy cảm, phải trêu chọc tới tận điểm G mới thỏa mãn con thú trong mình. Mặc kệ bản thân xuất ra bao nhiêu cũng bắn mạnh vào bụng nhỏ của Tiểu Nhu khiến cô chưa dùng bữa sáng mà cũng cảm thấy no nê
Tình Nhu khóc càng ngày càng đáng thương, hàm răng cắn chặt vào vỏ gối, nước mũi chảy ra như đứa trẻ bị bắt nạt. Cô nằm đó chịu trận, có van xin tên biến thái này cũng không chịu ngừng, đành đợi hắn hết hứng hay phát tiết đủ mới có thể buông tha nữ nhân
Nhâm Cảnh Thâm cúi rúc xuống hõm cổ tiểu thỏ, hít hà hương thơm sữa tắm còn ủ ấp nơi đây, chiếc lưỡi dài đưa ra liếm láp như cơ thể cô là que kem ngọt vậy, không tiếc lời khen:
- Em bé... Tôi yêu em chết mất...ha...
Tình Nhu nghe vậy liền sợ hãi, cô ré khóc lớn hơn, nằm ụp mặt xuống gối, xỉ vả:
- Em ghét anh... Em ghét anh, Cảnh Thâm... Anh chỉ nghĩ cho anh thôi hức hức...
Nhâm Cảnh Thâm chợt nghĩ lại đêm đông hơn 3 tháng trước, hắn vì ghen tức chuyện cô cùng La Vân Ngọc nên đem Tiểu Nhu phát tiết mặc nữ nhân đang sốt nặng. Bấy giờ tiểu thỏ cũng khóc nức nở rồi van cầu đến thương xót, lời cuối Tình Nhu nói là "ghét" hắn rất rất nhiều. Chuyện này để lại trong Cảnh Thâm chút gợn lòng, từ đó trở đi mà nghe tiểu thỏ căm phẫn nói từ "ghét" liền khiến nam nhân có chút e dè
Nhâm Cảnh Thâm mới đó như con thú mà ngay tức khắc dừng lại, rút hẳn thứ hùng vĩ đang trướng to kia khỏi huy*t nhỏ Tình Nhu, hạ giọng an ủi:
- Tiểu Nhu... Tôi dừng lại rồi... Em nín đi, tôi không "làm" em nữa... Xin lỗi em
P/s: helu mng, lại đầu tuần nữa và các bạn nếu có phiếu vote hãy choa tui một vote nè. Cũng bật mí một xíu, truyện sẽ có tí kịch tính phía trước để rồi chuẩn bị end bộ nì nha. Cảm ưn mng nhìu