• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghi mừng rỡ đứng bật dậy, nói: "Là anh Kiên của em chứ không phải anh đẹp trai đâu."

Nó nói vậy cũng có nguyên nhân, bữa trước Ái Nghi hiểu lầm Kiên quay lại với bạn gái nhưng thực ra không phải, hai người gặp nhau chỉ để giải quyết chia tay dứt khoát. Hôm sau bạn gái cũ lại tiếp tục tìm đến níu kéo, đúng lúc thấy Kiên đang chỉnh dây khoá váy phía sau lưng cho Nghi. Bạn gái ghen tức, nhảy vào đánh Nghi, chuyện đáng lẽ cũng chỉ dừng lại ở việc ghen tuông mù quáng, tách ra được thì đưa người khỏi tiệm nói rõ là xong, ai ngờ cô nàng túm bộ tóc giả của Ái Nghi giựt xuống mới biết thằng nhỏ là nam, lúc này cười ha hả, đay nghiến nói Nghi nửa đực nửa cái. Kiên thấy bạn gái cũ chỉ tay vào mặt người khác rồi xúc phạm người ta là sai nên nổi nóng, suýt nữa thì va chạm, may mà Ái Nghi can lại, khuyên đừng đánh phái nữ. Kiên bực bội, trong lúc nóng giận không biết đã nói lời thật lòng hay nói cho hả dạ, nhưng Ái Nghi kể lại:

"Lúc đó anh Kiên ngầu lắm, chắn phía trước em, dáng người cao lớn che chở cho em, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay em, nói với bạn nữ kia là 'đúng vậy, anh hối hận vì chia tay em, hối hận vì không chia tay sớm hơn. Biết em nhỏ tuổi nên anh luôn nhường nhịn nhưng càng ngày tính cách càng đỏng đảnh không ai chiều nổi, anh cũng chỉ là thằng đi làm thuê thôi, ngày ngày kiếm tiền trả nợ còn chưa xong thì làm sao cung phụng được em tối nào cũng đòi đi bar. Làm ơn buông tha đừng tìm đến anh nữa.' Sau đó bạn nữ chỉ tay vào mặt em rồi gào lên, nói anh Kiên có người mới, còn là một thằng bê đê. Mặt anh ấy đỏ ngầu, quát một tiếng 'Câm miệng!' mà em cũng phải giật mình, ảnh bắt bạn nữ xin lỗi em, bạn đó không xin lỗi, còn khóc bù lu bù loa. Anh ấy nắm tay em kéo lên, nói 'ừ, anh có người mới rồi, mong em từ nay về sau đừng đến làm phiền nữa, người ta là nam nhưng nhân cách còn tốt đẹp hơn em gấp ngàn lần, bị em vô cớ xúc phạm, đánh oan mà vẫn không muốn xô xát chỉ vì em là phụ nữ thôi đấy. Em lắng tai nghe cho rõ một lần nữa, chúng ta chia tay lâu rồi, chấm dứt vì tính cách không hợp nhau, anh là thằng côn đồ xóm nghèo ngoài quê nhỏ xa xôi, không nhà không cửa, cái tiệm này cũng không phải của anh. Phải nói thế nào thì tiểu thư em mới tin?' Oaaaa! Em nghe mà cả người tê tê như lên mây, thế là vịn vai anh ấy hôn chụt lên má ảnh một cái. Bạn nữ khóc rống lên chạy mất dép còn anh Kiên mắt mở trừng trừng tay chân cứng đờ như đứng tim tắt thở rồi ấy."

Sau đó Kiên có xin lỗi, mong Ái Nghi bỏ qua vì lúc nóng nảy mới hồ đồ lấy Nghi ra làm lá chắn. Nhưng nó không chịu, kể với tôi là "em đâu ngu gì mà đồng ý, cờ đến tay phải phất, trai dâng tận miệng phải đớp", còn lấy cớ cả tiệm đều biết cả rồi, danh tiết của nó không còn nữa nên Kiên phải chịu trách nhiệm, còn chu mỏ ra đòi hôn môi. Kiên trợn trắng mắt, giơ nắm đấm lên cao rồi nhưng không biết vì lý do gì lại không hạ xuống nữa, chỉ thở dài đi vào làm. Từ đó đến nay Ái Nghi càng ngày càng được đà lấn tới, Kiên cũng vô hình trung dung túng, hoặc cũng có thể là cố ý chiều theo? Chuyện này chỉ có Chúa mới biết.

Tôi cũng đứng dậy, nói: "Em mê trai bỏ bạn à?"

Ái Nghi gật đầu, "Đương nhiên, chứ anh nghĩ sao? Anh Kiên của em là nhất mà."

"..."

Biết vậy không hỏi thì hơn.

Tôi nói: "Ở đây với anh đi, lỡ em đi rồi người kia lại vào đây thì sao?"

"Thì tốt chứ sao? Hai người đóng cửa từ từ giải quyết đi."

"..."

Tốt khỉ ấy! Anh sẽ bị ăn không chừa lại xương mất thôi.

Không thích đóng cửa!

Ái Nghi hất cằm, "Ra mở cửa đi! Đứng đực ra đấy làm gì?"

Tôi trừng qua, hậm hực lên tiếng: "Không phải một câu anh Kiên của em, hai câu cũng anh Kiên của em sao? Vậy sao em không mở?"

Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn bước ra ngoài vì đoán chắc chín phần Tuấn Anh nhờ Kiên lên tiếng, Ái Nghi cũng đoán như thế nên mới hối tôi đi ra.

Quả nhiên, Tuấn Anh đứng bên ngoài.

Tôi đang định đóng sầm cửa lại thì bị một lực vô cùng mạnh từ phía sau đẩy tới, chân tay chới với lao vào lòng Tuấn Anh.

Ái Nghi kêu lên: "Ai ui! Em bị vấp té, sorry sorry."

"..."

Tuấn Anh cũng không vừa vặn gì, khác hoàn toàn ngày nọ trước cổng nhà đỡ hờ lên vai tôi, lần này cậu ấy dang rộng cánh tay ôm siết chặt tôi vào lòng cứ như hai người này đã lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.

Thế mà cái miệng vẫn làm như quân tử lắm, nhẹ nhàng nói: "Cẩn thận."

Tôi đang vùng ra thì khoé mắt thấy Ái Nghi bỏ đi, bèn la lên: "Nghi, ở đây với anh!"

Kiên ở phía cầu thang, gọi: "Nghi, qua đây!"

Ái Nghi hớn hở lướt ngang qua tôi.

Tôi gào lên: "Em mê trai bỏ anh?"

Nó quay lại, chớp chớp mắt, nói: "Nếu anh Kiên của em và anh cùng rơi xuống nước thì em sẽ cứu anh Kiên sau đó đi đặt khắc một tấm bia mộ nạm vàng đem về quê tặng cho mẹ anh."

"..."

Có nhất thiết phải phũ phàng vậy không? Em cũng có thể nói cứu anh Kiên trước để vế sau anh tự hiểu sao thì hiểu cũng được mà?

Tuấn Anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói chêm vào: "Nếu em đồng ý ở bên tôi, sau này cả phần mộ của em đều được làm bằng vàng ròng, chôn cất riêng trong khu đất tổ tiên phong thuỷ tốt nhà tôi, bia mộ của em sẽ được đính hàng ngàn viên kim cương, là tấm bia đôi với tôi, chúng ta đến chết cũng sẽ nằm chung một chỗ không xa không rời."

"..."

Cái đệt!

Bộ mấy người hết đề tài để nói rồi hả? Nằm trong mảnh đất của dòng họ danh giá thì không sợ bọn trộm mộ nhưng chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị sét đánh tung mồ hiểu không hả???

"Oa~" Ái Nghi cảm thán: "Sao anh nói chuyện hay quá vậy? Có học qua sách vở nào không? Chỉ cho em để em tán anh Kiên với."

Tuấn Anh siết tay, nhéo nhẹ cái eo đang cố giãy giụa của tôi, điềm tĩnh tự tin nói: "Thiên phú dị bẩm."

"Woa~" Ái Nghi quay sang nhìn Kiên, chỉ sang phía hai người chúng tôi đang dính chặt vào nhau, hỏi: "Anh có thích kiểu tổng tài bá đạo thế này không? Để mai em lấy siêu xe tới tiệm tán anh với phong cách lạnh lùng giống vậy."

Kiên lên tiếng: "Nín! Đi xuống đây!"

Ái Nghi quay đi, bên này tôi vùng ra hoài không được bèn đấm vào hông phải của Tuấn Anh, lực không mạnh nhưng cậu ấy vẫn biết thân biết phận thả lỏng tay, có lẽ vì tiếng "buông ra!" của tôi quá lạnh nhạt đi.

Sau khi được tự do, tôi nhìn cậu ấy chằm chằm rồi lao tới muốn tẩn cho một trận lên bờ xuống ruộng, ở bụng thì tôi không dám dùng sức vì sợ trúng vết thương chứ còn ở mặt thì cứ thoải mái thôi. Hôm nay tôi phải đánh cái tên láo toét mặt đẹp này bầm mình thành đầu heo, tránh cho mất công ra đường làm hại con trai con gái nhà người ta.

Nhưng Ái Nghi lại tưởng hai chúng tôi xô xát, vội vàng quay đầu lại kéo tôi ra, hét lên: "Anh Kiên! Lại can anh đẹp trai đi, để hai người yêu nhau lắm đánh nhau đau rồi kìa!"

Kiên bĩu môi, ung dung đứng dựa tường, nói vọng sang: "Mày yên tâm đi! Thằng Tuấn Anh mà đánh thằng An thì tao đi đầu xuống đất. Bảo vệ còn không hết, nỡ đánh đau mới sợ. Hồi nhỏ mỗi lần tao chọc thằng An là nó đều đánh tao tới ba má nhận không ra luôn kìa."

Quả nhiên, Ái Nghi không hề quan tâm đến đoạn Kiên chọc ghẹo tôi mới bị đánh mà gào lên: "Ai dám đánh anh? Anh đẹp trai này hả? ** má! Thằng kia! Mày tưởng mày có nhan sắc là ngon hả?"

"..."

Ái Nghi xắn tay bên phải, vuốt tay bên trái, chỉ vào Tuấn Anh, đùng đùng xông tới.

Lần này tới lượt tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng ôm bắp tay Ái Nghi, cật lực kéo người về.

Kẻ thù của tôi chỉ một mình tôi được múc thôi!

Huống hồ tên láo toét kia còn đang bị thương, lỡ Ái Nghi đánh trúng thì thì... thì mang tội oan. Đúng rồi, tôi chỉ đang bênh anh em của mình thôi. Lỡ Ái Nghi đánh mạnh quá, Tuấn Anh mà có mệnh hệ gì thì nó phải đi tù.

Tuấn Anh nhìn chằm chằm hai chúng tôi giằng co, quay sang nói với Kiên: "Tiệm xăm này giống trường mẫu giáo nhỉ?"

Tôi và Ái Nghi: "..."

Chúng tôi bình tĩnh tự tin hiểu ý nhau mà thả chậm động tác, chỉ sợ dừng lại bất ngờ thì trông càng giống trò hề hơn.

Kiên khoanh tay, gật gật đầu: "Đấy là mày chưa nghe hai đứa nó nói chuyện riêng thủ thỉ với nhau đâu, trông giống hai thằng thiểu năng vô cùng."

Ái Nghi và tôi: "..."

Tuấn Anh lạnh mặt nện bước nhanh, chửi tục: "*** con mẹ! Chỉ có mình bồ mày đần thôi còn em bé nhà tao là ngốc nghếch đáng yêu!"

Kiên bỏ chạy nhưng vẫn bị tóm kịp, Tuấn Anh dứt khoát tẩn một cú vào bả vai khiến nó tru lên thất thanh.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo hai người quần ẩu giỡn nhau, tự nhiên trong lòng bồi hồi đến lạ, có cảm giác như chúng tôi thoáng chốc đã quay về thời niên thiếu, Tuấn Anh chưa từng rời đi, cậu ấy cũng chưa hề trưởng thành, vẫn là thiếu niên choai choai thích chửi thề, bốc phét, ngông nghênh, nhưng tốt bụng, vui tính, dương quang xán lạn.

Sáng nay Tuấn Anh đã ăn trúng thứ gì mà khác hẳn phong thái nghiêm nghị thường ngày như vậy?

Nhưng thật lòng, sâu trong thâm tâm tôi vẫn mong Tuấn Anh có thể sống thoải mái thể hiện biểu cảm ra như bây giờ, như thuở thiếu thời hơn là luôn trưng ra bên người vẻ lãnh đạm. Có thể dáng vẻ lạnh nhạt hợp với khuôn mặt uy nghiêm, cũng hợp với dáng người cao lớn đĩnh đạc trưởng thành của cậu ấy hiện tại, nhưng trông... lạnh lẽo, cô đơn lắm.

Đây không phải Tuấn Anh mà tôi từng biết, từng ngưỡng mộ, từng thương, từng... đem hết lòng yêu.

Tiếng cười khúc khích của Ái Nghi cắt ngang dòng suy nghĩ, thấy nó đang che hai tay lên miệng cười hí hửng, tôi hỏi: "Anh Kiên của em bị đánh kìa, không chạy lại can à?"

Bị mắng là đần mà còn vui vẻ cỡ này làm anh hoang mang về đầu óc của em lắm đó nha!

Nghi lay lay cánh tay tôi, ánh mắt mơ màng, nói: "Hồi nãy anh đẹp trai nói em là bồ anh Kiên mà anh Kiên không cãi lại luôn kìa anh An. Như vậy là anh Kiên đồng ý rồi à?"

"..."

Đang bận chạy sút quần, miệng đâu mà cãi lại?

Ái Nghi hừng hực khí thế, hít sâu một hơi: "Vậy là em có bạn trai thật rồi~ Nhanh quá! Em còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả."

"..."

Anh thấy em chuẩn bị cả năm nay rồi mà? Từ ngày biết Kiên độc thân là váy áo xúng xính, thậm chí còn mặc quần lót ren để đề phòng lỡ đâu một ngày nào đó Kiên uống say nhìn nhầm trai gái lẫn lộn mà ăn quàng. Ai ngờ thằng Kiên đô bất tử chưa ăn nhầm bao giờ, thậm chí cái tên hung hãn đấy còn vô cùng lịch sự túm cái váy cuộn lên tới đùi của Nghi kéo xuống phủ kín chân rồi nhét thằng nhỏ đang giả vờ ngủ vào trong chăn, thẳng tay ném ra ngoài cửa phòng không biết bao nhiêu lần.

Lúc Tuấn Anh lên lại, nó cười tủm tỉm nói: "Em phải đi đánh răng đây."

"Chi vậy?" Tôi hỏi.

"Để chuẩn bị cái miệng thơm tho cho anh Kiên hôn chứ gì nữa." Nói rồi chạy nhanh xuống lầu.

"..."

Thằng nhóc này... thật lạc quan!

Tôi chạm ánh mắt với Tuấn Anh nên vội vàng né tránh, tự nhiên nghĩ lại ngày xưa mình cũng giống như thằng Nghi hiện tại thì thấy xấu hổ. Hồi đó, lúc nào tôi cũng muốn vệ sinh răng miệng sạch sẽ để đợi chờ người trước mặt hôn môi bất cứ lúc nào.

"Tuần..."

"Cậu im đi!" Tôi cắt lời Tuấn Anh.

Tuấn Anh im lặng, chăm chú nhìn xuống mắt tôi.

Không biết cậu ấy định nói gì nhưng suýt nữa thì vì những ân ái năm xưa mà tôi quên mất sáng nay mình bị người này đối xử như thế nào.

Nên tôi phải giành được quyền chủ động, không thể để Tuấn Anh cứ dẫn dắt coi tôi như đồ chơi của cậu ấy được.

Tôi biết Tuấn Anh còn yêu, tôi đương nhiên biết thừa điều đó, tôi đây cũng còn tình cảm với cậu ấy mà, nhưng hỏi tại sao còn yêu mà không thuận theo tự nhiên mà đến với nhau đi à?

Tự nhiên nào?

Tự nhiên của tôi là chín năm trưởng thành trong cô độc. Trước đây tôi luôn tự ru mình rằng vì gặp được Tuấn Anh nên đời tôi mới may mắn quen biết các anh kết nghĩa tốt bụng, có những bạn bè thân thiết, được chú chủ nhà thương yêu nâng đỡ như con cái trong nhà. Nhưng hiện tại tôi hận Tuấn Anh nên thấy đó đều là may mắn của riêng tôi đoạt được, chẳng liên quan gì đến cậu ấy nữa. Nếu không có những người này thì cuộc đời tôi chưa chắc đã được như bây giờ. Tôi không tích cực suy nghĩ rằng nếu không gặp người này thì mình ắt gặp được những người khác tốt hơn, không có chuyện đó đâu. Vậy nếu tôi thực sự trải qua chín năm đau khổ cả trong tâm hồn lẫn cuộc sống bên ngoài thì cậu ấy đã ở đâu?

Chưa kể, sáng nay cậu ấy đã làm gì với tôi?

Trong lòng tôi bức bối ngột ngạt, như thể giọt nước cuối cùng vừa rớt xuống sóng sánh tràn ly.

Tôi lấy điện thoại, ở trước mặt Tuấn Anh thẳng tay chặn số điện thoại của cậu ấy, tuy cũng hơi tự giật mình vì cho cậu ấy biết mình lưu tên người ta vô cùng kì cục nhưng lỡ rồi nên đành làm mặt đơ như cá chết thôi.

Tuấn Anh không hề tức giận cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì, chỉ đút tay vào túi quần lấy điện thoại ra bấm bấm, sau đó tôi nhận được tin nhắn từ số lạ: "Muốn hôn em."

"..."

Tôi tiếp tục kéo số này vào danh sách đen.

Tuấn Anh nhìn tôi chằm chằm, đưa tay ra túi sau, móc ra thêm một cái điện thoại khác, tôi vẫn tiếp tục nhận một tin từ số lạ: "Đi xuống ăn sáng không đói."

"..."

Rốt cuộc người này có bao nhiêu cái điện thoại?

Tuấn Anh như đọc được tiếng lòng của tôi, lên tiếng giải đáp: "Tôi có một vali điện thoại chỉ chứa thông tin về em, em tin không?"

"..."

Có chó mới tin! Người bình thường cùng lắm hai cái, người điên như cậu thì ba cái là căng!

Tôi lại chặn số vừa rồi nhưng Tuấn Anh như thể có túi thần kì của Doraemon, một lần nữa lấy từ phía sau ra thêm một cái điện thoại.

"..."

Tôi bực bội giằng phắt lấy, đọc được tên mình cậu ấy lưu là "Bé Yêu" thì cảm thấy cả người bỏng rát, bàn tay tê rần, cầm cũng không được mà ném cũng không xong, cuối cùng lại phải nhét ngược trở về vào tay người kia.

Tôi nắm chặt hai tay đặt bên người, bình tĩnh nói: "Tuấn Anh, chúng ta đã cắt đứt rồi, mong cậu biết tự trọng, đừng tìm đến làm phiền tôi nữa."

Tuấn Anh lùi về sau nửa bước, nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói: "Tôi chưa từng biết tự trọng là gì."

"..."

"Hơn nữa..." Giọng cậu ấy đều đều: "tôi đã nói chúng ta chưa từng cắt đứt. Em cho là tôi ngang ngược cũng được, nhưng chấm dứt hay không phải có sự đồng ý của cả hai người, đâu phải cứ mình phía em đơn phương nói là được. Mặt tôi dày vậy đấy, em làm gì được? Tôi tuyên bố cho em biết trước, từ đây kể về sau, đời này em có đánh đuổi tôi bằng mọi cách thì tôi cũng không bao giờ từ bỏ."

Mắt tôi mở lớn.

Tuấn Anh tiến đến ép sát, gằn giọng: "Không phải lúc trước tôi cho em cơ hội giết chết tôi rồi sao? Em không làm được tức là em thương tôi."

"..."

Vô lý!

Tôi hất mặt lên, nói: "Tôi là công dân lương thiện nên không muốn vào tù thôi!"

Nhưng Tuấn Anh như thể bị điếc, hoàn toàn bỏ qua câu vừa rồi, nói tiếp: "Thương tôi mà lại muốn xua đuổi tôi? An à, tôi đã từng nói em không xuống tay được thì đừng trách tôi sẽ liên tục gặp em, phiền em."

Tuấn Anh bất ngờ cầm cổ tay tôi, kéo lên cao, cởi nút tay áo của tôi rồi đưa lên môi, gấp gáp hôn xuống nơi da thịt đỏ ửng do bị trói chặt.

Sau một hồi giãy giụa kịch liệt, mặt mũi tôi đỏ bừng vì tức giận, bàn tay nâng lên tặng cho Tuấn Anh một bạt tai.

Cậu ấy nhìn tôi với gò má trái in hằn rõ dấu tay, giọng điệu dịu dàng: "Hôm nay là tôi sai, xin lỗi em, lần sau..."

"Cậu câm mẹ mồm đi!" Tôi vuốt ống tay áo xuống, gào lên: "Còn có lần sau hả? Tôi nói cho cậu biết sau này ưm ư ứ ưm~"

Những lời phía sau đều bị môi hôn như mưa rền gió dữ chặn lại.

Tuấn Anh dùng hai cánh tay lực lưỡng ôm siết tôi vào lòng, sau khi hôn thoả mãn, cậu ấy vuốt khoé miệng ẩm ướt của tôi rồi cưỡng chế ép buộc tôi nép vào lồng ngực cứng rắn rộng rãi.

Phía trên khẽ thở dài, "Xin lỗi em mà, đừng giận... là do tôi không kiềm chế được nên mới hành động như vậy. Cũng tại em ngon quá..."

"..."

Tôi vùng vẫy thật mạnh, Tuấn Anh thêm dùng sức ôm chặt, "Xin lỗi xin lỗi... không phải tại em, là tại tôi mất dạy, nổi lên thú tính, không kìm được bản thân mình. Thôi mà, tôi không dám nữa. An à, tuần sau là sinh nhật em..."

Vai tôi cứng đờ, không ngờ người này lại nhớ sinh nhật mình.

"...nhưng tôi không thể đến được."

Tôi cắn chặt khớp hàm ngăn chặn run rẩy, rồi lại tự phỉ nhổ bản thân có gì mà phải buồn? Không đến được thì càng tốt chứ sao? Tôi không để ý đến ngày sinh của mình nhưng bây giờ âm thầm nhẩm tính mới biết nó rơi vào một ngày gần cuối tuần chứ không phải cuối tuần. Tuấn Anh không đến là chuyện đã dự đoán trước.

"Tôi đã sắp xếp từ hai tuần trước xong xuôi hết cả rồi, dự định thứ Sáu sẽ đến chúc mừng em, cùng em trải qua ngày sinh nhật ý nghĩa, nhưng..." Tuấn Anh cúi xuống thở dài thườn thượt, đầu mũi cậu ấy còn cố ý len lỏi tìm da thịt bên cổ tôi mà hít mấy hơi sâu.

Tôi hét lên: "Tránh ra! Tôi không muốn gặp lại cậu!"

Giọng cậu ấy buồn buồn, thủ thỉ bên tai: "Tối thứ Năm tôi nhờ người đưa bánh kem đến trước cổng nhà cho em, em nhớ nhận nhé? Đừng từ chối, không được gặp nhau thường xuyên trong lòng tôi đã mệt mỏi lắm rồi."

Tuấn Anh đứng thẳng người dậy, nhanh chóng quay mặt đi, để lại cho tôi một bóng lưng thẳng tắp như cây tùng, sừng sững mạnh mẽ nhưng cô đơn.

"Xuống ăn sáng đi An kẻo đau bao tử, bây giờ tôi lập tức cút liền, không ở lại khiến em ngứa mắt nữa. Đừng uống nhiều bia quá, không tốt cho dạ dày." Nói xong thì lặng lẽ khuất sau cầu thang, không nhìn tôi thêm lần nào.

Có một cảm giác rất quen thuộc len lỏi trong thời không, giống như nhiều năm về trước, mỗi lần mắt Tuấn Anh đỏ hoe sẽ đều quay mặt đi trốn tránh không muốn cho tôi được nhìn thấy.

Trước sinh nhật một ngày, như thường lệ mọi năm, tôi sẽ nhận được bó hoa hồng nhỏ và chiếc bánh kem của chú chủ nhà cùng lời chúc viết trên bánh "Sinh Nhật Vui Vẻ". Nhưng năm nay, tôi còn nhận được cả bánh kem của kẻ thù không đội trời chung, hộp quà và một bó hoa hồng to cao còn hơn cả người tôi được gửi đến.

Bánh của chú chủ nhà năm nào cũng theo phong cách hiện đại hợp thời còn bánh của Tuấn Anh na ná mấy chiếc bánh cổ xưa ở quê mà ngày nhỏ cậu ấy thường mua cho tôi ăn.

Một chiếc bánh nhỏ nhắn xinh xắn, trang trí đơn giản với hai con gấu ngồi ôm nhau trên gốc cây, giữa hai con gấu có gắn hình trái tim đỏ rực, để ý kỹ chúng nó đều mặc áo ghi lê đeo nơ màu đen giống nhau. Là hai con mang cùng một giới tính nhỉ?

Lãng mạn như vậy nhưng bên dưới lại là dòng chữ mang đầy phong cách mặt dày vô liêm sỉ của cậu ấy.

"Babe, chúc em ngày này mỗi một năm kế tiếp đều được đón sinh nhật cùng tôi."

"..."

Tôi không đợi được giờ hoàng đạo mà sốt ruột mở quà ngay lập tức, Tuấn Anh tặng tôi một mô hình nhà búp bê tinh xảo, là búp bê nam, đầu to bằng nắm tay, vừa nhìn lướt qua đã biết đó là tôi và cậu ấy được đặt cạnh nhau, không biết cậu ấy mua ở đâu mà khuôn mặt nhí được nặn giống y hệt chúng tôi không khác một li. Tôi cũng thường nghe Ái Nghi kể mấy câu chuyện cổ tích trên phim, vào lúc nhạc nền cái kết viên mãn vang lên, mô hình búp bê tình nhân sẽ đứng trên đỉnh tháp bánh kem trong lễ cưới, lãng mạn vô cùng.

Ái Nghi gọi là gì nhỉ? Tổng tài bá đạo à?

Tôi bật cười.

Tuấn Anh không phải, cậu ấy đơn giản vô cùng, búp bê không đứng trên bánh kem hoành tráng nào hết, cũng không mặc Âu phục áo cưới sang trọng gì cả, thậm chí là đang cùng đắp chăn nằm trên cái giường trông vô cùng bình dị, dù là giường có hoa văn tinh tế như giường công chúa thì tôi vẫn có cảm giác bình dân gần gũi không diễn tả nổi.

Tôi lại mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tấm chăn bông tí hon ra, muốn cầm hai em bé lên tận tay ngắm nghía một chút. Ai ngờ vừa nhấc chăn lên thì sững sờ, bàng hoàng một lời khó nói hết.

Hai chúng tôi đang nằm trần truồng ôm nhau! Tay của Tuấn Anh còn đặt lên mông tôi, chân tôi chen vào giữa háng cậu ấy!

"..."

Chính xác là trần truồng bởi vì không hề có một mảnh vải nào che thân cả, quần lót cũng không, ớt lớn ớt nhỏ lồ lộ được nặn chân thật khiến tôi cầm lên mà run hết cả tay.

Ái Nghi nhầm to rồi! Tên thô bỉ này không thể nào là tổng tài được!!!

Không có đồ đẹp lung linh thì chí ít cũng phải quấn miếng vải vụn làm khố che chim che mông cho hai bạn nhỏ chứ???

Lại còn đặt làm ở đâu mà tinh tế sống động, sờ vào nó rung rinh y như người thật.

"..."

Tôi xấu hổ vô cùng, vội vàng rụt tay lại, nhanh chóng đặt hai búp bê về lại giường.

Thấy có cả mô hình tủ quần áo, tôi tò mò mở thử, ai ngờ nó chứa đầy quần áo bé xíu thật, vậy là vứt ngại ngùng ra sau đầu, mặc quần lót cho chúng trước tiên rồi ngồi chơi đồ hàng lên đồ cả buổi, cuối cùng thay cho hai em nhỏ bộ đồ vest có nơ giống với hai em gấu.

Nhìn y như chuẩn bị đi ăn đám cưới vậy.

Tôi bĩu môi, bỏ hết bánh kem vào trong tủ lạnh rồi ôm mô hình theo lên lầu làm việc.

Sau khi chặn mấy chục số trong tuần đã nhắn mấy tin sến rện của Tuấn Anh thì cậu ấy chuyển sang gửi mail.

Tôi mở ra đọc mà sửng sốt không hề nhẹ.

Cậu ấy mở đầu là: "Dear An,"

"..."

Tôi không nhịn được mà ngả ra ghế cười muốn sái quai hàm, đang đau đầu vì công việc thì được cậu ấy làm trò giải toả.

Cậu ấy bắt đầu mail y như chúng tôi làm việc thường khách sáo mở đầu như vậy cho lịch sự.

Cười no rồi tôi mới đọc tiếp.

"Dear An,

Một tuần qua không được nhắn tin trò chuyện với em mà tôi cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, sáng ăn không no, đêm ngủ không sâu, chỉ mong mau đến cuối tuần được đứng trước mặt để em đánh cho hả dạ.

Ngày qua ngày úp mặt vào tường suy ngẫm, tôi biết mình sai nhiều rồi, mong đại ca An có thể rộng lượng tha thứ mà bỏ chặn số của tôi được không?

Tôi xin hứa từ nay về sau sẽ không nhắn bậy bạ làm phiền em nữa.

Đi mà, năn nỉ đó T__T

Best regards,

Người đàn ông đẹp trai mẫu mực của em,

Tuấn Anh."

Tôi cười muốn nội thương, phải ôm bụng ngồi xuống sàn nhà mà cười lăn cười bò mất một hồi.

Mới hứa không nhắn bậy bạ mà ngay trong mail còn láo xược đòi làm người đàn ông của tôi cơ đấy!

Mọi khi tôi cũng có nhắn tin qua lại với cậu ấy đâu mà có thể gọi là trò chuyện? À, hình như có mỗi một câu nhắc nhở về món táo đỏ.

Tôi không trả lời cũng không hỏi số nào mới là số của Tuấn Anh nhưng tôi đã mở chặn số đầu tiên mà cậu ấy dùng để liên lạc với mình. Số này toàn là số chín, chắc chắn là số chính rồi.

10 giờ, chú chủ nhà vẫn chúc hai chữ "Ngủ ngon."

11 giờ, Tuấn Anh nhắn: "Nếu em chưa ngủ thì thổi nến xong nhớ cắt bánh kem chứ đừng vì ghét tôi mà bỏ đi nhé, trong đó có quà cho em. Bình An, chúc em một đời vui vẻ hạnh phúc. Hôn em."

Nửa đêm, tôi phân vân không biết nên thổi nến ở cái bánh nào, bên tình bên hiếu khó chọn quá.

Đúng 00:00, tôi dùng sức lấy hơi rồi thổi một loạt ánh nến lấp lánh trên cả hai cái bánh.

Điện thoại cũng rung lên, là Tuấn Anh nhắn đến.

Cậu ấy gửi ba biểu tượng chu môi đến, sợ tôi không hiểu, còn nhắn chi tiết giải thích thêm: "Đầu tiên là thổi nến cùng em, sau đó hôn em, sau đó nữa vẫn là hôn em vì em chưa đồng ý cho làm bước tiếp theo đâu nhỉ? Chúc em bé An thêm tuổi mới chăm ngoan vâng lời tôi nha <3"

Tôi bĩu môi, còn lâu ông đây mới vâng lời cậu! Chúng ta là kẻ thù không đội trời chung!

Đang định cắt bánh thì Tuấn Anh lại nhắn đến.

"Em cắt bánh đi."

Bên trong bánh kem có một phong bao màu đỏ thẫm. Cậu ấy lại tặng tiền cho tôi à?

"Em mở quà chưa?"

Đúng là bên trong đó có tiền, hai tờ tiền mười nghìn đồng đỏ chót, giống tờ hồi xưa ông nội thường lì xì, đây là tiền giấy không còn lưu hành ở thời điểm hiện tại nữa, rất lâu rồi tôi chưa từng nhìn thấy qua. Nhưng tôi hơi khó hiểu một chút, bây giờ tờ này không được sử dụng nữa nhưng tính ra cũng không phải là dạng tiền cổ quý hiếm gì. Không phải tôi không trân trọng mà chỉ tò mò chưa hiểu tại sao Tuấn Anh cứ úp úp mở mở như tặng thứ gì đó cực kì quan trọng vậy. Có lẽ cậu ấy biết tôi nhớ ông nên đặc biệt tặng thứ này cho tôi lưu luyến kỉ niệm chăng?

"Em nhìn số seri đi An."

Tôi đặt hai tờ tiền nằm thẳng hàng lên bàn, sau đó trái tim bắt đầu đập dồn dập mất kiểm soát. Sáu số trong dãy bảy chữ số trên này là ngày tháng năm sinh của tôi và Tuấn Anh. Cậu ấy đã cất công tìm được đúng hai tờ tiền có in sinh nhật của chúng tôi.

"Nhìn vần seri xem có nhận ra gì không?"

Vần seri? Vần seri là chữ in hoa đứng trước dãy số này sao?

TA 1xxxxxx và BA 0xxxxxx

Là chữ cái tên đầu tiên của chúng tôi.

Cậu ấy làm cách nào mà tìm ra hai tờ này hay quá vậy?

Tôi cười tủm tỉm tiếp tục đốt nến để soi xem tiền thật hay Tuấn Anh tự in ra để ghẹo tôi vui vẻ, nhưng may mà ông bà về gánh nên tay tôi khựng lại kịp, lỡ để gần quá tiền cháy thành tro thì cậu ấy sẽ giận mất.

Hôm nay tuy không có Tuấn Anh bằng da bằng thịt ngồi bên cạnh nhưng lòng tôi ấm áp, thực sự có cảm giác đã cùng người ấy thổi nến cắt bánh rồi.

Tuấn Anh nhắn: "Tôi luôn giữ hai tờ tiền này bên người, bây giờ gặp lại nhau rồi, tôi gửi lại cho em. Nếu em thực sự căm ghét tôi, hãy đốt tờ có tên tôi dưới ánh nến trước mặt, tờ còn lại đơn thuần chỉ là mang tên em nên cứ giữ lại coi như làm kỉ niệm thôi. An à, nếu em thực sự trân trọng tình cảm của chúng ta suốt nhiều năm qua, mong em giữ gìn chúng cẩn thận. Nếu em không quá căm hận tôi, xin hãy cho tôi một cơ hội, sau này nếu chúng ta có thể viên mãn đoàn tụ một nhà, tôi sẽ tự tay đóng khung kính treo hai tờ tiền này lên giữa phòng khách, để chúng ở bên nhau, không xa không rời nữa. An à, tôi muốn đến bên em, tôi muốn ở bên em, tôi muốn sống bên em. Nếu chúng ta thực sự quay lại rồi thì hãy sống cùng nhau nhé em?"

Nước mắt tôi giàn giụa, răng môi run rẩy va vào nhau lập cập, cầm muỗng đút vội vàng mấy miếng bánh lớn vào miệng, vị bánh kem ngọt ngào trộn lẫn vào trong nước mắt mặn đắng.

Tôi ho sặc sụa nhưng không muốn ói ra, cứ cố gắng nuốt xuống vì đây là bánh mà Tuấn Anh đã mua cho.

Gần sáng, tôi nằm trên giường với đôi mắt đau nhức, áp hai tờ tiền vào trong lồng ngực phập phồng, nhìn trần nhà trân trối rồi tự hỏi hàng vạn câu mà không có ai giải đáp, chỉ có hai em búp bê ôm chặt nhau bên cạnh lặng lẽ bầu bạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK