Tôi là người học dốt: [ Cái gì thế này, thật trâu bò. Mới mấy tiếng mà đã vươn lên top 1 đá đích Hách Dư xuống top 2 rồi]
Đoá hoa chỉ ở đây làm cản: [ Vị đại thần thành thật ghê gớm, tôi nghe nói HAJ khiêu chiến toàn bộ mã đề của các Tiến sĩ và Thạc sĩ không đấy]
Biết tuốt không điểm: [ Tôi thấy chúng ta không có ngu chỉ là các vị đại thần ở đây quá giỏi, Hách Dư chỉ làm ngang bộ đề được ra trong kỳ thi quốc gia thôi. Chơ chưa hề đụng đến bộ đề được dành riêng cho Thạc sĩ và Tiến sĩ]
Nói nhiều quá:[ Với lại app này do quốc gia baba của chúng làm sáng lập nên nhằm tìm người tài, nên những ai đăng ký sẽ bị tra hộ khẩu và thông tin rất khắc khe. Nếu không phải là học sinh, sinh viên thì sẽ không được tham gia.]
Bất cứ ở nơi nào: [ Vậy như chủ lầu trên nói, HAJ chỉ mới là học sinh, sinh viên mà đã trâu bò đến đáng sợ rồi]
Học nhiều quá khổ: [ Đây còn là người mới nữa chứ, tôi thấy tổng điểm của cậu ấy cao hơn Hách Dư tận 5000 mấy điểm lận.]
Đang lướt dạo: [ Vậy chẳng khác nào cậu ấy đạt điểm tuyệt đối ở các bài trong tập đề Tiến sĩ và Thạc sĩ à. Có trâu bò quá không vậy]
Bên này là fan Hách Dư: [ Làm gì đến mức đó mà tân bốc cậu ta, cùng lắm là nhờ ai giải hộ và ăn hên thôi]
Hóng darama: [ Ơi bạn ơi, làm gì dễ ăn như vậy. Mỗi khi làm bài sẽ có camera từ app quan sát người làm bài, tránh sự gian lận. Vì đây là nơi để tìm ra nhân tài cho quốc gia]
Nụ hoa nhỏ: [ Tôi từ giờ chính là fan nhỏ của HAJ]
Bình luận bùng nổ, đột nhiên như thế cậu có nhiều fan đến bất ngờ. Còn nickname Bên này là Fan của Hách Dư bị dislike đến thảm vì dám nghi ngờ app học tập của quốc gia đại nhân.
Khép máy tính lại, Mộc Hạ liền đi vệ sinh cá nhân. Sau một hồi hì hục, cuối cùng cậu ngả lưng xuống giường mà ngủ mất. Không phải vì cậu đi trước nên mới thành thạo các cách giải nhanh hay tương tự vậy đâu. Cậu là nhờ thực lực của bản thân đấy.
Phải nói đến lúc Mộc Hạ chết cũng chỉ mới 18 tuổi, độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của một con người. 18 năm làm cái bóng, 18 năm mất tự do, 18 năm sống không ra một con người...
Nên bây giờ cậu mới quyết tâm sống làm chính mình, hưởng thụ hạnh phúc. Bây giờ cũng khác rồi, cậu còn có một gia đình. Có thể cậu lạnh nhạt, thờ ơ đến thế nhưng thực chất cậu vẫn nhìn thấu được gia đình này rất thương cậu.
Họ đối xử với cậu rất tốt, dù gia cảnh hiện tại rất khó khăn nhưng cậu tin cậu vẫn giúp được cho bọn họ vựt dậy. Trong lúc khó khăn không ai có thể nhẫn tâm đến mức vứt bỏ gia đình đã yêu thương mình được.
"Ngủ thôi, chúc ngủ ngon "
Cậu thủ thỉ rồi ngủ mất, đúng lúc này. Trí Khanh mở cửa đi vào, thấy cậu không đóng cửa sổ liền đi tới đóng lại giúp cậu. Sau đó hiếm hoi nở nụ cười nhẹ rồi đi về phòng mình.
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ. Mộc Hạ vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, sau đó là gửi chuyển phát nhanh bức tranh đi. Bên đó từ hôm qua nhận được tin nhắn cũng rất mong chờ. Họ không ngờ người này lại vẽ nhanh tới vậy, và khi bức tranh được chuyển tới khi đang chuẩn bị cho công cuộc trưng bày.
Các vị lão làng có tiếng tăm lừng lẫy chợt dừng lại bức tranh của cậu, bọn họ rất ấn tượng với lối dùng màu đến bố cục của bức tranh. Phải nói người khó tính nhất trong bọn họ là lão sư Diệt Hưu cũng không nhịn được lời khen ngợi, ngay sau đó ông đã xin cách thức liên lạc.
"Tôi phải đem cậu nhóc này về làm học trò thân truyền của tôi"
"Ông lão tham lam"
Diệt Hưu chỉ cười, nhìn đám bạn già của mình không nói gì. Bọn họ cũng không dành với ông được. Cả đời này của oông chỉ nhất quyết thu nhận một đệ tử, và người đệ tử đó không ai khác chính là HAJ - chủ nhân của bức tranh xuất sắc này.