CHƯƠNG 1: LẦN THỨ 3000
Thánh giới ,tai thánh sơn hội tụ hơn 10 vị thiên tôn sơ kì,5 vị thiên tôn trung kì cùng 2 vị thiên tôn đỉnh phong đang vây công một vị thánh tôn đỉnh phong điều này mà để cho thánh giới cường giả biết thì không biết ý vị thế nào
-Thiên Đạo Thánh Tôn khôn hồn thì giao “Hỗn Độn chi huyết” ra thì chúng ta tha khỏi chết: lúc này Đại La Thiên Tôn nói rằng
Tại mọi người vây công Thiên Đạo Thánh Tôn mỉm cười nói răng:
-thiếu ở đây đạo đức giả,các ngươi nghĩ gì ta lại còn không biết hay sao
Kim Quang Thiên Tôn thấy đối phương như vậy bình tĩnh cũng kinh nghi đạo
-mặc dù chiến lực ngươi nghịch thiên đạt tới Thiên Tôn sơ kì đỉnh cũng có thể đấu trung kì một trận thế nhưng ngươi làm sao có thể thoát a?
Thiên Đạo Thánh Tôn thấy vậy không khỏi cười cười đạo:”Ai nói ta muốn thoát rồi,kì thật hỗn độn chi huyết ta cất tại nơi mà vĩnh viễn các ngươi không thể tìm thấy” ,nói tới đây trong người hắn khí thế bùng phát mọi người thấy vậy không khỏi hoảng hốt kiêu “không tốt hắn muốn tự bạo” vừa mới dứt lời một tiếng nổ khủng khiếp tính từ thánh sơn lan ra 100 vạn dặm liên lụy hàng vạn cường giả đứng ngoài kiếm chén canh
Tại hạch tâm vụ nổ đã không thấy những thiên tôn đâu, một lúc sau cách đó 200 vạn dặm một nhóm người xuất hiện tựu là Đại La Thiên Tôn nhóm người sử dụng Đại thuấn di thuật tránh được ngoài thiên tôn đỉnh phong còn lại ít nhiều cũng bị ảnh hưởng trọng thương không có 1,2 vạn năm bồi dưỡng thì đừng hòng khôi phục” đáng hận” lúc này mooyj vị thiên tôn sơ kì kêu gào còn lại mọi người ai cũng bất đắc dĩ thầm than :dĩ nhiên một điểm lợi ích còn chưa thấy giờ lại còn bị thương đúng là trộm gà không được lại mất nắm thóc.Đại La Thiên Tôn dùng thôi diễn đại thuật thử tra tung tích hỗn độn chi huyết khẽ nhíu mày thở dài
-vậy mà không tra được cái này tiểu tử quả nhiên lợi hại chết rồi cũng tựu khó chơi như vậy
Tại một khu hẻo lánh trần gia thôn nội một nữ tử trong bụng hài nhi mới thành hình vậy mà có tư duy”hài ,lần cuối cùng rồi “đây là Thiên Đạo Thánh Tôn tự bạo sau khi luân hồi chuyển thế than thở. Thực ra đây cũng không phải lần đầu hắn chuyển thế mà tại lần thứ 3000
“Choang” bỗng dưng một tiến kêu vang tại linh hồn chi hải trong hắn đó là “luân hồi hỗn độn chí bảo” mọt trong hỗn độn chí bảo tại thánh giới cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu chí bảo một trong vậy mà giờ lại vỡ nát.hắn tên Trần Thiên sống tại Địa cầu chết do chiến tranh thế giới thứ hai tại Viêt Nam trong chiến dịch điện biên phủ trên không rồi luân hồi chuyển kiếp tới dị giới do trên người mang theo luân hồi thạch thế là cứ thế lặp lại nếu chết đị tựu lại luân hồi nhưng lại có thể giữ lại trí nhớ tiền kiếp nhưng cũng không phải là mãi mãi cực hạn của luân hồi thạch là giúp chủ nhân nó luân hồi 3000 lần ứng với 3000 đại đạo tựu sẽ tự hủy rồi phải đợi 1000 vạn năm sau sẽ tại hỗ độn lại thai nghén ra viên luân hồi thạch mới
Tại luân hồi thạch vỡ Trần thiên cũng cảm giác mất mác thầm đạo”tạm biệt ông bạn già” luân hồi thạch cũng theo Trần thiên 100 tỉ vạn năm theo 3000 kiếp cùng thăng trầm chung vui tựu cứ thế vỡ vụn.tại lâm vào hồi ức sau Trần thiên tỉnh lại nghĩ nghĩ:”không biết lân này là luân hồi tới phàm giới nào a?”tại quá khứ mỗi lần luân hồi tựu là tại một phàm giới ,theo Trần Thiên biết phàm giới có hằng hà sa số với nhiều cách tu luyện riêng biệt có đấu khí có ma pháp có chiến khí ..v.v.nhưng cũng có nơi phát triển gọi khoa học kĩ thuật như Địa cầu. Trầm mặc hồi lâu Trần thiên quay vào việc tu luyện như những lân trước đây tại luân hồi thứ 1046 đạt tới Thiên Tôn đỉnh phong định chưng đạo thành thánh lúc thất bại ngộ ra được “Hỗn độn thánh quyết”.vận chuyển công pháp Trần thiên bắt đầu tu luyện.
Tại 9 tháng 10 ngày sau trong một căn phòng cũ nát có người phụ nữ xinh đẹp đang cố chịu đựng mồ hôi đầm đìa còn ngoài cửa là một người đàn ông trung niên 30-35 tuổi đang đi đi lại lại trên khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng bỗng :”oa.oa.oa..”có tiếng trẻ con khóc từ trong nhà truyền ra
-sinh rồi!!sinh rồi!
Người trung niên trong lòng lo lắng biến mất thay vào đó là kinh hỉ miệng gào thét chạy xồng xộc vào phòng thấy người phụ nữ với bà mụ đang bế đứa trẻ trên tay đạo”Vân nhi như thế nào rồi”,người phụ nữ tên Liễu Tố Vân nằm đó ánh mắt nhu mì nhìn trung niên nhân đáp”phong ca,vân nhi không sao ngươi xem con của chúng ta a”tại người trung niên nhân tên Trần Phong sống ở trần gia thôn nơi hẻo lánh .”phong ca,ngươi tựu đạt tên cho con đi”.đứa trẻ này không ai khác chính là Trần thiên vừa mới sinh ra như mọi lần là giả khóc,điều này mà cho thánh giới cường giả biết có mà cười đén rụng răng a.”trần thiên ..trần thiên..”trong lòng Trần thiên thâm đọc câu thần chú như mọi lần
Trần Phong suy nghĩ một hồi làm trần thiên một phen mồ hôi hột”chẳng lẽ không linh rồi a” .thấy không trả lời tố vân bèn đạo “phong ca, tựu nhanh nhanh a!”mang vẻ mong đợi cuối cùng trần phong ben nói “hay là sau này tên Trần thiên a”
Lúc này Trần thiên mới thở ra một hơi,”trần thiên ..trần thiên”tố vân nhẩm nhẩm mấy lần rồi nói với trần thiên đang nằm trong lòng nói”sau này con tên Trần Thiên có thích hay không?!!”
Ngày hôm đó tại trần gia thôn tổ chức ăn mừng suốt 2 ngày mới thôi tại một năm sau trong phòng cũ nát một đứa bé một tuổi đang ngồi trên giường xếp bằng trông rất ngộ nghĩnh tựu đây là Trần thiên giờ đã một tuổi rồi .tại một năm nay tu luyện hầu như không biết mệt mỏi giờ cậu cũng đã bước vào luyện thể cảnh sơ kì đỉnh tức luyện thể cảnh tầng 3 theo ở phàm giới này quy định dĩ nhiên là Trần phong không biết chỉ là nếu biết hoặc mọi người biết sẽ gây ra các thế lực sôi trào liền 1 tuổi đã luyện thể cảnh tầng 3 cái này thiên phú phải cỡ nào a? Nói là yêu nghiệt cũng không đủ a.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK