Quân lão gia tử dĩ nhiên không thể ngờ được, buổi tối hôm nay lại có lắm chuyện đến vậy. Tôn tử của lão đã được an bài một chỗ tốt nhất thiên hạ, dễ gì có người nào dám tới ám sát cơ chứ. Nhưng một mặt sực nhớ đến chuyện, lão nghe nói Quân Lâm hơn nửa đêm chạy đến Lạc Nguyệt hồ đi tắm rửa, liền tức giận đi ngủ, không nghĩ tới đang ngủ say, lại bị đánh thức bởi một trận gà bay chó sủa, vừa hỏi hóa ra bên Quân Lâm lại đã phát sinh vấn đề, nhất thời xì khói nghi ngút trên đầu.
- Cháu không sao, rất khỏe, thật sự rất khỏe.
Quân Lâm theo bản năng một tay lấy khăn lông che phần hạ bộ, thần tình quẫn bách. Đang ở trong nước trần như nhộng, lại đột nhiên xông vào hơn mười vị đại gia, mỗi người đứng trên cao nhìn xuống thấy hết, tuy là Quân Lâm da mặt dày như cái thớt, tâm cảnh cũng đủ trầm ổn, thì cũng có chút không chịu nổi.
- Che cái gì mà che? Của quý của ngươi, ở trước mặt gia gia ngươi còn ngại cái gì? Nhớ khi xưa lúc ngươi còn bé gia gia ngày ngày một tay ôm ngươi, tay kia búng nó.
Quân Chiến Thiên nói một câu làm cho Quân Lâm suýt nghẹn thở hôn mê bất tỉnh.
Sau lưng, mấy người thị vệ cao lớn vạm vỡ hai vai run rẩy, mỗi người đều nén cười đến mức da mặt đỏ bừng, thở gấp hổn hển. Có vàitên cả gan lén lút nhìn trộm nơi thiếu gia che đậy, đánh mắt cho nhau, trong mắt tựa hồ thần tình nóng bỏng muốn đánh giá "cái đó" như thế nào….
- Ai làm?
Khuôn mặt Quân Chiến Thiên đanh lại, sự lạnh lẽo tàn khốc hằn lên, sát cơ ẩn hiện.
- Ặc?
Quân Lâm có chút hồ đồ, đảo mắt liền hiểu được, làm một bộ dáng hổ thẹn cúi đầu gục xuống:
- Không thấy rõ, cháu bị ngất.
- Phế vật!
Quân lão gia tử hầm hừ mắng một câu, ngữ khí tràn đầy thất vọng. Nhìn kỹ xem tôn tử, xác định không có việc gì, cũng lại không hứng thú xem tôn tử lõa thể, vả lại bản thân tiểu tôn tử, một chút cũng không có tố chất con cháu binh gia, các cô nương còn không giống như vậy! Hừ! Thật sự là …. Bất đắc dĩ đành gật đầu:
- Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Xoay người đi ra ngoài, một đám thị vệ cũng đều đi theo, Quân Lâm lúc này mới thở phào một hơi, bỏ cái khăn đang che xuống dưới, một đầu mồ hôi lạnh.
Hôm sau, lão công tước Quân Chiến Thiên tại điện Kim Loan trước mặt hoàng đế phát hỏa, chỉ vào mặt vài vị quốc cữu thái sư và hoàng thân quốc thích, thủ phụ đại thần chửi ầm lên, không thèm kiềm chế, cũng tuyên bố, nếu lại có người đi ám sát tôn tử duy nhất của mình, mỗi nhà đều phải xuất một cái mạng mà đền còn chuyện khác nói sau.
Yên lặng mười năm,lão Nguyên soái một khi phát hỏa, cả triều văn võ câm như hến, ngay cả đương triều hoàng đế cũng nhẹ lời liên tục an ủi.Bất quá cũng có người nhìn không được, cha vợ đại hoàng tử, cũng chính là Ngự sử đại phu đương triều Tống Thế Nghị vốn là tân quý tộc, nương theo đại hoàng tử lên tới vị trí như hiện nay, đối với vị lão công tước này lại không biết gì nhiều, lại tự phụ có đại hoàng tử là chỗ dựa phía sau, liền chống đối Quân Chiến Thiên hai câu, cũng hướng hoàng đế bệ hạ tham tấu một bản, lập tức ngay tại đương trường bị Quân Chiến Thiên trái một quyền, phải một quyền trực tiếp đánh thành đầu heo, còn rớt hai cái răng.
Đại hoàng tử kiên trì đi ra khuyên giải, bị lão công tước một cước sút vào dưới bụng, ôm bụng lăn đùng ra đất. Nhất thời không một ai dám hó hé. Sau cùng hoàng đế bệ hạ hòa giải, đích thân đảm bảo vấn đề an toàn cho Quân tam thiếu gia. Quân Chiến Thiên mới thôi không tức giận, phất tay áo mà đi. Lúc đi qua đám người ủng hộ các vị hoàng tử nhìn lướt cái, làm cho những người đó mỗi người hai chân đều run run như sợi bún…
Lão công tước đã có mười năm không phát uy, mười năm im hơi, một khi phát uy làm cả triều văn võ nhất thời tè ra quần. Ở trên Kim Loan điện còn dám ra tay, ngay cả hoàng tử còn dám động thủ, thì còn cái gì mà không dám?
Chỉ có hoàng đế bệ hạ nhìn vào bóng dáng rời đi của Quân Chiến Thiên mà trong lòng thở dài. Quân Chiến Thiên hôm nay một phen phát hỏa, tuy rằng uy phong, nhưng hoàng đế bệ hạ cũng đã biết, Quân gia có vị tam thiếu gia này đã làm cho lão gia tử hoàn toàn thất vọng. Lại liên tưởng đến Quân Chiến Thiên từng hướng chính mình thỉnh cầu cưới Linh Mộng công chúa, hiểu được rằng, hẳn đó là việc cố gắng cuối cùng của lão vì bảo toàn huyết mạch gia tộc.Mà chính mình lại vô tình cự tuyệt!
Nếu Quân Khương Lâm có chút tiền đồ, Quân Chiến Thiên cũng sẽ không nổi trận lôi đình ở kim điện, hôm nay sở dĩ không khống chế được, đơn giản lão gia tử đã nhìn thấy Quân gia không có tương lai gì. Quân Chiến Thiên cùng với Quân gia ở trong nước lẫn nước ngoài gây thù hằn vô số, chỉ cần hắn buông tay ra đi, cừu địch hẳn đều không bỏ qua cho đám con cháu của hắn. Cho nên lão gia tử hiện tại tuyệt không ngại cùng cường thế đối đầu. Ai dám đụng đến Quân gia ta, đến tôn tử ta, ta cho ngươi ăn đấm trước. Dù sao Quân gia ta đã như thế, ta cần quái gì phải nhẫn nhịn chịu đựng?
Chẳng lẽ Quân gia một thời to lớn mạnh mẽ, Quân gia đã từng được xưng tụng là thần hộ mệnh Thiên Hương đế quốc, chẳng lẽ cứ như vậy mà diệt tuyệt? Hoàng đế thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận cực độ. Có lẽ năm đó, không nên ……
Chủ ý lão công tước đúng là sáng suốt, các lão bộ hạ trong quân đội mỗi người mặt mày hớn hở, tất cả người có chủ ý âm thầm hủy đi kế hoạch vốn có, mặc dù tại đương trường đại hoàng tử bị mất mặt mũi, cũng không có nhiều oán khí, nói đến oán, hắn cũng chỉ biết giận cha vợ mình, không biết tốt xấu, tự chuốc lấy nhục, không nhìn thấy lão già kia nửa điên nửa cuồng sao?
Đương nhiên vẫn có không ít người trong lòng khó chịu, chẳng lẽ lão già ngươi trường sinh bất lão sao, chờ ngươi đoạn khí, ngày đó khiến cho Quân gia ngươi tuyệt chủng đoạn hậu.
Nhưng, nhiều lắm cũng chỉ trong lòng nghĩ mà thôi, tại Thiên Hương đế quốc, không có thế lực gì có đảm lượng ở trước mặt lão công tước Quân Chiến Thiên chính diện trắng trợn đối kháng với lão gia tử!
Duy có…
Thái sư đương triều, thủ phụ đại thần Lý Thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào, nhưng sau khi Quân lão gia tử rời đi, cũng bí ẩn nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười. Xem ra, Quân Chiến Thiên đối với tôn tử mình bảo hộ rất kỹ. Một khi đã như vậy, Quân Khương Lâm chính là nhược điểm của Quân Chiến Thiên? Một cái nhược điểm như vậy nếu nắm giữ được thì thật quá tốt, làm một con người đương nhiên có khuyết điểm, vô luận người này có thực lực cường đại đến bao nhiêu, cũng không phải sợ …
Không người nào chú ý ở góc, Lý thái sư cùng hộ điện tướng quân Mạnh Như Phi liếc nhìn nhau, đều từ khóe miệng hiện ra một tia cười thần bí.
Lại nói Quân gia, trong phòng Quân Lâm.
Cửa đóng lại, Khả Nhi mặt đỏ bừng, quay thân muốn chạy đi.
- Ngươi rất sợ ta?
Quân Lâm nhìn thân thể mình, dù sao cũng sớm bị tiểu nha đầu này xem hết, xem ra không cần gì vội vàng, người ta là tiểu cô nương ta không để ý, mình là một đại lão gia sợ cái gì.
- Sợ.
Khả Nhi nhanh chóng gật đầu, mà lại cảm thấy không đúng, vột vàng đổi giọng:
- Không, không không …. Sợ.
Quân Lâm cười cười, cứ trần như nhộng từ trong bồn gỗ đứng lên. Khả Nhi lại thét một tiếng chói tai, bưng kín hai mắt của mình.
Quân Lâm chạy nhanh mặc quần áo vào, đi tới trước mặt Khả Nhi mỉm cười nói:
- Mở mắt ra đi, không việc gì nữa rồi.
Khả Nhi chầm chậm hé ngón tay, len lén nhìn ra, phát hiện Quân Lâm đã mặc y phục vào, lúc này mới yên tâm bỏ hai tay xuống dưới, mặt hồng hồng, rất là đáng yêu.
Quân Lâm nhìn tiểu nha đầu thực đáng yêu, nhịn không được vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ vào đầu nàng. Khả Nhi nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trong ánh mắt Quân Lâm đầy ấm áp, giống như là đại ca ca thấy được tiểu muội, chẳng biết tại sao trong lòng có ý nghĩ,dĩ nhiên không sợ hãi, thầm nghĩ
"Thiếu gia hiện tại thoạt nhìn cũng thuận mắt ".
Trong lòng vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên lại cả kinh: " Ta sao lại nghĩ như vậy? Hắn rõ ràng là đồ háo sắc, là tên công tử bột! Ta không cho phép hắn làm bẩn trong sạch của ta! Nếu hắn dùng sức, có chết mà thôi!". Không khỏi quật cường từng bước lui ra phía sau, thần tình đầy ý cảnh giác.
- Cháu không sao, rất khỏe, thật sự rất khỏe.
Quân Lâm theo bản năng một tay lấy khăn lông che phần hạ bộ, thần tình quẫn bách. Đang ở trong nước trần như nhộng, lại đột nhiên xông vào hơn mười vị đại gia, mỗi người đứng trên cao nhìn xuống thấy hết, tuy là Quân Lâm da mặt dày như cái thớt, tâm cảnh cũng đủ trầm ổn, thì cũng có chút không chịu nổi.
- Che cái gì mà che? Của quý của ngươi, ở trước mặt gia gia ngươi còn ngại cái gì? Nhớ khi xưa lúc ngươi còn bé gia gia ngày ngày một tay ôm ngươi, tay kia búng nó.
Quân Chiến Thiên nói một câu làm cho Quân Lâm suýt nghẹn thở hôn mê bất tỉnh.
Sau lưng, mấy người thị vệ cao lớn vạm vỡ hai vai run rẩy, mỗi người đều nén cười đến mức da mặt đỏ bừng, thở gấp hổn hển. Có vàitên cả gan lén lút nhìn trộm nơi thiếu gia che đậy, đánh mắt cho nhau, trong mắt tựa hồ thần tình nóng bỏng muốn đánh giá "cái đó" như thế nào….
- Ai làm?
Khuôn mặt Quân Chiến Thiên đanh lại, sự lạnh lẽo tàn khốc hằn lên, sát cơ ẩn hiện.
- Ặc?
Quân Lâm có chút hồ đồ, đảo mắt liền hiểu được, làm một bộ dáng hổ thẹn cúi đầu gục xuống:
- Không thấy rõ, cháu bị ngất.
- Phế vật!
Quân lão gia tử hầm hừ mắng một câu, ngữ khí tràn đầy thất vọng. Nhìn kỹ xem tôn tử, xác định không có việc gì, cũng lại không hứng thú xem tôn tử lõa thể, vả lại bản thân tiểu tôn tử, một chút cũng không có tố chất con cháu binh gia, các cô nương còn không giống như vậy! Hừ! Thật sự là …. Bất đắc dĩ đành gật đầu:
- Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Xoay người đi ra ngoài, một đám thị vệ cũng đều đi theo, Quân Lâm lúc này mới thở phào một hơi, bỏ cái khăn đang che xuống dưới, một đầu mồ hôi lạnh.
Hôm sau, lão công tước Quân Chiến Thiên tại điện Kim Loan trước mặt hoàng đế phát hỏa, chỉ vào mặt vài vị quốc cữu thái sư và hoàng thân quốc thích, thủ phụ đại thần chửi ầm lên, không thèm kiềm chế, cũng tuyên bố, nếu lại có người đi ám sát tôn tử duy nhất của mình, mỗi nhà đều phải xuất một cái mạng mà đền còn chuyện khác nói sau.
Yên lặng mười năm,lão Nguyên soái một khi phát hỏa, cả triều văn võ câm như hến, ngay cả đương triều hoàng đế cũng nhẹ lời liên tục an ủi.Bất quá cũng có người nhìn không được, cha vợ đại hoàng tử, cũng chính là Ngự sử đại phu đương triều Tống Thế Nghị vốn là tân quý tộc, nương theo đại hoàng tử lên tới vị trí như hiện nay, đối với vị lão công tước này lại không biết gì nhiều, lại tự phụ có đại hoàng tử là chỗ dựa phía sau, liền chống đối Quân Chiến Thiên hai câu, cũng hướng hoàng đế bệ hạ tham tấu một bản, lập tức ngay tại đương trường bị Quân Chiến Thiên trái một quyền, phải một quyền trực tiếp đánh thành đầu heo, còn rớt hai cái răng.
Đại hoàng tử kiên trì đi ra khuyên giải, bị lão công tước một cước sút vào dưới bụng, ôm bụng lăn đùng ra đất. Nhất thời không một ai dám hó hé. Sau cùng hoàng đế bệ hạ hòa giải, đích thân đảm bảo vấn đề an toàn cho Quân tam thiếu gia. Quân Chiến Thiên mới thôi không tức giận, phất tay áo mà đi. Lúc đi qua đám người ủng hộ các vị hoàng tử nhìn lướt cái, làm cho những người đó mỗi người hai chân đều run run như sợi bún…
Lão công tước đã có mười năm không phát uy, mười năm im hơi, một khi phát uy làm cả triều văn võ nhất thời tè ra quần. Ở trên Kim Loan điện còn dám ra tay, ngay cả hoàng tử còn dám động thủ, thì còn cái gì mà không dám?
Chỉ có hoàng đế bệ hạ nhìn vào bóng dáng rời đi của Quân Chiến Thiên mà trong lòng thở dài. Quân Chiến Thiên hôm nay một phen phát hỏa, tuy rằng uy phong, nhưng hoàng đế bệ hạ cũng đã biết, Quân gia có vị tam thiếu gia này đã làm cho lão gia tử hoàn toàn thất vọng. Lại liên tưởng đến Quân Chiến Thiên từng hướng chính mình thỉnh cầu cưới Linh Mộng công chúa, hiểu được rằng, hẳn đó là việc cố gắng cuối cùng của lão vì bảo toàn huyết mạch gia tộc.Mà chính mình lại vô tình cự tuyệt!
Nếu Quân Khương Lâm có chút tiền đồ, Quân Chiến Thiên cũng sẽ không nổi trận lôi đình ở kim điện, hôm nay sở dĩ không khống chế được, đơn giản lão gia tử đã nhìn thấy Quân gia không có tương lai gì. Quân Chiến Thiên cùng với Quân gia ở trong nước lẫn nước ngoài gây thù hằn vô số, chỉ cần hắn buông tay ra đi, cừu địch hẳn đều không bỏ qua cho đám con cháu của hắn. Cho nên lão gia tử hiện tại tuyệt không ngại cùng cường thế đối đầu. Ai dám đụng đến Quân gia ta, đến tôn tử ta, ta cho ngươi ăn đấm trước. Dù sao Quân gia ta đã như thế, ta cần quái gì phải nhẫn nhịn chịu đựng?
Chẳng lẽ Quân gia một thời to lớn mạnh mẽ, Quân gia đã từng được xưng tụng là thần hộ mệnh Thiên Hương đế quốc, chẳng lẽ cứ như vậy mà diệt tuyệt? Hoàng đế thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận cực độ. Có lẽ năm đó, không nên ……
Chủ ý lão công tước đúng là sáng suốt, các lão bộ hạ trong quân đội mỗi người mặt mày hớn hở, tất cả người có chủ ý âm thầm hủy đi kế hoạch vốn có, mặc dù tại đương trường đại hoàng tử bị mất mặt mũi, cũng không có nhiều oán khí, nói đến oán, hắn cũng chỉ biết giận cha vợ mình, không biết tốt xấu, tự chuốc lấy nhục, không nhìn thấy lão già kia nửa điên nửa cuồng sao?
Đương nhiên vẫn có không ít người trong lòng khó chịu, chẳng lẽ lão già ngươi trường sinh bất lão sao, chờ ngươi đoạn khí, ngày đó khiến cho Quân gia ngươi tuyệt chủng đoạn hậu.
Nhưng, nhiều lắm cũng chỉ trong lòng nghĩ mà thôi, tại Thiên Hương đế quốc, không có thế lực gì có đảm lượng ở trước mặt lão công tước Quân Chiến Thiên chính diện trắng trợn đối kháng với lão gia tử!
Duy có…
Thái sư đương triều, thủ phụ đại thần Lý Thượng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, không nói lời nào, nhưng sau khi Quân lão gia tử rời đi, cũng bí ẩn nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười. Xem ra, Quân Chiến Thiên đối với tôn tử mình bảo hộ rất kỹ. Một khi đã như vậy, Quân Khương Lâm chính là nhược điểm của Quân Chiến Thiên? Một cái nhược điểm như vậy nếu nắm giữ được thì thật quá tốt, làm một con người đương nhiên có khuyết điểm, vô luận người này có thực lực cường đại đến bao nhiêu, cũng không phải sợ …
Không người nào chú ý ở góc, Lý thái sư cùng hộ điện tướng quân Mạnh Như Phi liếc nhìn nhau, đều từ khóe miệng hiện ra một tia cười thần bí.
Lại nói Quân gia, trong phòng Quân Lâm.
Cửa đóng lại, Khả Nhi mặt đỏ bừng, quay thân muốn chạy đi.
- Ngươi rất sợ ta?
Quân Lâm nhìn thân thể mình, dù sao cũng sớm bị tiểu nha đầu này xem hết, xem ra không cần gì vội vàng, người ta là tiểu cô nương ta không để ý, mình là một đại lão gia sợ cái gì.
- Sợ.
Khả Nhi nhanh chóng gật đầu, mà lại cảm thấy không đúng, vột vàng đổi giọng:
- Không, không không …. Sợ.
Quân Lâm cười cười, cứ trần như nhộng từ trong bồn gỗ đứng lên. Khả Nhi lại thét một tiếng chói tai, bưng kín hai mắt của mình.
Quân Lâm chạy nhanh mặc quần áo vào, đi tới trước mặt Khả Nhi mỉm cười nói:
- Mở mắt ra đi, không việc gì nữa rồi.
Khả Nhi chầm chậm hé ngón tay, len lén nhìn ra, phát hiện Quân Lâm đã mặc y phục vào, lúc này mới yên tâm bỏ hai tay xuống dưới, mặt hồng hồng, rất là đáng yêu.
Quân Lâm nhìn tiểu nha đầu thực đáng yêu, nhịn không được vươn tay ra, vỗ nhè nhẹ vào đầu nàng. Khả Nhi nhất thời cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện trong ánh mắt Quân Lâm đầy ấm áp, giống như là đại ca ca thấy được tiểu muội, chẳng biết tại sao trong lòng có ý nghĩ,dĩ nhiên không sợ hãi, thầm nghĩ
"Thiếu gia hiện tại thoạt nhìn cũng thuận mắt ".
Trong lòng vừa mới nghĩ vậy, đột nhiên lại cả kinh: " Ta sao lại nghĩ như vậy? Hắn rõ ràng là đồ háo sắc, là tên công tử bột! Ta không cho phép hắn làm bẩn trong sạch của ta! Nếu hắn dùng sức, có chết mà thôi!". Không khỏi quật cường từng bước lui ra phía sau, thần tình đầy ý cảnh giác.