Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào năm tôi mười tám tuổi, có một tên côn đồ chòng ghẹo mẹ của tôi. Tôi tức giận quá đã cắt con cúc cu của gã, tiện tay thọc cho gã vài dao luôn.

Nhưng tôi không ngờ sau khi người kia được đưa đến bệnh viện, thì ngủm luôn, tiếp theo, làm gì có tiếp theo... Tôi vào tù mất rồi! Cũng may tòa án xử cho tôi là phòng vệ thái quá, cho nên chỉ phán tôi ba năm tù.

Bố tôi đã mất tích từ úc tôi còn nhỏ. Sau khi tôi vào tù, mẹ cũng mất do bệnh. Trước khi chết, bà ấy còn liên tục nhắc tên bố. Nếu bố tôi còn ở đây, chắc chắn không ai dám bắt nạt mẹ con tôi, thậm chí đám côn đồ của khắp cái huyện này sẽ phải quỳ gối trước mặt chúng tôi nữa kìa.

Tôi chỉ nhớ mang mang về bố mình là ông ấy rất cao to, còn mặt mũi ra sao tôi cũng quên sạch bách rồi. Vì vậy tôi không quan tâm đến những gì mẹ nói, chỉ xem như đó là những lời nói mê sảng, rối loạn khi bà ấy đang bệnh nặng.

Tóm lại, gia đình này chỉ có mẹ goá con côi, sau đó cũng chẳng còn trọn vẹn, mà tôi cũng không lo lắng hay vướng bận gì sau đó nữa. Nhưng chỉ có duy nhất một cô bé khiến tôi nhớ đến thôi là đã vô cùng tiếc nuối.

Cô bé đó là Tăng Đồng Đồng, hoa khôi cấp ba trong lớp của tôi.

Tăng Đồng Đồng rất xinh đẹp, làn da trắng muốt, cơ thể luôn có một mùi hương nhẹ nhàng khá thơm. Lúc đó, ít nhất một nửa nam sinh trong lớp tôi đã yêu thầm cô ta.

Lúc bấy giờ, tôi với cô ta là bạn cùng bàn. Tôi hay trêu chọc, đấu võ mồm với cô ta rồi dần dà thích cô ta từ lúc nào không hay. Tôi còn cảm giác hình như cô ta cũng để ý đến mình, cho nên mỗi lần đến trường đều lén nắm tay cô ta nhưng cô ấy đều tránh đi, sau khi cô ta phát hiện bản thân không thể tránh được đành mặc kệ cho tôi muốn làm gì làm, sau đó mặt cũng đỏ hồng đến tận cổ.

Tôi mãi mãi không thể nào quên được hình ảnh đó.

Tôi dự định sẽ tỏ tình trong lễ tốt nghiệp và tôi dám thề rằng, chắc chắn tôi và cô ta có thể ở bên nhau!

Đáng tiếc tôi chưa kịp tỏ tình với cô ta là đã ngồi tù, đó cũng trở thành điều nuối tiếc lớn nhất của tôi.

Sau khi hết hạn tù, tôi thử liên lạc với các bạn bè hồi đó. Cuối cùng, tôi mới phát hiện họ hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra với tôi. Có lẽ, sau khi mọi người tốt nghiệp xong đã chia ra mỗi người mỗi ngả cho nên tin tức của nhau từ đó cũng bị cắt đứt, họ chỉ thấy tôi đột ngột “mất tích” mà thôi.

Mà tôi cũng mặc kệ vì lý do gì, dù sao tôi rất vui. Bởi tôi cứ có cảm giác như vừa làm chuyện xấu mà không ai phát hiện ra và chuyện này cũng là một niềm hy vọng lớn cho con đường sau này của tôi.

Tôi lại gọi điện thoại cho Tăng Đồng Đồng, nhưng khi cuộc gọi được bắt máy, cô ta lại hỏi tôi là ai. Tôi hạ giọng, u ám đáp lại với cô ta là “tớ đây”. Cô ta nghe vậy cũng rất ngạc nhiên hỏi lại: “Lý Hổ hả?”

Tôi nhẹ nhàng nói “ừm”, nhưng chưa kịp nói thêm gì, cô ta lại hỏi tôi liên phanh như pháo nổ: “Mấy năm qua cậu đã đi đâu thế? Sao tớ gọi điện thoại cho cậu không được? Cậu đã tốt nghiệp đại học chưa? Những năm trở lại đây, cậu đang làm gì vậy?”

Cô ta hỏi như vậy khiến tôi vừa vui vừa buồn, tôi vui vì cô ta vẫn còn nhớ mình, thậm chí còn rất quan tâm đến tôi. Nhưng buồn bởi vì mình lại không biết trả lời cô ta ra sao, tôi hoàn toàn không thể trả lời những câu hỏi của cô ta được!

Tôi cắn răng rồi cúp điện thoại đi, ngay sau đó cô ta gọi lại nhưng tôi không bắt máy.

Lúc ấy, tôi có một suy nghĩ rằng bản thân phải đi kiếm tiền, bù đắp lại những năm mình đã mất. Đợi đến khi sự nghiệp đã thành công, tôi lại liên lạc với Tăng Đồng Đồng sau!

Nhưng dù có thế nào tôi cũng không bao giờ tưởng tượng nổi, lúc hai người chúng tôi gặp mặt nhau, lại là một tình huống vô cùng xấu hổ.

Kể từ cuộc gọi hôm đó một thời gian, tôi đã đi làm thuê khắp nơi để góp tiền rồi mở cho mình một tiệm rửa xe. Công việc này cũng chẳng cần trình độ gì, chủ yếu là phải chịu được cực, chịu được khổ, còn phải chịu nghe người ta mắng.

Tôi nhớ lúc mới khai trương cửa tiệm, tôi bảo nhân viên đẩy giá phơi khăn lông ra ngoài trời hong khô (lúc đó tôi muốn tiết kiệm phí chi phí, cho nên chỉ thuê có một nhân viên), điện thoại tôi đột ngột reo lên với dãy số xa lạ.

Tôi lập tức bắt máy, đầu dây bên kia nói: “Lý Hổ phải không? Tôi ở cục công an thành phố tên Vương Vĩ, tôi có một công việc muốn giao cho cậu đây. Cậu làm tốt thì có thể kiếm được hơn mười nghìn tệ một tháng đấy”.

Tôi lại đáp lại một câu: “Mả cha nhà mày!” rồi ngắt máy. Đám gạt tiền dám điện thoại lừa đảo cả tôi sao, họ nghĩ mấy năm tôi ngồi thì không biết gì bên ngoài à?

Sau khi cúp điện thoại, tôi đi ra ngoài. Đúng lúc này, một chiếc BMW 3 series chạy vào.

Nhân viên lập tức bước ra đón tiếp khách hàng, tôi cùng cầm vòi xịt lên. Nhưng chiếc xe BMW kia ngừng ngay ở cửa mà không chạy vào, người thanh niên lái xe như đang gọi điện thoại.

Còn ghế phía sau lại có một người phụ nữ mặt chiếc váy dài màu đỏ, làn da trắng nõn hấp dẫn người nhìn đến. Lúc này, tôi thầm nghĩ:

Làn da người phụ nữ này trắng không hề kém cạnh với Tăng Đồng Đồng, cuối cùng khi cô ta quay mặt lại nhìn tôi, tôi lại trợn tròn mắt.

Cô ta là Tăng Đồng Đồng.

Nhiều năm trôi qua rồi, Tăng Đồng Đồng càng xinh đẹp, vóc người cũng cao hơn nhiều, đã ra dáng một thiếu nữ. Thêm vào đó, khí chất càng tăng lên mấy cấp.

Lúc đó tôi hơi xấu hổ khi nhìn thấy cô ta, bởi bấy giờ tôi mặc một bộ đồ rất bẩn còn bị phai màu vì dùng nước tẩy nhiều lần, dưới chân còn đi đôi giày cao su chuyện đi mưa. Khi ấy, cái từ lôi thôi lếch thếch có thể hình dung tôi rõ nhất… Khi rửa xe, tôi thường mặc bộ đồ như thế này.

Mà người ta bây giờ lại càng gọn gàng, cao quý hơn cả trước kia.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt của cô ta, mà muốn lùi ra sau theo thói quen.

Nhưng cô ta lại nhận ra tôi mà ngạc nhiên hỏi: “Lý Hổ phải không?”

Nếu cô ta đã chào tôi, tôi chỉ đành cười nhẹ và gật đầu.

Tăng Đồng Đồng ngạc nhiên đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. Thái độ cô ta đã chứng minh, cô ta không ngờ tôi làm công việc này. Đôi mày của Tăng Đồng Đồng thoáng nhíu lại giống như đang suy nghĩ cái gì, nhưng không thốt ra một lời.

Tôi cũng không muốn xuất hiện dưới hình dáng này trước mặt Tăng Đồng Đồng, nhưng mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ tôi trở tay không kịp. Cuối cùng, tôi đành căng da đầu nói: “Lâu quá không gặp ha!”

Tăng Đồng Đồng gật đầu, không thốt lên lời nào. Bầu không khí lúc ấy cũng hơi xấu hổ, đúng lúc di động của cô ta reo lên. Tăng Đồng Đồng đành đi sang một bên bắt điện thoại.

Đúng lúc này lại có một chiếc xe BMW đến đổ ngay trước cửa tiệm, mà cũng không vào chỉ chặn ngay đó. Nhân viên cửa tiệm tôi đi đến gõ cửa sổ xe, nhưng người thanh niên kia xua tay với bộ mặt mất kiên nhẫn.

Tôi đành phải đi đến chỗ Tăng Đồng Đồng, khoảng cách càng gần, tôi nghe giọng nói của cô ta nói điện thoại: “… Tớ không thể nói được từ nào luôn đó, tớ không ngờ Lý Hổ lại rửa xe ở đây! Lúc trước anh ta gọi điện lại, tôi còn tưởng cuộc sống của anh ta đã giàu có, hạnh phúc mới quay lại đây theo đuổi tớ đó! Tớ đã hỏi anh ta từ đó đến giờ làm gì, hèn chi không chịu nói… Tớ không biết anh ta lấy tự tin từ đâu mà dám gọi đến cho tớ, tớ thấy tiền lương một tháng của anh ta mua không nổi một bánh xe của Ngụy Lượng nữa là. Đáng tiếc, tớ còn rất hy vọng vào anh ta đấy…”

Cơ thể tôi lập tức cứng ngắc.

Thời gian như con dao giết heo, không chỉ giết chết năm tháng mà giết chết cả lòng người.

Nát… Tan nát cả rồi. Tất cả những ký ức ấm áp, ngây thơ hồi đó, thậm chí cả khuôn mặt đỏ bừng chỉ vì tôi lén nắm tay cô ta rực rỡ dưới ánh mặt trời trưa hè đã nứt vỡ và hỗn độn sau một cơn gió thổi qua.

Dường như Tăng Đồng Đồng nhận ra gì đó, cô ta hoảng loạn quay lại mới phát hiện ra tôi đang đứng đằng sau, cô ta lúng túng vội vàng nói đỡ: “Tớ không có ý đó đâu Lý Hổ, tớ…”

Tôi cắt lời của cô ta rồi hứa từng câu từng chữ chắt nịt: “Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không gọi cho cô bất cứ cuộc gọi nào nữa đâu”.

Tôi không biết vì sao mình không tức giận, có thể vì tôi thấy người phụ nữ như cô ta không đáng để mình phí sức nổi giận. Thậm chí, tôi còn cảm thấy buồn cười mà tự hỏi, chẳng lẽ đây là người phụ nữ mình đã nhớ nhung suốt ba năm trời?

Tăng Đồng Đồng nghe tôi nói xong cũng tức giận ra cả mặt, nói: “Không gọi thì thôi, anh đang dọa ai đấy? Anh không gọi tôi cũng tốt, bạn trai tôi rất hay ghen đấy. Tôi mà cho anh ấy biết, anh ấy sẽ đánh gãy nửa chân anh còn nhẹ!”

Cô ta chưa nói hết, cửa ghế điều khiển chiếc BMW kia mở ra. Một thanh niên đeo dây xích vàng, xăm hình ở cánh tay vừa gọi điện thoại vừa bước xuống.

“Tôi biết rồi đại ca… Em nhớ cái tên Lý Hổ này rồi… Anh yên tâm, nhận được được thông tin về nó, em sẽ báo lại với anh… Nếu anh muốn, khi em gặp người này sẽ ba bái quỳ lạy một lần… Ha ha, em nói đùa thôi. Nhưng mà anh cứ yên tâm, em sẽ thật lễ phép mời người ta đến trước mặt anh mà… Vâng, vâng! Em chắc chắn không chọc gì đến người đó đâu, bây giờ đó là cha của em, ai dám làm tổn thương đến cọng lông tơ của Lý Hổ, em sẽ liều mạng với người đó… Lý Hổ muốn mặt trời, em cũng sẽ hái xuống mà!”

Thanh niên kia cúp điện thoại, đi đến đối diện Tăng Đồng Đồng.

“A Đồng Đồng có chuyện gì vậy, chẳng lẽ em gặp người quen sao? Anh thấy hai người đang nói chuyện với nhau!”, thanh niên tò mò hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang