Chiều hôm ấy tan học, chẳng hiểu vì sao Khuất Dã không gọi tôi, mà chỉ dặn tôi tự về, rồi hùng hổ đi mất.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định ra con hẻm sau trường tìm.
Tan học đã lâu, quanh hẻm đều không có ai, tôi còn chưa đi vào hẻm đã nghe thấy tiếng Khuất Dã:
"Tốt nhất mày nên an phận vào cho tao..."
Tôi tiến vào gần hơn chút nữa, thấy Khuất Dã quay lưng về phía tôi, cạnh cậu ấy có năm sáu người, và thấy cả người bị họ vây lại.
Trần Giang.
Hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy phức tạp: "Lâm Kiều."
Khuất Dã quay sang nhìn tôi, vẻ mặt hoảng loạn: "Sao cậu lại ra đây?"
Tôi cau mày nhìn cậu ấy: "Cậu làm trò gì đây?"
"Tôi..."
"Sao không chịu về?"
Khuất Dã sửng sốt: "Gì cơ?"
"Tôi hỏi, cậu có chịu về nhà không?"
"Về!"
Đám đàn em kinh ngạc há mỏ: "Anh Dã, vậy... có dạy dỗ nữa không?"
Khuất Dã khoát tay, hùng hổ đi theo tôi ra khỏi con hẻm: "Hôm nay dừng ở đây, anh phải về rồi."
Trên đường đi ra, tôi hỏi Khuất Dã vì sao lại muốn gây sự với Trần Giang.
Khuất Dã nhìn tôi hỏi: "Xót à?"
Ọe.
Tôi: "Nói sao nhỉ, nếu cậu ta bị đánh bầm dập thì tôi sẽ là người vỗ tay đầu tiên."
"Cậu không thích cậu ta à?"
Khuất Dã dừng bước, tôi quay đầu nghi hoặc nhìn cậu ấy: "Không phải rất hiển nhiên à? Với cả... cậu cười cái gì?"
"Cười cục k.ít á, xưa nay tôi chẳng cười bao giờ cả. Chỉ trừ lúc lên Facebook đọc truyện ở Ổ Ẩm Ương thôi."
Khuất Dã vội vàng bước nhanh hơn.
Tôi không biết phải nói gì nữa, này bạn gì ơi, tốt xấu gì cũng che bớt mấy cái răng đi đã rồi phủ nhận chứ, thấy cả mười bốn cái răng luôn rồi á.