Khi tỉnh lại sau cơn say rượu, tôi bất ngờ quay lại thời cấp ba, lại còn có khả năng đọc suy nghĩ, chỉ cần tiếp xúc thân thể với người khác là có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.
Nghe được bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào thời gian tiếp xúc lâu mau.
Lúc vừa mới xuyên qua, tôi ngồi trong phòng học mặt đần ra như ngẩn, bên cạnh vang lên tiếng con trai lạnh lùng: "Lâm Kiều, bài tập toán."
Tôi quay đầu, nhìn gã bạn trai tôi quen bốn năm, người tôi yêu thầm suốt thời cấp ba, Trần Giang.
Sau này mới biết là một thằng sở khanh.
Hắn đang ôm một xấp vở bài tập, mặt mũi lạnh te.
Học giỏi, lạnh lùng, ít nói. Là tuýp người tôi thích nhất hồi cấp ba.
Nhưng chẳng ai ngờ hết thảy đều là giả bộ, thực ra hắn là kẻ đầy dã tâm, không chừa thủ đoạn, giờ thấy mặt hắn là tôi lại thấy mắc ói.
Thấy tôi không phản ứng, Trần Giang bực tức đưa tay muốn lấy bài tập của tôi, bị tôi đè lại.
Trong nháy mắt ấy, tôi nghe được ý nghĩ của hắn:
[Lại chiêu cũ, ngày nào cũng muốn kiếm cớ đụng chạm mình, giả vờ gì chứ...]
Tôi: "?". truyện kiếm hiệp hay
Tôi bỏ tay hắn ra, không còn nghe thấy ý nghĩ của hắn nữa.
Hắn vừa định bỏ đi thì đã bị tôi gọi giật lại: "Chờ chút."
Trần Giang dừng bước, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, tôi đưa tay sờ sờ mặt hắn.
[Sao hôm nay cô ta to gan vậy nhỉ, ôi, mấy đứa con gái nhà giàu đều không biết xấu hổ thế này à? Béo như con heo, nếu không phải nhà cô lắm tiền thì còn lâu tôi mới...]
Tôi vỗ mặt hắn: "Tôi không nhịn được nữa, nên cậu chịu khó chút nhé."
Trần Giang: "Cái gì..."
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị tôi vận hết sức bình sinh tát cho một phát nổ đom đóm.
Tiếng "chát" vang lên, cả lớp yên lặng như tờ.
Tôi mỉm cười: "Da mặt dày đấy."
Đánh một phát mà đau cả tay.
Sau khi chế nhạo xong tôi không thèm nhìn hắn phát nào, đứng dậy đi ra khỏi lớp.