• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Lâm bỗng nhiên tỉnh lại.

Hắn thậm chí còn chưa kịp mở mắt nhưng tay phải theo bản năng vỗ một cái xuống đất nhảy lên. Đây là một nơi phức tạp, sự sống và cái chết luôn cận kề nhau, vì vậy không thể ở lâu!

Đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn khi tỉnh lại, là cảm giác gần như đã trở thành bản năng của một sát thủ vĩ đại!

Cơ thể thuận thế định bật lên nhưng bỗng nhiên cánh tay của hắn lại trở nên mềm nhũn, hoàn toàn không còn khả năng chống đỡ nổi sức nặng của thân thể nên "bịch" một tiếng, hắn lại nặng nề ngã trở lại.

Sau một thời gian định thần, Quân Lâm vô cùng kinh hãi. Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Ngay sau đó hắn đột nhiên phát hiện phía dưới mình là một chiếc giường mềm mại.! Đưa mắt nhìn xung quanh, thì ra mình đang nằm trong một gian phòng được trang trí lộng lẫy. Chỉ có điều gian phòng này chẳng có một cái gì ngoại trừ một chiếc bàn bốn cạnh cùng một cái giường lớn mà mình đang nằm trên đó. Thực ra chiếc giường lớn này ít nhất phải ngủ được tới bảy tám người, thậm chí bảy tám người nằm trên đó còn không có cảm giác chật chội.

" Chuyện này là sao? Ta không phải vẫn còn đang chiến đấu với người ta sao? Tại sao giờ lại ở trên giường thế này?"

Giờ phút này, suy nghĩ của Quân Lâm vẫn còn đang lưu lại trước khi ngủ say, hoặc phải nói là...tạm thời còn đang suy nghĩ về thời khắc cuối cùng ở kiếp trước.

Quân Lâm là một sát thủ, hơn nữa là một kim bài sát thủ vô cùng vĩ đại. Từ khi hắn xuất đạo tới nay đã được năm năm nhưng mỗi lần ra tay mọi việc đều rất thuận lợi và có xác xuất thành công đạt tới trăm phần trăm. Một thành tích mà người xưa chưa từng có. Bởi vậy mà hắn đã trở thành sát thủ đứng đầu trong Sát Thủ bảng. Mà cái tên "Lâm Quân" này cũng vì thế mà đứng vị trí hàng đầu trong giới hắc đạo. Mà hắn còn có một vinh quang khác nữa, chính là được đứng thứ nhất trong suốt ba năm ròng của Huyền Thưởng bảng, một bảng danh sách liệt kê những nhân vật bị đuổi giết được treo giải thưởng trên toàn thế giới.

Nhưng ở đó cũng không phải là không có người dám tiếp nhận mà là không có người có khả năng tiếp nhận vụ đó. Bởi vì không ai có bản lĩnh để giết chết vị sát thủ gần như đã trở thành truyền thuyết này.

Đã từng có rất nhiều sát thủ hạng nhất tiếp nhận nhiệm vụ kia, nhưng mà bọn họ đều đã chết, còn Lâm Quân lại vẫn còn sống phây phây.

Ở nước Y có một ông trùm đã treo giải một trăm triệu đô la Mỹ để mua lấy tính mạng của Lâm Quân. Mà hai sát thủ tiếp nhận vụ mua bán này thì cả hai đều là những sát thủ hàng đầu cùng nổi danh với Lâm Quân trên thế giới. Nhưng sau ba ngày, cả hai người này đều chuyển nghề đi bán muối và uống trà với các cụ cao tằng cố tổ. Và cũng vì đó mà sau đó không còn người nào đồng ý nhận cái nhiệm vụ tử vong này, bọn họ mỗi người đều kính nhi viễn chi, cho dù giải thưởng có tiếp tục tăng hết lần này tới lần khác nhưng từ đầu đến cuối không người nào dám nhận.

Tiền tuy có nhiều nhưng không còn mạng để hưởng thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!

Cái tên Lâm Quân trở thành cấm kỵ trên Huyền Thưởng bảng của hắc đạo.

Mà cái tên Lâm Quân cũng uy hiếp đến hắc đạo của các quốc gia. Có rất nhiều người biết tới kỳ nhân Lâm Quân nhưng không có một ai hiểu rõ vị Vua sát thủ Lâm Quân này rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào cả, và chung quy hắn là loại người ra sao đây?

Tính cách của Quân Lâm. Một chữ: Tà! Hai chữ: Rất Tà! Ba chữ: Vô cùng Tà!

Hắn cho tới bây giờ đều chuyên quyền độc đoán, không hề liên thủ với bất cứ kẻ nào, lại càng không có một nửa người bạn. Hơn nữa, hắn nhận một vụ làm ăn thì không chỉ muốn xem xét người mua mà còn muốn chọn cả mục tiêu nữa.

Hắn nếu nhìn người thuê mà không vừa mắt, cho dù tiền có nhiều hơn đi nữa thì có mới hắn đi giết một tên ăn mày không có năng lực phản kháng, hắn cũng sẽ không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hắn nếu thấy một người nào đó đáng chết thì hắn lại tự động xuống tay rồi sau đó tìm nhà đối thủ của kẻ đó đòi thù lao. Mà thường thường những nhà đó cũng chưa từng thuê hắn ta, thậm chí ngay cả nghe tới tên của hắn còn chưa từng nghe qua.

Tương truyền.... có một lần, hắn giết một tên buôn người tội ác tày trời nhưng lại không tìm thấy khổ chủ. Không còn cách nào khác hắn đành đòi một tiểu cô nương bị lừa bán được một vài cắc tiền xu, còn nói một cách hùng hồn rằng, tôi cho tới giờ chưa từng làm một vụ mua bán nào mà không có thù lao cả, tuyệt đối không có cái gì ngoại lệ................

Tính cách này của hắn cũng khiến những người hiểu hắn như sư phụ cùng các sư huynh đệ cũng không biết phải nói gì hơn....

Tương truyền............ có một lần, khi sư phụ của hắn ta đi giải quyết nỗi buồn bị hắn chôm giấy trong WC đi. Không có giấy, sự phụ hắn liền gọi hắn mang tới chút giấy vệ sinh. Kết quả hắn nhân cơ hội đòi năm trăm nghìn đô phí dịch vụ, khiến sư phụ hắn biết thế nào là gian xảo

Còn tại sao sư phụ hắn lại phải chịu quả đắng...…

Đó là bởi vì ngày đó hắn gọi tất cả sư huynh muội tới cửa WC, còn mới cả mấy vị mỹ nữ tới tham quan nữa...............

Nhưng mà hắn cho rằng thiếu sót lớn nhất của bản thân chính là hắn thật sự rất có lòng thương yêu. Làm một sát thủ, hơn nữa là một sát thủ hàng đầu hai tay dính đầy máu tươi nên những lời này từng khiến vô số người khịt mũi khinh bỉ.

Chẳng qua gia hỏa này tự xưng có lòng thương yêu kỳ thật cũng có chút căn cứ.

Trong nước, hắn rất không thích nhìn cảnh người giàu chèn ép người nghèo, và nhất là trông thấy cảnh quan lại hà hiếp dân chúng. Ở nước ngoài, hắn không nhìn nổi cảnh có người ức hiếp người nước mình. Vì tính cách của hắn là một người "Yêu nước", và cũng vì thế mà hắn không biết đã gặp phải bao nhiêu tai họa ngập trời.

Nhưng một người như vậy vẫn có vô số người đổ xô đi thuê hắn. Đó là bởi vì kỹ thuật bắn súng của hắn chẳng những siêu quần, bách phát bách trúng mà còn có một thân võ nghệ quỷ thần khó lường. Bất luận tu vi quyền chưởng hay đao kiếm đều không tầm thường. Đó mới là nguyên nhân lớn nhất giúp tỉ lệ thành công trong các nhiệm vụ của hắn trước sau vẫn là trăm phần trăm. Thành tích này mặc dù chưa chắc sau này sẽ không có, nhưng tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới giờ.

Hắn hoàn toàn xứng đáng là chung cực sát thủ trong giới sát thủ!

Cũng là một cường giả đỉnh phong trong giới sát thủ, là người duy nhất chưa bao giờ bị thất thủ trên toàn thế giới từ trước tới giờ!

Nhưng vị sát thủ kim bài này từ trong cốt tủy lại là một thanh niên có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa cực đoan.

Hắn nghe nói gián điệp nước M khai quật được một bí bảo vô giá tại núi Côn Lôn Trung Quốc. Tin tức này lộ ra khiến một người có khuynh hướng dân tộc chủ nghĩa cực đoan như Quân Lâm nổi giận.

Bảo vật của Trung Quốc rộng lớn sao có thể rơi vào tay người nước M được cơ chứ?

Quân Lâm đơn thương độc mã giết tới. Hắn một mình cuồng ngạo tới cùng cực chọi với cả gần một trăm đặc công của nước M, thi triển hết mọi thủ đoạn từ ám sát, cuối cùng là tới đánh chính diện. Sau khi giết chết hơn bảy mươi tên, hắn cuối cùng cũng cướp được bí bảo kia vào tay. Mà lúc đó đám đặc công của nước M đều bị giết tới vỡ gan vỡ mật nên nếu hắn muốn bỏ chạy thì nhất định có thể ung dung mà rời khỏi đi. Mà trong lòng Quân Lâm cũng tuyệt đối nắm chắc được điều này.



Nhưng sau khi tay hắn tiếp xúc với kiện bí bảo kia- một pho Lung Linh bảo tháp lớn bằng một bàn tay thì một việc thần kỳ ngoài ý muốn tới cực điểm liền xuất hiện. Bàn tay hắn bị thương cầm tiểu tháp kia thì đột nhiên toàn thân bỗng dưng cảm thấy tê liệt, đến cả cử động cũng không thể cử động được, thậm chí cho dù là nháy mắt cũng không thể làm được.

Hắn không hề chú ý tới một việc, máu tươi từ miệng vết thương của mình đang không ngừng chảy ra rồi nhập vào bên trong tiểu tháp trông rất tinh xảo, rất lung linh và cũng rất tà môn kia.

Kí ức cuối cùng của hắn chính là, không dưới năm mươi quả lựu đạn loại mini đang bay về phía hắn, đồng thời hơn hai mươi nòng súng các loại cũng hướng về phía hắn mà bắt đâu khạc lửa. Mà uổng cho một thân bản lĩnh của hắn, một thân bản lĩnh có thể trong một lần giết chết được những kẻ này nhưng thật là bi ai, bi ai tới cùng cực, bi ai vì hắn muốn động của không thể động được.

Cảm giác này thật khiến người ta nổi điên!

"Không thể tưởng được Quân Lâm ta tung hoành một đời, không có địch thủ là lại chết oan chết uổng trong tay những tên này. Chỉ có điều, ông đây có chết cũng không tính là bị lỗ. Cả đời này, những tên tham quan ô lại, cường hào ác bá rồi đặc công của các quốc gia, chết dưới tay ta tổng cộng có tới hơn một ngàn tên. Thế cũng coi như là hoà vốn rồi! Đáng! Rất đáng!"

"Người khác thì mỉm cười dưới cửu tuyền thì ông đây cũng cười hô hố mà xuống địa ngục!"

"Một đời này ta sống oanh oanh liệt liệt! Vô cùng tiêu sái! Không thẹn với lương tâm!"

"Mặc dù ta giết không ít người nhưng những người đó tuyệt đối không có một tên nào là không đáng giết cả! Nếu đã như vậy thì có giết, cũng không hối hận! Cho dù có vì thế mà xuống địa ngục thì có làm sao?"

"Giết giết giết giết giết giết! Giết hết mọi thứ dơ bẩn thối nát! Gột rửa tất cả mọi tội ác! Ngay cả ta có làm một sát thủ bị người ta khinh miệt thì có làm sao?"

"Ung dung sống trên thế gian thì liệu có thể sống một cách phóng khoáng như ta không? Quả là vô cùng sảng khoái?"

- Ha ha ha...

Quân Lâm nghĩ tới đây mà không khỏi cười cả ra tiếng.

- Thiếu gia, người... người làm sao vậy?

Một giọng nói rụt rè vang lên bên cạnh, hình như là bị hành động vừa rồi của hắn làm cho sợ hãi mà đang có xu hướng muốn khóc. Tiếp theo đó, một bàn tay nhỏ bé lạnh giá sờ lên trán hắn.

" Thiếu gia? Ta hiện tại không phải đang nằm mơ chứ? Không phải tới địa ngục rồi à?!"

Quân Lâm giật mình rồi đột ngột mở mắt. Tiếp đó, một ký ức lạ lẫm đột nhiên dâng lên từ đáy lòng hắn! Ký ức lạ lẫm đó như thủy triều tiến vào trong đầu hắn. Mà Quân Lâm giống như bị sét đánh, giật mình ngơ ngác!

" Mình đang... đang ở trong một thân thể khác sao? Đầu thai chuyển thế ư? Nhưng trí nhớ kiếp trước sao vẫn còn rõ ràng vậy? Chẳng lẽ mình chưa uống canh Mạnh bà? Hay là mượn xác hoàn hồn?"

Một là xuyên việt?

Hai là phụ thể sống lại?

Quân Lâm trừng mắt sững sờ tới nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả nửa ngày hắn cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Chỉ khi bàn tay nhỏ bé đang kinh hãi kia quơ quơ vài cái trước mặt hắn thì đúng lúc đó Quân Lâm đột nhiên hớn hở kêu:

- Con mẹ nó! Quả nhiên người tốt tất có báo đáp! Bất kể là chuyện gì đang diễn ra nhưng dù thế nào đi nữa ông đây vẫn chưa chết. Không ngờ lại có chuyện tốt như vậy. Xem ra kiếp trước bổn đại gia nhất định đã tích lũy được vô số công đức, chắc chắn là vô số công đức?! Ha ha ha...…

Một tiếng kêu sợ hãi vâng lên. Một tiểu cô nương chừng mười tuổi đang run run rẩy rẩy đứng ở bên cạnh. Đôi mắt to tròn xinh đẹp kinh hoảng nhìn chằm chằm vào vị "thiếu gia" đang gặp ác mộng trước mặt. Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, tựa như một con chim cút đang vô cùng sợ hãi.

Lại một tiếng kêu sợ hãi nữa vang lên. Một tiếng kêu nghe thật là thê lương. Và tiếng kêu sợ hãi đó chính là từ miệng Quân Lâm phát ra. Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện giọng nói vừa rồi của mình lại the thé giống như giọng của một nữ hài tử vậy. Chẳng lẻ cái kia của mình mất rồi. Không phải chứ! Phản ứng đầu tiên của Quân Lâm đó là không thèm để ý tới hình tượng, không quả tới có một tiểu muội muội đang đứng bên người, một trảo chụp vào đũng quần của mình.

Cuối cùng khi đã nắm được cái khối thịt quen thuộc kia Quân Lâm mới thở dài một hơi. Ông trời đối xử với ta thật không tệ! Vẫn có cái thứ này! Haizzz!

Vừa rồi làm ta sợ muốn chết. Ông đây còn muốn xuyên vào cái đó đó...... Quân Lâm lau mồ hôi lạnh.

Lấy lại bình tĩnh, Quân Lâm bắt đầu xem xét thân thể mới của mình.

Kinh mạch ứ đọng. Cơ thể nhão nhoẹt. Các đốt ngón tay cứng ngắc...…

" Cái thân thể này sao hỗn tạp vậy? Cơ thể lại yếu đuối nữa? Không xong rồi!"

Quân Lâm thầm thì.

" Nhưng không sao, chỉ cần kinh mạch không bị vỡ thì chỉ cần ba tới bảy năm, bổn đại gia lại đứng trên đỉnh của thế giới!"



Sau khi quyết định xong, Quân Lâm lúc này mới để ý tới mình giờ đang ở một thế giới có vẻ hoàn toàn xa lạ!

Ở đây sao lại không giống địa cầu mà mình quen thuộc vậy? Mình ở đây thực sự không quen, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Với cả phép tắc của thế giới này là gì? Và thế giới này có những cái gì?

Thoáng suy nghĩ qua mấy vấn đề đó, với tố chất tâm lý cả vị sát thủ lãnh huyết vốn được gọi là Lâm Quân này không ngờ cũng có chút chán nản.

Nhìn đồ dùng cũng chiếc gường có phong cách cổ xưa, cả bộ quần áo đặc thù của thời đại này trên người lập tức niềm vui sướng khi biết được mình vẫn chưa chết, hơn nữa còn xuyên việt dần dần trở nên bình tĩnh rồi tiếp đó tâm tư hắn bỗng rối loạn.......

Thì ra....... thì ra thực sự là mình có thể sống lại............…

Ban đầu điều này sẽ khiến hắn vô cùng phấn chấn nhưng về sau từ đáy lòng hắn lại dâng lên nỗi niềm mất mát cùng sự thống khổ tới vô cùng. Đó là một cảm giác vi diệu dập dềnh không ổn định, khiến mũi hắn hơi cảm thấy chua xót, khiến mắt hắn cũng có chút gì đó cay cay, khiến lòng người có chút buồn phiền. Quân Lâm tự giễu một câu, khóa miệng khẽ nhếch lên. Cả đời hắn gần như chưa bao giờ rơi lệ mà vừa rồi suýt nữa là hắn đã rơi lệ.

Cố quốc xa xôi, cố hương cách trở! Ta vốn tưởng rằng mình có thể rất tiêu sái, vốn tưởng rằng mình có thể dễ dàng buông bỏ. Nhưng khi mọi việc xảy ra ở trước mắt và tất cả đều rất chân thực thì ta mới đột nhiên phát hiện ra rằng, ta không buông được. Ta thực sự không buông bỏ được!

Vốn tưởng rằng trên đời này sớm đã không còn gì liên quan, không còn gì để mình mình phải vướng bận. Nhưng giờ mình mới phát hiện ra, những thứ mà mình quan tâm lại nhiều vô kể! Mà quan trọng nhất chính là tại đây, một nơi lạ lẫm này mình không thể tìm thấy những cái, những phần thuộc về chính mình! thuộc về chính mình.........

Từ trong cốt tủy, ta vĩnh viễn từ đầu tới cuối chỉ là một người ngoài............

Quân Lâm lẳng lặng nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu và khi không còn ai có thể nhìn thấy được, một giọt nước mắt nhẹ nhàng, không một tiếng động chảy xuống.........…

Đây là giọt nước mắt đầu tiên của hai kiếp làm người!

Nam nhi không rơi lệ chỉ vì chưa tới lúc đau lòng!

******************

Kinh ngạc nhìn khuôn mặt trẻ tuổi có chút non nớt, gầy yếu với đôi môi mỏng, cặp lông mi nghiêng dài, đôi mắt hơi chút dài nhỏ đầy vẻ sắc bén bên trong chiếc gương đồng trước mặt mà Quân Lâm chỉ biết cười khổ một tiếng, thì thào nói:

- Không thể không nói bộ dạng của tên gia hỏa này cũng không tệ, rất thanh tú đó! Chỉ là có chút gì đó yếu đuối, ẻo lả, lại hơi mặt trắng!

Nhớ lại kiếp trước, mình thật uy phong biết bao, dữ tợn tới mức nào? Mặc dù bề ngoài cũng không có gì đặc biết khiến người ta yêu thích, mắt có nhỏ, mũi có thấp một chút, về tổng thể thì có chút đại chúng nhưng bản thân mình chính là một nam nhân tiêu chuẩn! Tiểu bạch kiểm này tuy rằng là nam nhân, là đại trượng phu nhưng mình lại khinh thường những kẻ như vậy. Song không thể tưởng được rằng khi xuyên việt mình lại xuyên tới một tên tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn như thế này, nhất là tiểu bạch kiểm này lại còn rất là xinh đẹp nữa.........…

" Anh bạn, là anh mang ta tới đây sao? "

Tay phải nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn hình tháp nhỏ trên cổ tay trái mà hoa văn bảo tháp kia rất giống một hình xăm. Trên khuôn mặt Quân Lâm lộ vẻ kiêu ngạo. Ngay cả khi ta xuyên việt thì thứ này vẫn ở trong tay người Trung Quốc mà không bị rơi vào tay bọn Dương quỷ tử.

Hoa văn bảo tháp này giống y hệt cái Linh Lung tiểu tháp mà Quân Lâm đã liều mạng cướp đoạt! Mặc dù nó đã biến thành một hoa văn nhỏ bé trên tay mình nhưng Quân Lâm có thể khẳng định rằng đây chính là cái tiểu tháp kia! Chính hắn cũng không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác này, rất chân thực, mà cũng rất huyền diệu.

Thấy hoa văn tiểu tháp, niềm an ủi duy nhất có thể được mình mang từ kiếp trước đến này mà trong lòng Quân Lâm bỗng nổi sóng dữ dội, tới chính hắn cũng không hiểu đây là cảm giác gì nữa. Chỉ là do tâm tính của hắn luôn trầm ổn nên trên khuôn mặt không để lộ ra bất cứ một cái gì cả.

Vẫn lãnh đạm, vẫn trầm tĩnh như xưa!

Đột nhiên, hoa văn tiểu tháp đang bị hắn nhẹ nhàng vuốt ve bỗng phát ra một hồi ánh sáng màu vàng, sau đó Quân Lâm đột nhiên cảm thấy nặng đầu, tiếp theo trong đầu hắn hình như có thêm một cái gì đó, mà hoa văn trên tay kia cũng đột nhiên biến mất!

" Chuyện lạ!"

Lắc lắc đầu, Quân Lâm cảm thấy kỳ quái. Trò này đúng thật là kỳ quái. Trước tiên một tiểu tháp lớn bằng bàn tay biến thành một hình xăm trên người mình, tiếp theo lại biến mất một cách thần kỳ. Chẳng lẻ đồ chơi này lại là bảo bối gì gì đó của thần tiên trong truyền thuyết ư?

- Thiếu gia, lão thái gia mời người qua đó.

Khi Quân Lâm đang định xem xét xem trong đầu mình rốt cuộc có thêm cái gì thì đột nhiên một giọng nói vang lên.

- Mời ta qua ư?

Quân Lâm nhíu mày.

- Để làm gì?

Bằng vào cái gì mà lão già kia bảo ta qua bên đó là ta phải qua chứ? Ta là chàu của lão à? Nhưng những lời này còn chưa thốt ra khỏi mồm thì lúc này hắn mới chợt nhớ ra, có vẻ như lão già kia quả đúng là gia gia của mình. Ít nhất là gia gia của thân thể này.

- Điều này...… nô tỳ không biết.

Tiểu cô nương hoảng sợ nhìn hắn một cái rồi cúi đầu. Đôi hàng lông mi dài dài bối rối nháy nháy liên tục. Hai chân một trước một sau, thân thể nhỏ nhắn hơi nghiêng nghiêng, bộ dáng chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể co chân chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang