Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không bất ngờ gì khi biết chuyện Tăng Đồng Đồng sẽ được thả, vì Hồng Vệ Quân đã nhúng tay vào rồi thì chả có chuyện gì khó giải quyết cả. Nhưng cô ta xuất hiện ở đây lại khiến tôi bàng hoàng.

Tình báo của Ngô Phàm không thể nào nhầm được, thậm chí anh ta cũng không gạt tôi cái gì hết.

Vì thế tôi bắt đầu nhìn chăm chú vào Tăng Đồng Đồng, nhưng trong đầu còn đang suy nghĩ nguyên nhân tại sao cô ta lại ở đây. Đúng lúc này, đột nhiên hai bên hành lang vang lên rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó có hơn mười mấy người đàn ông vạm vỡ đột ngột tông cửa xông vào căn phòng đang yên tĩnh. Tất cả họ đều rất cao to, vạm vỡ, còn cầm theo một cây gậy to tướng, rồi bao vây cả hai chúng tôi lại.

“Ha ha ha…”, Tăng Đồng Đồng bật cười một cách quái dị, ngón tay của cô ta vẫn đang liên tục miết cái mạt chược, trong ánh mắt lại xuất hiện sự nham hiểm và ác độc!

“Trời ơi Đồng Đồng, dù sao trước kia chúng ta đều là bạn học cùng lớp với nhau, xé chuyện ra to thế làm cái gì! Thôi, bảo họ lui ra đi rồi chúng ta ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng trà rồi từ từ bàn bạc với nhau nhá!”, Ngô Phàm mỉm cười đi vào trong phòng.

“Mày bớt giả vờ đi Ngô Phàm, tao miễn nhiễm mấy trò đó rồi. Toàn là hồ ly ngàn năm không thôi, mày định chơi liêu trai gì với tao đây?”, Tăng Đồng Đồng chẳng quan tâm, cô ta vẫn rất thản nhiên và từ từ chơi mạt chược.

Ngô Phàm biết “mỹ nam kế” của mình đã thất bại, vậy lên âm thầm ngậm miệng. Cả hai người này đều dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, vậy nên đúng là chẳng má nào lừa được má nào cả!

“Anh Quân đã phát hiện kế hoạch của mày từ rất lâu rồi, vậy nên anh ấy mới bảo tao đến đây đợi đấy!”, Tăng Đồng Đồng vô cùng đắc chí nói.

Chuyện này đều do Hồng Vệ Quân sắp xếp sao?

Chả trách tôi cứ thắc mắc, đầu óc của Tăng Đồng Đồng như hạt sạn, làm sao nghĩ nổi kế hoạch dày công như thế chứ.

Nhưng mà gã đó đang ở đâu?

Tôi lập tức xoay người nhìn khắp nơi, ngay sau đó phát hiện có một người đàn ông lấp ló sau cánh cửa đang khép hờ trong một căn phòng, người này đang ngồi nhàn nhã uống trà ở bên cạnh ban công. Và đương nhiên, người này không ai khác chính là Hồng Vệ Quân trong lời đồn.

Gã phát hiện ra kế hoạch của tôi sao? Nhưng từ bao giờ?

Tôi lại cảm thấy kể từ chuyện A Phát bị bắt đi, thì gã đã biết được kế hoạch của tôi rồi. Nhưng tôi không chắc chắn cho lắm, bởi ai đâu biết Hồng Vệ Quân đang ấp ủ mưu đồ gì?

“Tất cả lên hết cho tao, đánh nó!”. Đột nhiên Tăng Đồng Đồng như phát điên, chỉ tay vào tôi rồi gào lên.

Tôi nghe giọng điệu này cũng biết, con ả chắc đã kìm nén không thể phát tiết lâu lắm, đến bây giờ mới gặp dịp bung lụa đây mà!

“Má nó, bọn mày cũng nghe rồi đấy. Bọn mày đánh nó thôi, chuyện này không dính dán gì đến tao hết!”, Ngô Phàm gào lên nhằm tránh khỏi thế bí, trong khi tôi cầm chặt ly pha lê chuẩn bị vung lên đánh nhau.

Nhưng không có bất cứ kẻ nào hành động, không một người nào!

Những người đàn ông vạm vỡ đứng hai bên vẫn không nhúc nhích, giống như họ không nghe được giọng gào của Tăng Đồng Đồng.

“Sao bọn mày không đánh hả? Đánh nó đi chứ!”. Tăng Đồng Đồng nhìn đám người khó hiểu lại gào lên.

Nhưng những người đàn ông vạm vỡ đứng hai bên vẫn sững sững như núi, không cử động dẫu một chút xíu nào.

“Gào đủ chưa Tăng Đồng Đồng!”, Ngô Phàm vui mừng thốt lên châm biếm.

“Anh Quân à!”, Tăng Đồng Đồng thấy thế bí, vội vàng quay đầu nhìn vào phòng đối diện gọi vọng vào.

“Ai cho phép cô ra lệnh cho người của tôi? Cô có tư cách gì dám làm thế?”. Một giọng nói vọng từ trong căn phòng đối diện ra, ngữ điệu của người này rất chậm rãi, thoải mái, kiểu hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện đang xảy ra trong căn phòng này.

“Anh Quân…”, Tăng Đồng Đồng cắn nhẹ môi, có chút lúng túng, xấu hổ không biết chui vào đâu.

“Ha ha ha ha…”, Ngô Phàm bật cười khanh khách đến mức không thể thẳng eo nổi.

“A Phát đang ở trong tay tao, nếu mày giỏi thì đến cứu nó đi!”. Giọng nói trong phòng đối diện lại tiếp tục vọng ra, lần này giọng điểu của gã giống như con mèo đang vờn chuột.

Khốn nạn!

Tôi biết bản thân bị gã chơi cho xoay mòng mòng rồi, thậm chí tôi còn biết mình đã sập bẫy. Nhưng tôi hoàn toàn không thể kìm nén được cơn giận, mà phóng thẳng dến phòng đối diện. Tôi đang ôm một tia hy vọng duy nhất, nếu tôi có thể bắt được Hồng Vệ Quân, thì không chừng bản thân có một cơ hội khác!

“Booong…!”

Mấy người đứng gần tôi nhất lập tức cầm gậy bổ vào cơ thể tôi, nhưng tôi cũng nhanh tay lẹ mắt vội vàng cướp lấy một cây gậy của một tên rồi đập thẳng vào đầu tên kia. Gã kia lập tức ngã lăn quay ra đất, ngay sau đó tôi trở chân đạp bay một tên đang lao vào mình từ bên cánh trái.

Đám người này như một tổ ong mà nhào đến chỗ tôi, gậy gỗ thi nhau nện xuống người tôi như hạt mưa rào. Trong khi đó, tôi giơ gậy gỗ đang cầm lên đỡ được vài cái rồi vội vã cầm lấy ly pha lê rạch lung tung khắp nơi.

“Choảng choảng choảng…”

Tôi không chém gió đâu, thật sự tôi đã học vài chiêu võ trong tù rồi. Cho nên khi gặp tình huống này, tôi không hoảng sợ mà rất bình tĩnh tìm cách đối phó, nhân cơ hội lúc đó tìm cách hạn chế tạo ra những vết thương lớn nhất có thể.

Máu tươi văng tung tóe, trong lúc tôi vung thủy tinh lên đã có ít nhất bốn, năm người gì đó bị tôi quất trúng. Một vài người bị thương ở mặt, một số khác ở ngực hoặc cánh tay. Bọn họ không biết tôi đang cầm thứ gì, nên hốt hoảng vội vàng rút lui ra sau.

Ngay lúc này!

Tôi thấy căn phòng đã tản ra một không gian nhỏ, lập tức vội vàng phóng vào căn phòng đối diện nhằm bắt vua của giặc trước. Chỉ cần tôi có thể bắt được Hồng Vệ Quân, thì mọi thế cục sẽ xoay chuyển!

Ngay lúc mới bắt đầu Ngô Phàm đã không tham gia chiến đấu, anh ta vọt vào phòng số 888 và nhào tới chỗ Tăng Đồng Đồng.

“Mày định làm gì?”, Tăng Đồng Đồng hốt hoảng, vội vàng đứng bật dậy lui ra sau. Nhưng sau lưng cô ả là cửa sổ, vậy nên có chạy đằng trời!

“Tao đánh không lại bọn đó, nhưng chẳng lẽ tao đánh không lại mày à? Ban đầu, tao còn nể mối quan hệ bạn học nên không đánh mày, nhưng mày lại không biết xấu hổ như thế thì tao đây cũng cóc quan tâm nữa!”, Ngô Phàm mặc kệ đám người ở hành lang ra sau, cũng biết mình sẽ gặp xui xẻo sau chuyện này nhưng anh ta muốn đánh cho đã tay trước rồi hãy tính tiếp. Ngô Phàm sải bước chạy nhanh đến, chỉ thoắt cái anh ta đã đứng trước mặt Tăng Đồng Đồng. Ngay sau đó, anh ta tát cho ả vài bạt tai “chát chát chát” khiến miệng với mũi của Tăng Đồng Đồng đều chảy máu.

Nhưng đúng lúc này có vài người đàn ông vạm vỡ nhào đến, quật ngã Ngô Phàm chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Ngô Phàm nằm sấp trên mặt đất mà gân cổ gào lên: “Bọn mày đánh tao thế nào cũng được, nhưng đừng có vả vào mặt. Tao còn phải dùng khuôn mặt này kiếm cơm nữa đấy!”

Lúc này, tôi đã chui được vào phòng đối diện. Cuối cùng, bấy giờ tôi mới thấy được vóc dáng thật của Hồng Vệ Quân, gã là một người đàn ông to lớn chừng năm mươi tuổi, tóc hoa tiêu, cơ thể vạm vỡ, chỉ cần ngồi nơi đó thôi cũng đủ uy nghiêm rồi. Gã mặc một bộ thời Đường màu xanh nhạt, trông rất thản nhiên và đắc chí, hơi giống minh tinh điện ảnh tên Hồng Kim Bảo của Hồng Kong.

Gã đang ngồi trên ghế đặt ở ban công mà uống trà một cách đầy thoải mái, nhàn nhã, còn đôi mắt lại nhìn ngoài cửa giống như mọi chuyện đang xảy ra trong hành lang không liên quan gì đến mình vậy. Mà ngay lúc này, một người thanh niên đang bị trói chặt dưới chân của gã, người này chẳng ai khác là A Phát. Nhưng bây giờ trên cơ thể của cậu ta đầy vết thương, còn đang ngất lịm không biết trời trăng mây gió.

Tôi nhanh nhẹn, thoắt cái đã lẻn ra trước mặt Hồng Vệ Quân như một con khỉ, ngay sau đó tôi giơ miếng thủy tinh lên đặt lên cổ của gã.

Đúng lúc này, Hồng Vệ Quân đột ngột đứng bật dậy rồi đá bay tôi ra ngoài.

Má nó, thằng cha này cũng được lắm, không chỉ ngoại hình trông giống Hồng Kim Bảo mà võ công cũng y hệt diễn viên đó luôn. Gã thật không thẹn với danh “ngọn núi lớn” trong huyện của bọn tôi mà người ta hay nhắc đến, hèn chi gã vẫn đứng sừng sững mấy năm trời mà không chịu ngã. Cái câu “càng già càng dẻo càng dai, tuổi già chứ chí chưa già” rất xứng với gã ta.

Mà tôi ỷ vào tuổi trẻ nên cũng không sao với cú đá vừa rồi, tôi bật dậy cái “tạch” vội vàng vòng trở về đứng đối diện Hồng Vệ Quan để đánh giá một chút thằng cha này. Tôi không tin người trẻ tuổi như mình không đấu lại được một lão già!

Nhưng đời không như là mơ, gã không hề hoảng sợ mà từ từ móc ra một món đồ đen tuyền từ bên hông rồi đặt lên trán của tôi.

“Tuy mày đánh nhau rất giỏi, bị đá một cú vậy rồi vẫn có thể tiếp tục nhào vào được nhưng… Mày có thể đánh lại món này không?”, Hồng Vệ Quân cười lạnh.

Súng ngắn kiểu 64.

Tôi không ngờ thằng cha này lại có súng!

Đương nhiên bây giờ tôi chỉ biết đứng im, bởi tôi không thể nói lấy mạng mình đem ra chơi được.

Hồng Vệ Quân hừ lạnh rồi cất súng đi, sau đó gã từ từ đi ra hành lang. Mấy người đàn ông vạm vỡ lập tức nhào vào bắt tôi cùng đi ra hành lang với gã, sau đó đè tôi xuống mặt đất.

Ngô Phàm cũng bị kéo đến, anh ta đã bị đánh cho một trận. Sau trận đòn này, tuy anh ta vẫn chưa đến mức thoi thóp chỉ là không còn sức nào cử động nổi nữa thôi.

Tôi không ngờ kết quả thành ra thế này, nhìn Ngô Phàm mà đáy lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. Bấy giờ, tôi không thể cứu được A Phát mà còn kéo anh ta vào rắc rối này.

Ngô Phàm hất khuôn mặt như nói không sau rồi vệt mũi với miệng của mình nói: “Mặt của tao không sao là được rồi, tao dựa vào nó để kiếm cơm không à!”

Anh ta vừa dứt lời, Tăng Đồng Đồng đã nhào đến đạp mấy cái thật mạnh lên mặt của Ngô Phàm. Ngô Phàm tức giận chửi: “Con mẹ nhà mày, con đĩ cái, từ nay tao với mày là kẻ thù không đội trời chung. Mày lo giữ mình, đừng có để có ngày rơi vào tay tao đấy!”

Tăng Đồng Đồng đá gã ta mấy cái, sau đó chạy lại dếnh tôi mấy cái nữa rồi nắm tóc tôi lên hỏi: “Tao từng nói, mình định bỏ qua cho bọn mày à?”

Tôi trừng mắt nhìn cô ta.

“Do mày nên tao với Nghiên Nghiên đã cắt đứt quan hệ rồi, có phải mày đắc ý lắm không?”, Tăng Đồng Đồng cắn răng đầy thù hận hỏi.

“Cô không biết xấu hổ còn nhắc đến Khương Nghiên à?”. Tôi giận sôi máu chửi lại: “Mặt mày dày con mẹ nó lắm rồi đấy!”

“Tao đang rất khó xử, lúc đó tao chỉ muốn hỏi xíu thôi. Tao không biết đám người Ngụy Lượng sẽ làm gì cô ấy! Nghiên Nghiên là bạn tốt nhất của tao, bởi vậy tao không thể nào hại cô ấy được!”. Tăng Đồng Đồng đỏ mặt, khi nói chuyện giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Cứ tiếp tục diễn đi…”, tôi cười lạnh.

Tăng Đồng Đồng còn muốn nói gì đó, nhưng Hồng Vệ Quân đã đi đến vẫy tay bảo cô ta tránh sang một bên.

Tuy cái tên Hồng Vệ Quân vang lên trong huyện bọn tôi như là sấm nổ bên tai, nhưng lần đầu tiên tôi thấy gã với cự ly gần như vậy. Nhuệ khí của gã rất mạnh mẽ, thêm vào đó tôi đang nằm, còn gã đang đứng, vậy nên tôi mới có cảm giác đã bị chén ép càng thấy nặng nề hơn, giống như đang bị một ngọn núi đè lên cơ thể.

“Tao không ngờ có người dám theo dõi tao ở trong huyện Tương này, chẳng lẽ những người trẻ tuổi đều giỏi thế sao? Nếu tao không dạy bọn mày bằng biện pháp mạnh, thì tao còn có mặt mũi nào khi thông tin này lọt ra ngoài đây…”, Hồng Vệ Quân ấy một điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi rồi nhả khói mới từ từ thong thả nói tiếp: “Chặt mỗi thằng một bàn tay rồi quăng ra ngoài”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang