Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh Chiêu bẻ ngón tay tính đêm trăng tròn, vất vả đợi được đến ngày đó thì Thanh Miên, người nghe đồn đã theo đuổi Giang Sùng Ngọc gần hai trăm năm, cũng trở về Thượng Thanh Cung.

Hôm đó thời tiết nắng đẹp, Linh Chiêu ngồi xếp bằng trên hành lang sau núi, nhìn Giang Sùng Ngọc đang cho nai ăn ở đằng xa, trong lòng nàng muốn đến gần hơn nhưng lại không dám.

“Linh Chiêu, nhanh lên, Thanh Miên sư thúc đã về rồi, Tạ sư huynh bảo chúng ta đến đại điện nghênh đón.” Mẫu Đơn vừa chạy tới vừa gọi.

“Nàng ta trở về thì có liên quan gì đến ta?” Linh Chiêu không muốn đi.

Mẫu Đơn thở dài, “Ai da, nàng ấy chính là sư thúc có tu vi rất cao đó, chúng ta nên làm thân hơn, sau này nếu tu luyện có gặp khó khăn gì thì còn có thể đến tìm nàng ấy.”

Linh Chiêu cười nhạo một tiếng, “Ta có thể tìm Giang Sùng Ngọc.”

Mẫu Đơn lắc đầu chặc lưỡi hai cái, “Ta thấy một mình ngươi tình nguyện thôi, tiểu sư thúc người ta còn không muốn nhìn thấy ngươi, đừng ở đây nhìn trộm nữa, lát nữa hắn lại tới xử lý ngươi đó.”

Bị Mẫu Đơn vạch trần vết sẹo trên người, Linh Chiêu tức giận trừng mắt liếc nhìn nàng ấy một cái.

“Đi thôi đi thôi.” Mẫu Đơn lôi kéo Linh Chiêu đi đến đại điện.

Khi đến gần, còn chưa bước vào trong Linh Chiêu đã nghe thấy âm thanh ồn ào náo nhiệt trong điện, hóa ra Thanh Miên này rất được đám tiểu đệ tử hoan nghênh.

Nàng cất bước đi vào, nhìn thấy đám người Tạ Tòng, Hoài Quang đang vây quanh một nữ tu có vóc dáng cao cao, dáng người cũng đẹp mặc đạo bào màu nguyệt bạch gần giống của Giang Sùng Ngọc.

Linh Chiêu đánh giá người được gọi là Thanh Miên đạo trưởng này.

Nàng ta lớn lên rất xinh đẹp, bên dưới lông mày hình lưỡi liềm là sống mũi cao, đôi mắt sáng, khi không cười thì có chút lạnh lùng, nhưng khi nhếch môi cười lên thì thêm hai phần hiền lành.

Linh Chiêu lạnh lùng nhìn, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.

Vì sao khi nàng ta không có biểu cảm gì lại trông giống Giang Sùng Ngọc như vậy!?

Linh Chiêu ngay lập tức mất đi hảo cảm với ‘tình địch’ này.

Nàng thấp giọng lẩm bẩm, “Chỉ giỏi bắt chước.”

Mẫu Đơn kéo nàng đến trước mặt Thanh Miên, lúm đồng tiền như hoa nói, “Chào Thanh Miên sư thúc ạ, ta là Mẫu Đơn, nàng ấy là Linh Chiêu, từ nay về sau sẽ tu hành ở Thượng Thanh Cung, mong sư thúc chiếu cố nhiều hơn.”

Linh Chiêu ngẩng đầu lên, mặt vô cảm hành lễ thăm hỏi Thanh Miên, nàng có chút bực mình, Thanh Miên còn cao hơn nàng nửa cái đầu!

Trên mặt Thanh Miên lộ ra nụ cười hai phần, liếc nhìn Linh Chiêu, “Tiểu đệ tử mới nhập môn này lớn lên quả là một giai nhân tuyệt sắc.”



Linh Chiêu nhếch khóe miệng, cười cười cho có lệ.

Khi Linh Chiêu và Mẫu Đơn trở lại phòng, Mẫu Đơn vẫn còn đang lải nhải khen ngợi Thanh Miên, “Thanh Miên sư thúc trông hung dữ nhưng thật ra lại là người rất dễ gần, lúc nàng ấy cười rộ lên đặc biệt xinh đẹp.”

“Ồ? Vậy ngươi cảm thấy ai đẹp hơn, ta hay Thanh Miên?” Linh Chiêu đặt câu hỏi sắc bén.

Mẫu Đơn trốn tránh ánh mắt nàng, ấp úng nói, “Hai người đẹp không giống nhau… còn có, ta cảm thấy, nàng ấy giống mẫu nữ tử mà tiểu sư thúc sẽ thích, cảm giác hai người bọn họ rất xứng đôi.”

Linh Chiêu, “?? Mẫu Đơn — ngươi có ý gì?”

Mẫu Đơn vội vàng xua tay giải thích, “Chính là cảm thấy hai người bọn họ rất giống nhau, ngươi không cảm thấy thế sao? Những người trông giống nhau sẽ luôn có điểm chung.”

Linh Chiêu rất tức giận, nàng đương nhiên có thể nhìn ra Thanh Miên rất giống Giang Sùng Ngọc, nhưng thế thì sao? Giống nhau thì xứng đôi à? Giống nhau thì phải ở bên nhau sao?

Nàng bỏ Mẫu Đơn lại, quay người đi Phồn Hoa Lâu, thừa dịp Giang Sùng Ngọc còn đang cho nai ăn, nàng ngồi canh trong tẩm điện của hắn trước, xem tối nay hắn trốn như thế nào!

Linh Chiêu học rất tốt pháp thuật ẩn thân, những phương diện tu hành khác của nàng gần như vô dụng, duy nhất học thuật pháp lẩn tránh nguy hiểm là giỏi.

Nàng hóa thành một trận gió, chiếm cứ xà ngang trong tẩm điện của Giang Sùng Ngọc.

Đêm trăng tròn, bình thường đến buổi chiều là Giang Sùng Ngọc bắt đầu cảm thấy khó chịu, hắn thở dài, nện bước trở về Phồn Hoa Lâu.

Linh Chiêu nhìn người đi đường có phần lảo đảo, trong lòng không khỏi khó chịu, mỗi lần Giang Sùng Ngọc phát bệnh đều như thế này sao? Tự mình trải qua, không có người trông chừng?

Giang Sùng Ngọc giơ tay che ngực, ngồi lên ghế bành, nửa khom người, dựa vào án thư to rộng phía trước.

Linh Chiêu muốn lập tức hiện thân đến bên cạnh Giang Sùng Ngọc, nhưng nàng lại sợ Giang Sùng Ngọc tức giận đến mức ngất xỉu giống như lần trước ở trong hồ.

Chỉ có thể chờ màn đêm buông xuống, đến lúc đó Giang Sùng Ngọc sẽ không còn sức phản kháng nữa.

Sau khi Giang Sùng Ngọc bình ổn lại liền đứng dậy đi về phía giường, đưa tay dời gối đầu ra, lấy một thứ gì đó từ bên dưới ra.

Linh Chiêu không ở gần, cách chỗ hắn khá xa, nàng chỉ có thể nhìn thấy những tua rua đỏ thắm giữa kẽ ngón tay hắn, nàng nghĩ thứ Giang Sùng Ngọc đang nắm chặt trong lòng bàn tay có lẽ là một khối ngọc bội hoặc mặt trang sức.

Giang Sùng Ngọc đặt ngọc bội lên ngực, khép hờ đôi mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Sư đệ, ta vào được không?” Giọng Thanh Miên từ bên ngoài Phồn Hoa Lâu truyền đến.



Giang Sùng Ngọc mở mắt, đặt ngọc bội lại chỗ cũ, đứng dậy phủi đạo bào hơi nhăn nheo, sau đó mời truyền tức quyết cho Thanh Miên.

Hắn tự mình đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa tẩm điện Thanh Miên đã đi tới.

Hai người đứng ở hành lang bên ngoài tẩm điện nói chuyện.

“Giáng Thần Chú lại phát tác?” Thanh Miên nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn liền biết hắn đang phải chịu đựng cơn đau thấu xương.

Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn rất ít nói, nếu không cần thiết cũng lười mở miệng.

Thanh Miên đã sớm quen Giang Sùng Ngọc như vậy, nàng cũng thích Giang Sùng Ngọc như thế này.

Thanh lãnh, cao ngạo, cả người xa cách giống như khối băng.

Người ngoài đều nói nàng theo đuổi Giang Sùng Ngọc hơn trăm năm, thậm chí từ bỏ cả thân phận thể diện chỉ vì hắn.

Nhưng thật ra không phải, nàng chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình với hắn, nhưng mọi người đều biết điều đó.

“Sùng Ngọc, đệ vẫn không chịu tiếp thu phương pháp ta nói với đệ trước khi rời đi sao?” Thanh Miên hạ ánh mắt, dùng ngữ điệu bình thường hỏi.

Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Sư tỷ, không cần.”

“Nhưng nói không chừng song tu thật sự có thể giải được chú trên người đệ! Đệ không thử một lần thì làm sao biết được?” Thanh Miên tiến lên hai bước, đến gần Giang Sùng Ngọc, nàng có chút vội vàng.

Nàng nhìn Giang Sùng Ngọc tiến vào Thượng Thanh Cung, hắn nhập đạo còn không phải là vì muốn giải trừ Giáng Thần chú trên người sao?

Nhưng đã gần hai trăm năm trôi qua, Giáng Thần Chú không những không được giải mà thậm chí còn tra tấn hắn trầm trọng hơn, trong lòng Thanh Miên không đành lòng, nàng muốn cứu hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn Giang Sùng Ngọc cũng sẽ chết vì Giáng Thần Chú.

Giang Sùng Ngọc im lặng.

Thanh Miên lại nói, “Ta vừa đi gặp chưởng môn sư huynh, nghe nói hắn cũng tìm được một cách giải chú, nhưng ta cảm thấy không đáng tin cậy, hai trăm nay nay hắn tìm không biết bao nhiêu bí pháp, nhưng có cái nào hữu dụng? Sùng Ngọc, những năm gần đây, đệ ngoại trừ tu hành thì chính là bị Giáng Thần Chú tra tấn, bị những bí pháp lộn xộn đó tra tấn, hiện giờ có một phương pháp vừa dễ dàng vừa không trì hoãn việc tu hành của đệ, vì sao đệ không muốn thử một chút?”

Trong lòng nàng bị sự im lặng của Giang Sùng Ngọc làm tổn thương, “Sùng Ngọc, lần này ta đến Bắc Hải, lúc trở về có đi đến Ngọc Dao Sơn một chuyến, cầu mẫu thân cho ta một pháp khí… Pháp khí này, có lẽ sẽ có ích với đệ.”

Thanh Miên mở lòng bàn tay, hai hình tròn giống như vòng tay xuất hiện, tỏa ra ánh sáng trong trẻo, “Cái này gọi là Tương Tư Giảo, hai ngươi đeo vào có thể chịu đựng nỗi đau của nhau, chia sẻ nỗi lo của nhau…”

Phần sau nàng không nói tiếp, chính là nàng vẫn muốn cùng Giang Sùng Ngọc song tu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK