• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên quản cơ nhìn thế trận quân phỉ đang từ hai cánh áp sát tới gần. Ánh mắt hắn nheo lại.

- Nguyễn Lạch ! dẫn theo 100 huynh đệ cản đám giặc phỉ bên cánh trái, dù có chiến đấu đến người cuối cùng cũng phải trụ vững. Còn lại tất cả các huynh đệ theo ta.

Tên Quản Cơ giơ cây thương bằng thép chiếu thẳng lên trời hét lớn.


- Thanh Lâm quân, tiến lên phía trước.
- Thanh Lâm quân, tiến lên phía trước.


- Giết!
- Giết!

Tiếng hô gầm thét của binh sĩ như núi lở biển gầm đáp lại.

Ở bên phía cánh trái Văn Hòa đang dẫn theo mấy trăm binh sĩ chuẩn bị tấn công thì gần như khựng lại.

- Thanh Lâm quân Nam Sách Phủ ư! Đồ chó hoang! Sao bọn chúng lại ở đây.

Vội vàng quát to.
- Tất cả dừng lại, lui về phía sau.

Tên tiểu đầu mục rõ ràng là không hiểu vì sao lại không đánh nữa liền thắc mắc hỏi;
- Thiếu tướng quân tại sao lại không đánh nữa?

Văn Hòa nổi khùng.

- Thằng ngu, không thấy sao, bọn chúng là quân Nam Sách phủ đó, tụi mày quên trận Đống Sim hồi đầu năm rồi sao.
- Giết mấy thằng dân dũng bên đó cũng chẳng được tích sự gì.
- Thổi kèn lệnh rút quân.

Tên tiểu đầu mục lúc này mới choàng tỉnh, hóa ra đối phương là bọn Nam Sách Phủ.

Bên này quân của Văn Tuất thành phần chủ yếu là quan quân phản loạn, xuất thân đều là lính Chí Linh, Hải Dương, hai bên chỉ cách nhau có một con sông Kinh Thầy, thế nhưng đánh nhau túi bụi mấy trăm năm nay. Rõ ràng đều là người quen cả, hồi đầu năm nay, Văn Tuất cùng đoàn quân vừa nổi dậy đã ăn thiệt thòi bởi đám này cho nên rất kiêng dè.


Văn Hòa cũng rất thắc mắc là tại sao quân Thanh Lâm Nam Sách Phủ lại có mặt ở đây, nhưng đang ở chiến trường thì tự hỏi mấy vấn đề đó là hoàn toàn vô nghĩa. Hắn biết phải làm gì mới là đúng đắn nhất.

Đúng như Văn Hòa nói, giết mấy thằng dân dũng bên Nam Sách đó cũng chẳng để làm cái gì, ngược lại bọn đó như keo dính chó, chuyên phá hỏng chuyện lớn của bên mình.

Tên tiểu đầu mục vẫn cố gắng nói, nếu chúng ta đột nhiên rút quân thì bên phía Long Đầu Lĩnh phải làm sao đây, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị giao chiến với kẻ địch, không có khả năng rút lui.


Văn Hòa lại nổi khùng:


- Thằng khốn họ Long đó là em vợ của mày à, mà mày lo lắng cho nó.
- Bắn ba phát pháo sáng, báo hiệu gặp cường địch, để phụ thân ta hiểu tình hình, đồng thời chỉnh trang đội ngũ, tiền hành rút lui.


Tên tiểu đầu mục rõ ràng ủy khuất vội vàng ra lệnh bắn pháo hiệu.


Khi ba phát pháo hiệu mang theo tiếng rít chói tai lao thẳng trên bầu trời, rõ ràng là chiến trường bất chợt có một giây đột nhiên yên lặng.


Phản ứng đầu tiên là Văn Tuất, thấy pháo hiệu bắn lên liền biết rằng có biến, liền nhanh chóng hạ lệnh:


- Súng hỏa mai cùng cung tiễn thủ đồng loạt bắn.


- Đốt rơm con cói, và pháo khói che mắt quân địch, các bộ giao thế yểm hộ rút lui khỏi chiến trường.

Gần ngàn quân tinh nhuệ của Văn Tuất giống như phản xạ có điều kiện vậy, nhanh chóng thực thi mệnh lệnh.

Đây chính là bài giữ mạng của quân Văn Tuất, chiến thuật rút lui này đám phản quân của Văn Tuất đã luyện đi luyện lại hàng trăm lần. có thể nói là đã tính kĩ mọi đường lui, đây chính là lí do mà đám phản quân này đánh nhau với triều đình có thể thắng nhiều thua ít.

Tiếng súng hỏa mai của phản quân đồng loạt vang lên, lần này bất chấp kết quả, mấy trăm tay súng nhanh chóng lui lại, tiếp đó đến cung tiễn thủ bắn tên như châu chấu về phía quân Vạn Ninh, cùng với đó là rất nhiều bó rơm cùng tiếng pháo nổ đì đùng khắp mặt trận, gặp thời tiết đứng gió, khói mù lập tức che lấp chiến trường, các bộ quân phỉ nhanh chóng rút lui như thủy triều qua màn sương khói dày đặc.

Phản ứng của phỉ quân bất ngờ khiến cho quân Vạn Ninh có phần trợn mắt há mồm, vừa mới đây thôi hai bên vẫn còn đang đỏ mắt chém giết, bỗng nhiên liền rút lui như thủy triều.


Bất ngờ không chỉ có quân Vạn Ninh, mấy trăm hải tặc của Long Bác Khôn cũng lúng túng không kém, bởi vì chiến đấu trên đất bằng, cho nên tầm nhìn tương đối kém, chỉ thấy sau ba phát pháo hiệu, cùng với rất nhiều tiếng súng, khói lửa dày đặc ở phương hướng tiền quân giao chiến, hải tặc của Long Bác Khôn càng điên cuồng gào thét xung phong, tưởng đây là hiệu lệnh tổng tấn công, thế nhưng chúng không biết rằng Văn Tuất và Văn Hòa đều coi chúng là đám bỏ đi. Không có mệnh lệnh hay tiếp ứng gì cho chúng cả.



Bên phía quân triều đình, gã Quản Cơ như dường như đã nhận ra điều gì đó, liền đốc thúc thủ hạ xung phong mãnh liệt, hai khối quân đâm mạnh vào nhau, lâp tức người ngã ngựa đổ, chân cụt tay gãy vương vãi khắp nơi.


Long Bác Khôn vác theo một cây đại đao hai mươi cân, múa vù vù như bánh xe gió, liên tục xé xác hai binh sĩ, thì bất chợt gặp Quản Cơ của đối phương.

Tên Quản Cơ mang theo một cây thương bọc thép, từ đầu đến cuối chỉ có ba chiêu thức đơn giản, đâm, quét, đỡ.

Chỉ bằng ba chiêu đơn giản đó, liên tục có những tên hải tặc hung hãn làm quỷ dưới mũi thương sắc bén. Quân bản bộ Thanh Lâm chỉ có hơn 100 người, trang bị cũng vô cùng sơ sài, động tác chiến đầu càng thêm cực kì đơn giản, họ chỉ đơn giản là đặt ngang giáo, đâm mạnh, sau đó nhanh chóng thu về, liên tục như vậy cứ như trục trường thương nối dài, cuồn cuộn lăn qua giết hải tặc tè ra quần.


Tàn quân của thủy quân Cẩm hà thì vũ khí đủ loại chạy lăng xăng ở hai bên trục trường thương chém giết, quân số ít hơn hải tặc, nhưng rõ ràng là hai bên đang chiến đấu ở thế cân bằng.


***

Ở phía làng Phù Nhiên mà lúc nãy Diêu thiếu vừa trưng tập dân phu, lúc này đang có một đội quân, quần áo tả tơi, đội hình loạn xạ, tất cả đang điên cuồng lao vào trong ngôi làng đáng thương với chỉ toàn phụ nữ và trẻ em mà càn quét, tuy nhiên bọn chúng không giết người, mà chỉ điên cuồng tìm kiếm thức ăn, bọn chúng đã đói mấy ngày nay rồi.

Nhìn vào quân phục thì đây rõ ràng là quân triều đình.

Không sai, đây chính là đội bại binh của thủy trại Đồ Sơn của Trương Văn Chất.


Sau khi thất bại ở thủy trại Đồ Sơn, Trương Văn Chất liền dẫn theo đám tàn quân theo đường Tiên Lãng mà chạy, tuy nhiên đi bộ vừa mệt mỏi lại đói khát do mất hết quân nhu tiếp tế, cho nên đến giờ mới chạy đến đây.


Lúc này toàn đội quân không khác gì ăn mày thực sự, quần áo thì te tua, vũ khí thì sứt mẻ, y hệt như lưu dân chạy nạn. Bản thân Trương Văn Chất cũng chẳng khá hơn, hắn đang ngấu nghiến vét liêu cơm nguội trong một nhà dân.


Lúc này thám báo chạy về báo lại:
- Trương đại nhân, đã dò xét xong, tiếng đánh nhau là ở phía cánh đồng bên ngoài làng, quân phỉ cùng với quan quân đang đánh nhau dữ dội.


- Quân triều đình đã bị vỡ trận, chỉ còn một bộ phận thuộc quân Vạn Ninh đang kiên cường chèo chống, còn lại mọi người đã bỏ chạy toán loạn, bị phỉ tặc đuổi theo chém giết rất nhiều.


Trương Văn Chất nhíu mày, trận kịch chiến ngoài thành Tiên Lãng này có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nếu đánh thua thì cũng đồng nghĩa với việc Tiên Lãng thất thủ, trách nhiệm này thì cho dù hắn là phò mã đô úy cũng không gánh nổi, huống chi hắn còn vừa mới bại trận ở Đồ Sơn. Xong trận này khéo cái đầu cũng chẳng còn trên cổ nữa.

- Con mẹ nó, lão tử liền không thể trơ mắt nhìn quân triều đình thất trận được. Toàn bộ đội tập kết, chuẩn bị tiến công!

Mệnh lệnh vừa ra, gần 200 binh lính tàn quân của thủy trại Đồ Sơn liền gào thét bật dậy như lò xo.


Rõ ràng là trận thất bại hôm trước ở thủy trại Đồ Sơn đã khiến đám quân này trưởng thành hơn nhiều, hành động bỏ chạy nhục nhã bữa trước bị Trương Văn Chất lên án mãnh liệt, liên tục chặt đầu mấy kẻ bỏ chạy, hiện tại đội quân này mặc dù nhìn thì tàn tạ, nhưng tinh thần chiến đấu rất cao, mong muốn được báo thù rửa hận.

Trương Văn Chất ném cái liêu cơm nguội xuống đất sắc mặt nghiêm nghị lại.

- Toàn bộ tập hợp.
- Toàn bộ tập hợp.


Tiếng thét dài vang lên.

Báo cáo đội quan, toàn bộ đã tập hợp!


- Tốt!


- Các huynh đệ, Đồ Sơn một trận bại, lão tử và các ngươi bỏ chạy như chó nhà có tang, hiện tại còn không ra dáng hình người nữa, CMN lão tử không muốn bỏ chạy nữa, các huynh đệ, thằng nào có Chi**m thì theo bố đi giết giặc lập công chuộc tôi, giết giặc để lấy lại tôn nghiêm đã mất . chết thì chết nhưng không phụ lòng phụ mẫu quê nhà.

- Giết giặc lập công,

- Giết giặc lập công.

- Ngao Ngao hú hú.


- Toàn thể các binh sĩ, mục tiêu là phản quân, giết.


Tiếng hô như sấm rền, Trương Văn Chất vác theo đao ào ào xung phong, phía sau là binh sĩ thủy trại Đồ Sơn ào ào lao ra khỏi làng như thủy triều.

Long Bác Khôn đang dẫn theo hải tặc cùng với quân Thanh Lâm giảo sát cùng một chỗ, đang đánh nhau ác liệt thì thấy có tiếng ầm ầm như sấm rền ở phía sau, quay lại thì thấy một đội quân triều đình ăn mặc rách rưới đang áo ào xông đến lao thẳng vào hậu quân của mình.


Ngay lập tức hỗn chiến bắt đầu căng thẳng ác liệt. binh sĩ thủy trại Đồ Sơn gặp kẻ thù cũ liền đỏ mặt tía tai, lăn xả vào chiến đấu, liên tục chém giết đổi mạng, lúc này binh sĩ các bên liền đã lẫn lộn khắp nơi, người người đều tự mình chém giết.

Giữa lúc Long Bác Khôn đang tuyệt vọng thì nghe thấy tiếng thét lớn ở phía bên cánh:

- Bọn cẩu quan mau mau nhận lấy cái chết.

Thế rồi lại một nhóm phỉ nữa lao vào hỗn chiến. đây chính là nhóm phỉ của Long Nhị được phái đi chém giết đám dâm phu làng Phù Nhiên đã trở về và gia nhập chiến trường.

Không chỉ dừng lại ở đó, Nguyễn Lạch được lệnh cố thủ ở bên cánh trái phòng ngự phỉ tặc thấy quân phỉ đã rút lui liền dẫn theo 100 binh sĩ của mình cũng gào thét gia nhập vào trận hỗn chiến.


Hơn ngàn người hỗn chiến, cứ mỗi phút mỗi giây lại có người ngã xuống trong tiếng kêu rên thảm thiết.

Trận chiến thảm thiết chỉ trong thời gian ăn bữa cơm liền đã thay đổi như đèn kéo quân, từ việc đang đánh nhau ác liệt giữa quân Vạn Ninh và quân phỉ thì liền quay sang quân phỉ và thủy quân Cẩm hà. Giữa lúc quân Cẩm hà tan vỡ thì một nhóm tàn quân Cẩm hà hộ vang khẩu hiệu Thanh Lâm quân xuất hiện, vãn hồi thế cục thất bại.

Đang lúc đánh nhau dữ dội bất phân thắng bại thì lại một nhóm quân triều đình ăn mặc rách rưới gào thét tham gia trận đánh. Chưa bao lâu thì lại một nhóm hải tặc ở đâu đó gào thét quay lại chém giết.

Ở phía bên cạnh Diêu thiếu cùng với quân Vạn Ninh nhìn thấy tất cả, không kịp chờ đợi lâu, cũng không cần Diêu thiếu ra lệnh, lão tía Quang Cán liều gào thét hô to mang theo đội cận vệ của mình lao vào hỗn chiến.

Diêu thiếu thì không dám sơ suất dẫn theo gần ngàn quân Vạn Ninh ổn định lại trận tuyến đề phòng quân địch đánh một đòn hồi mã thương, bởi vì trực giác mách bảo rằng quân phỉ chủ lực vẫn còn, Diêu thiếu không dám manh động.

Quang Cán mang theo đám thân binh hộ vệ tham chiến đã là cọng rơm cuối cùng đè chết con lừa.

Đám thân binh của lão tía Quang Cán đều trang bị thuần một màu súng lục ổ quay, mỗi khẩu có sáu phát đạn, kèm thêm một cây đao quân dụng.


Trang bị như vậy được coi là sự tồn tại vô địch ở thời đại này.


Làm phép so sánh thì đội quân này tương đường với một đại đội sử dụng súng trường AK đấu với quân địch dùng súng bắn phát một vậy.


Tiến sát quân địch súng lục ổ quay bắn ra ở khoảng cách 10m thì gần như là bá đạo, bắn hết sáu viên đạn liền rút đao ra chém giết.

Quân hải tặc kinh hồn trước sức mạnh khủng khiếp của quân Vạn Ninh, nhất là lão Quang Cán dẫn đầu chém giết, đại đao như chơp giật, mang theo là từng tia, từng tia huyết hoa.

Mấy tên hải tặc lao lên định quây Quang Cán lại, thì bất thình lình một tên thân binh tiến lên phía trước mặt che Quang Cán, súng lục ổ quay liên tục nổ vang, sáu tên hải tặc ngã xuống trong vũng máu.

Hỏa lực như mưa sa sấm sét hàng đoàn hàng đoàn hải tặc ngã xuống rên rỉ.

Thân binh tinh nhuệ của Quang Cán xuất hiện trên chiến trường đã diệt tâm của Long Bác Khôn, đám quân Vạn Ninh này chúng dũng mãnh,nhuệ khí của bọn họ khiến cho đám hải tặc khát máu cũng phải sợ hãi.

Lính thân binh biểu hiện sắc bén khiến cho Quang Cán cũng không ngờ tới, chỉ có thể khâm phục thằng con trai, với phương pháp luyện binh kết hợp cùng uy lực của khẩu súng lục ổ quay này.

Diêu thiếu thì không thấy bất ngờ mấy, lực lượng át chủ bài của Diêu thiếu thì đương nhiên không phải hạng xoàng, chỉ riêng trang bị súng đạn và đao kiếm cho đội quân này đã lên đến cả mấy ngàn lượng bạc, số tiền này đủ cho triêu đình nuôi sống cả ngàn quân rồi. rõ ràng là Diêu thiếu đã chuẩn bị kĩ cho tình huống xấu nhất, kể cả khi gặp bất lợi với cuộc tấn công của Văn Tuất thì đội thân binh tinh nhuệ này vẫn có thể làm nên chiến thắng đảo nghịch tình thế.




Trận đánh đã ngã ngũ. Long Bác Khôn bị thương nặng, được sự che chở của mấy chục tên thủ hạ bỏ chạy khỏi chiến trường. Mồm thì chưa lúc nào thôi chử Văn Tuất là đồ chó, mặc dù biết rằng tên của gã cũng có nghĩa là con vật đó.



Chiến trường ngập trong mùi máu tươi nồng nặc.
Khắp nơi đều là thi thể, kích thích tinh thần mỗi người. Thi thể của binh sĩ cả phỉ tặc, hải tặc và quân triều đình chết đè lên nhau, nơi nơi đều có chân cụt tay gãy, khói bốc lên đen sạm cả vùng mà chỉ mới đây thôi vẫn là cánh đồng lúa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK