Thế giới thứ nhất Nữ giám đốc phụ tình
Chương 1:
Mấy năm nay Ân Đình rất ít khi uống say, công ty càng làm càng lớn, càng lúc càng ít người dám chuốc say cô, tuy nhiên tửu lượng của cô cũng càng thêm tốt hơn.
Đêm nay say, là bản thân muốn.
Người phụ nữ đã lâu không gặp kéo chồng mình, dịu dàng làm người ta cảm mến, nói nói cười cười, người đàn ông cao lớn ôm cô ấy vào lòng, thấy cô ấy cầm ly rượu đỏ lại nhăn mày, đổi thành sữa tươi còn dặn phục vụ phải làm ấm.
Ân Đình dựa vào hàng cây bên đường nôn một hồi lâu, cảm thấy như tim gan phèo phổi đều bị nôn đảo lộn, suy nghĩ bay xa, đi đứng cũng nhờ tài xế nửa đỡ nửa kéo.
Đã 2 giờ sáng, trong khu nhà im ắng chỉ có đèn đường chiếu sáng lờ mờ, tài xế đỡ cô ra thang máy, một trận gió thổi qua, tuy đôi mắt đen bóng đã mơ màng, nhưng khi cô cau mày khí thế lại vẫn ép người như cũ.
Tài xế nhấn chuông cửa, trong lòng có chút lo ngại, nhưng lúc này lại không có lựa chọn nào tốt hơn.
Trong nhà có tiếng động rất nhỏ, tiếng người nhẹ nhàng chậm rãi lại mang chút khàn khàn, “Tới đây.”
Đang ngủ bị đánh thức cũng không tức giận.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tài xế nhìn cửa chống trộm, mắt mèo bị mở ra một chút, ánh đèn màu ấm trong phòng theo sau trào ra, chiếu trên quần áo như mang theo một chút nóng ấm.
Dương Ngọc mở cửa, trong mắt có chút sương mù, tóc tán loạn sau đầu, khoác áo choàng bên ngoài đồ ngủ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ân Đình nửa người dựa vào tài xế, nhẹ nhàng lên tiếng, “Giám đốc Ân?”
Ân Đình khép hờ mắt, chỉ có khí thế hù người, bản thân lại không nói thành tiếng. Tài xế cười cười, đi theo giám đốc đã mấy năm, miệng mồm đương nhiên cũng lưu loát, “Ngại quá, cô Dương. Tổng giám đốc Ân có uống chút rượu, cô có gì không tiện không?”
Thật ra chỉ là khách sáo mà thôi, Dương Ngọc sẽ không từ chối. Địa chỉ và ảnh chụp của cô đều được quản lí gởi tới trợ lý của Ân Đình, nói trắng ra chẳng qua chỉ là hợp tác giao dịch. Người theo đuổi nịnh bợ tổng giám đốc rất nhiều, bây giờ tài xế chỉ muốn đưa người tới chỗ gần nhất, hơn nữa hôm nay trước khi đi ăn Ân Đình còn ở trên xe đưa card viết địa chỉ của cô đưa cho tài xế, ý tứ không cần nghĩ cũng biết.
Chỉ là Ân Đình không nghĩ tới đêm nay sẽ gặp phải Kỳ Anh, sẽ uống say, hẳn là trợ lý bên đó còn chưa liên hệ với Dương Ngọc.
Dương Ngọc gật gật đầu, xem như hoàn thành lễ nghi giao tiếp rồi đỡ lấy Ân Đình.
Mà Ân Đình cũng không phụ tai tiếng mấy năm nay của mình, người đã say, dựa vào hõm vai Dương Ngọc hít sâu hai lần, khóe miệng nhếch lên nhìn tà ác lại khiêu khích, “Thơm quá ~”
Tài xế còn đứng ngoài cửa, xem như không nghe gì chuẩn bị xoay người đi, trái lại Dương Ngọc lại mở miệng trước,“Làm phiền anh, đi thong thả.”
Tài xế nghiêng đầu nhìn cô có chút vất vả khi đỡ cả người giám đốc, nụ cười dưới ánh đèn cực kì dịu dàng xinh đẹp, hắn gật đầu nhẹ xoay người đi.
Ân Đình nghĩ là sau khi say rượu sẽ rất đau đầu, hoặc là cảm thấy không thoải mái, huống chi tối qua còn say đến nỗi không có chút ý thức, nhưng chớp mắt mấy cái lại không thấy đau đầu, hít sâu hai lần, trong không khí có mùi mộc lan nhàn nhạt, rất thoải mái, rất sạch sẽ.
Thích ứng ánh sáng một hồi, Ân Đình mở mắt ra ngồi dậy. Đập vào mắt là khung cảnh xa lạ, tủ quần áo màu gỗ nhạt bên trái, phía trên đặt mấy cái khăn mặt, bên phải là cửa sổ sát đất đang kéo rèm, ánh sáng ôn hòa. Đối diện với góc giường là một cái bàn nhỏ.
Không giống khách sạn, tuy rằng kết cấu giống nhau nhưng cảm giác lại như phòng khách trong nhà. Khách sạn vừa nhìn đã khiến con người cảm thấy xa lạ, mà nơi này, xa lạ chỉ có đồ vật, không khí lại làm người ta thả lỏng.
Hiếm khi không muốn suy nghĩ, Ân Đình lười biếng dựa vào đầu giường, híp mắt nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua tấm rèm chiếu trên người cô thật ôn hòa, thoải mái. Áo mặc trên người không phải là sơ mi của mình, có điều rất mềm mại, phía dưới vẫn là váy đen. Váy đen được may thủ công do ngủ một đêm nên đã có vài nếp nhăn.
Ân Đình cũng không có cảm giác ngượng ngùng gì, lười xong thì hất chăn đứng dậy, bên cạnh giường có dép lê, nhìn qua còn mới, màu lam nhạt, mặt trên có trang trí hoa lá. Ân Đình mang vào, nửa gót còn còn dư bên ngoài, không biết làm sao nhếch nhếch khóe miệng. Vớ chân của mình không thấy, cô rất không thích đi chân trần trên sàn nhà, huống chi lúc này còn chưa biết đây là chốn nào, đành phải cố chịu đựng đi về phía trước.
Phòng không lớn, không có nhà vệ sinh riêng, cũng không tìm thấy gương, Ân Đình đành tiện tay vuốt vuốt tóc rồi mở cửa phòng gỗ màu nhạt đi ra.
Cửa phòng đối diện với phòng khách. Phòng khách cũng không lớn, bố trí lại rất ấm áp, trên bàn phủ khăn trải kiểu Châu Âu, phía trên đặt chậu hoa và một rổ hoa quả, còn có một cái hộp nhỏ. Ân Đình liếc mắt, cười không rõ ý tứ, bên trong là điện thoại của cô.
Trên sofa để mấy con thú bông và nệm, kế bên có một giá sách, sách đặt có chút lộn xộn lại khiến người ta thấy thư giản.
Đi tới phòng khách nhìn xung quanh, trên tường treo đồng hồ khung hoạt hình, đã hơn mười một giờ.
Phòng bếp có tiếng vang.
Ân Đình nhếch nhếch khóe miệng, trong đầu hồi tưởng một chút tối hôm qua, thật sự không nhớ ra bây giờ đang ở nhà của cô người đẹp nào, nhưng mà buổi sáng thức dậy chỉ một mình thật khiến cô thấy ngoài ý muốn.