Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A – Đạo trưởng, nhẹ chút, chàng làm đau ta!” Linh Chiêu giơ tay vỗ nhẹ vào ngực Giang Sùng Ngọc, không giống như đánh người mà càng giống tán tỉnh hơn.

Hốc mắt Giang Sùng Ngọc đỏ lên, giơ tay nắm lấy cổ tay Linh Chiêu, sau đó dùng sức ấn lên đỉnh đầu nàng, “Có sao? Không thích đau à?”

Hắn vừa nói vừa dùng lực ở thắt lưng, đem gậy thịt hung hăng cắm vào tiểu huyệt của Linh Chiêu, tiểu huyệt nàng sinh ra vừa hẹp vừa chặt, gậy thịt sau khi tiến vào bị đè ép phát đau, chỉ có thể không ngừng thọc vào rút ra mới có thể giảm bớt áp lực đau đớn.

Trên mặt Linh Chiêu hiện lên một tầng ửng hồng, nàng hé mở đôi môi mỏng, thậm chí tiếng thở dốc cũng trở nên đứt quãng, “Giang Sùng Ngọc, đạo sĩ thối, không phải chàng chán ghét ta sao? Tại sao bây giờ lại muốn chết trên người ta?”

Giang Sùng Ngọc thấy nàng còn sức để nói chuyện, động tác dưới thân càng thêm tàn nhẫn, hung hăng cắm vào lại hung hăng rút ra, kinh mạch trên thân gậy dữ tợn cọ qua vách động non mịn, khoái cảm như thủy triều dâng lên khiến Linh Chiêu vô thức gác chân lên eo Giang Sùng Ngọc.

Hắn vừa thao nàng vừa cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ thắm, khiến nàng im lặng không nói thêm được lời nào nữa.

Da thịt hai người dán vào nhau, da thịt cọ xát khiến trong lòng Linh Chiêu ngứa ngáy, trên người càng ngứa hơn, nàng vặn vẹo cánh tay, muốn thoát khỏi xiềng xích của Giang Sùng Ngọc, muốn ôm lấy hắn.

Giang Sùng Ngọc lại không cho nàng được như mong muốn, động tác dưới thân không dừng lại, một cái tay khác đã nắm lấy ngực sữa của Linh Chiêu.

Nàng rất gầy, nhưng ngực lại rất lớn, trên bộ ngực trắng như tuyết được khảm núm vú hồng nộn, nhìn rất ngon mắt.

Giang Sùng Ngọc nhào nặn mấy lần, sau đó cúi xuống hôn lên núm vú nàng, đầu lưỡi ấm áp lôi kéo núm vú, liếm láp hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại mút thật mạnh.

Linh Chiêu bị hắn ăn ngực cả người run lên, nàng ngửa đầu, cần cổ thon dài giống như một con thiên nga hấp hối, run giọng nói, “Cắn... nhẹ chút…”

Giang Sùng Ngọc càng muốn đối đầu với nàng, nàng nói cắn nhẹ thôi, hắn càng cắn mạnh hơn.

Cả người Linh Chiêu đều là mồ hôi, bị Giang Sùng Ngọc thao run rẩy, hai chân nàng xoắn càng lúc càng chặt, quấn chặt lấy eo Giang Sùng Ngọc, đột nhiên, đỉnh gậy thịt của hắn không ngừng dùng sức đẩy ra một khe hở, nhét mạnh đầu nấm khổng lồ vào trong tử cung nàng.

Linh Chiêu bị một đòn này làm cho đột nhiên nhấc bổng eo lên, eo nàng rất nhỏ rất gầy, nằm thẳng cũng có thể nhìn thấy xương hông ở hai bên, bên trên là da thịt non mịn, ửng hồng.

“Ha a… Đừng – mau lui ra ngoài! Đau quá – “ Vẻ mặt Linh Chiêu vừa đau khổ vừa hưởng thụ, trong giây lát như mất đi giọng nói, chỉ còn lại phản ứng chân thật nhất của cơ thể, toàn bộ phần eo căng thành một đường thẳng tắp, dính sát vào bụng Giang Sùng Ngọc.

Giang Sùng Ngọc đưa tay sờ mặt nàng, càng lúc càng nặng, gậy thịt như muốn chui vào trong thân thể nàng, hắn hôn nhẹ lên cần cổ trắng mịn như ngọc của nàng, thấp giọng nỉ non, “Thật muốn hoàn toàn xâm nhập vào trong thân thể của nàng.”

Sau khi khoái cảm ngập đầu kia rút đi, Linh Chiêu liền xụi lơ ở trên giường, hai chân nàng dang rộng, đôi mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh lều, khoái cảm trong tiểu huyệt vẫn đang ập đến.



“Hồ ly lười, ngươi còn ngủ sao? Mặt trời chiếu đến tận mông rồi!” Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng của Mẫu Đơn, đánh thức Linh Chiêu còn đang mơ màng trong mộng xuân tỉnh dậy.

Nàng bĩu môi ngồi dậy, xốc váy lên đã thấy ga giường bị ướt đẫm dâm thủy, Linh Chiêu thở dài một hơi, búng tay một cái, tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo.



Nhân tiện dọn dẹp giường sạch sẽ.

Nàng bước ra khỏi sơn động, nhìn thấy Mẫu Đơn đang chán nản đứng trên tảng đá lớn.

Mẫu Đơn thấy Linh Chiêu rốt cuộc cũng đi ra, vội vàng chạy tới, “Ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao? Còn ngủ nướng nữa! Ta xem ngươi không muốn thành tiên nữa rồi!”

Linh Chiêu ngáp một cái, chậm rãi nói, “Cửa lớn Thượng Thanh Cung sẽ mở cửa trong ba ngày, gấp cái gì?”

“Là ta gấp sao? Linh Chiêu, nếu như ngươi có thể tiến vào Thượng Thanh Cung thì đối với việc tu hành của ngươi sẽ có lợi rất lớn! Đến lúc đó ngươi thành tiên cũng sẽ gần hơn một bước!” Mẫu Đơn hưng phấn nói, giống như người sắp thành tiên là nàng ấy vậy.

Linh Chiêu cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm đôi giày thêu của mình, nhẹ giọng hỏi, “Vị kia của Thượng Thanh Cung Giang Sùng Ngọc cũng sẽ nhận tiểu yêu làm đồ đệ sao?”

Mẫu Đơn nghe vậy lắc đầu, “Làm sao ta biết được, vị kia chính là tiên nhân bị lưu đày, làm sao có thể để tiểu yêu như chúng ta mơ ước! Đi nhanh đi, đừng đến muộn, đến lúc đó ngươi đừng có khóc!”

Mẫu Đơn lôi kéo Linh Chiêu bước nhanh về phía Thượng Thanh Cung, dọc đường còn gặp rất nhiều tiểu yêu quen thuộc, nàng ấy nghiêng mặt nói nhỏ với Linh Chiêu, “Không biết lần này Thượng Thanh Cung đại phát từ bi sẽ thu nhận mấy tiểu yêu? Hy vọng lần này có thể thu nhiều hơn, như vậy ta mới có cơ hội đi vào cùng ngươi…”

Linh Chiêu duỗi tay vuốt phẳng nếp nhăn trên chiếc váy lụa nguyệt bạch trên người, nàng ngẩng đầu đi về phía trước, ngọn núi nơi Thượng Thanh Cung tọa lạc rất cao, ngay cả đỉnh núi cũng không nhìn thấy, chỉ có đường lên trời đứng sừng sững cách đó không xa.

“Tại sao con đường đến Thượng Thanh Cung lại được gọi là đường lên trời? Không sợ giảm tuổi thọ à?” Linh Chiêu lẩm bẩm.

“Ngươi không biết?” Mẫu Đơn giật mình quay đầu hỏi nàng.

Linh Chiêu lắc đầu.

“Bởi vì sư tổ của Thượng Thanh Cung là người đầu tiên bước vào cõi thần tiên! Cho nên con đường ông ấy đi qua liền được gọi là đường lên trời.” Mẫu Đơn giải thích câu hỏi của nàng.

Linh Chiêu càng khó hiểu hơn, “Người đầu tiên? Trước đó không có ai thành tiên sao?”

“Trên Cửu Châu đại lục đương nhiên là có, nhưng ngươi cũng biết Tầm Châu này của chúng ta nằm ở nơi hẻo lánh, nhiều năm mới sinh ra được một tiên nhân! Mấy ngàn năm qua bao lâu mới có một người? Nói không chừng người tiếp theo chính là ngươi đấy!”

Linh Chiêu bật cười, nàng tu hành ngàn năm, còn chưa thành tiên, không biết đến khi nào mới có thể bước chân vào tiên cảnh đây? Linh Chiêu có chút chán nản.

Sau khi hai người đi theo đường lên trời tiến vào Thượng Thanh Cung, Linh Chiêu cũng đã hoàn toàn vứt việc trở thành tiên ra khỏi đầu, nàng đảo mắt tìm người khắp nơi.

Thấy dáng vẻ của nàng, Mẫu Đơn lớn tiếng hỏi, “Ngươi tìm ai đấy?”

Ánh mắt Linh Chiêu dừng lại, nghiêng đầu thấp giọng nói, “Giang Sùng Ngọc.”

Mẫu Đơn cả kinh, còn chưa đợi nàng ấy nói chuyện, đám người nhốn nháo bên kia đã tự động tản ra.

Một nam tử mặc đạo bào nguyệt bạch, đầu đội quan ngọc bích hoa sen, từ từ bước ra từ giữa con đường.



Mẫu Đơn vội vàng lôi kéo cánh tay Linh Chiêu, đưa mắt nhìn về phía đó.

Linh Chiêu vừa quay đầu liền đúng lúc chạm phải ánh mắt Giang Sùng Ngọc.

Đây là lần thứ ba Linh Chiêu nhìn thấy Giang Sùng Ngọc, nhưng tận đáy lòng nàng đã ngủ với hắn rất nhiều lần.

Giang Sùng Ngọc chỉ nhìn nàng một cái chớp mắt, sau đó liền quay đi, hơi ngẩng mặt lên, trong mắt như thể không nhìn thấy bất cứ ai.

Mọi người nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, xì xào bàn tán, “Thật là một vị đạo trưởng như ngọc như tiên.”

Đôi mắt đẹp của Linh Chiêu của nhìn bóng lưng Giang Sùng Ngọc, nhưng chỗ nàng nhìn chằm chằm lại là eo.

Đạo bào của Thượng Thanh Cung là màu trắng tinh khiết, không phải nguyệt bạch thì chính là xanh nhạt, vóc người Giang Sùng Ngọc rất cao, mặc đạo bào quy quy củ củ, bên ngoài khoác áo tơ mỏng cùng màu, vừa đi vừa có thể loáng thoáng nhìn thấy đai lưng rộng ba ngón tay của hắn.

Đai lưng cũng cùng màu, nhưng lại quấn chặt lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, ánh mắt tham lam của Linh Chiêu nhìn không thu lại nổi.

Mẫu Đơn thấy thế, vội vàng dùng khuỷu tay thọc thọc eo nàng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Linh Chiêu, ánh mắt ngươi quá lộ liễu rồi, đợi lát nữa Giang đạo trưởng lại đánh rớt ngươi!”

Linh Chiêu nghe vậy thu ánh mắt trở về, liếc mắt ngó Mẫu Đơn bên cạnh, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, “Tốt nhất là đánh chết ta đi, đánh chết ta, ta sẽ quấn lấy hắn.”

“Ta nhìn ngươi chính là si ngốc luôn rồi.” Mẫu Đơn rất khó hiểu trước hành vi của Linh Chiêu.

Tất cả người của Thượng Thanh Cung đều đã tới, đám tiểu yêu trong điện cũng im lặng lại, chờ người phía trên tuyên đọc cung quy và lệnh cấm.

Linh Chiêu đứng ở ngoài cùng bên trái của điện, mà Giang Sùng Ngọc vừa lúc ngồi ở góc trên bên phải của điện, Linh Chiêu chỉ cần ngước mắt lên đã có thể nhìn thấy hắn.

Cô đưa tay nắm lấy một lọn tóc nghịch nghịch, ánh mắt nhìn thằng vào Giang Sùng Ngọc.

Từ sau khi Giang Sùng Ngọc tiến vào trong điện đã cảm giác được một ánh mặt cực kỳ nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn đã sớm quen bị người khác nhìn nên cũng không để ý nhiều lắm đến ánh mắt này, nhưng ngay cả khi hắn ngồi ngay ngắn ở trên đầu rồi mà ánh mắt kia vẫn như cũ không buông tha hắn.

Giang Sùng Ngọc khẽ nhướng mi, liếc nhìn về phía đó, ánh mắt lạnh lùng, chỉ chớp mắt một cái đã nhìn rõ đó là Linh Chiêu.

Một con hồ yêu có tu hành tốt.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng cười càng thêm xán lạn, môi đỏ không tiếng động âm thầm nói với Giang Sùng Ngọc, “Đạo trưởng, ngài đang nhìn cái gì vậy?”

Giang Sùng Ngọc có thể nhìn thấy rõ khẩu hình của nàng.

Hắn mím môi, nhìn đi chỗ khác, không để ý tới Linh Chiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang