• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Anh hoảng loạn, cố gắng chạy thật nhanh rồi liên lạc cho Phượng Hoàng đến đón mình. Tim cô đập mạnh, từng tiếng đập ” thình …thịch” ” thình…thịch” làm cô muốn vỡ tim ra. Mặt cô đỏ lên, cô sờ tay lên mặt rồi trán.

” Mệt quá, mình sắp không xong rồi”.

Cô thở hồng hộc, lê từng bước chân xuống tầng hầm đỗ xe chờ đợi Phượng Hoàng nhưng một bàn tay bí ẩn đặt lên vai cô, một cảm giác lạnh sống lưng như cơn gió lạnh mùa đông ùa về. Cô run rẩy cầm cập, mất sức nhưng vẫn cố la lên bằng giọng điệu yếu ớt.

– Là ai\, cứu tôi với.

– Là tên khốn này đây.

– Là…anh.

Anh xoay người cô lại đối diện với mặt mình, một khoảng cách thật sự rất gần, gần đến nỗi không có một thứ gì có thể chen giữa hai người.

– Buông tôi ra đồ khốn.

– Trả đồ lại cho tôi\, tôi để cô đi.

– Đồ gì của anh? Tôi không có lấy.

Anh cười nham hiểm, phả hơi thở thơm mát mùi bạc hà vào tai cô.

– Cô chắc chứ? Cô có muốn biết Thiên Phong này sẽ làm gì không?

Anh nói với thái độ hơi bị biến thái nhưng chưa kịp làm gì thì cô gái này đã ngất mất tiêu rồi.

– Này\, có tật giật mình này giả bộ ngất hả?

Anh lay người cô nhưng cô bất tỉnh nhân sự.

– Nhóc\, dậy đi! Tôi không có thời gian đùa giỡn với cô đâu.

Thiên Phong đặt cô xuống nền rồi quay lưng bỏ đi, đi được một đoạn anh xoay người lại xem thử thì vẫn như cũ. Anh chính là không nhẫn tâm để Yến Anh nằm đó, Vưu tổng nổi tiếng là không gần nữ sắc, nhưng anh lại cảm thấy cô gái này có gì đó thu hút mình.

Anh đỡ cô vào lòng mình rồi cảm nhận được cả người Yến Anh nóng ran, anh áp tay mình lên trán cô rồi lại áp lên trán anh,

Ngay lúc này, Mạc Lâm từ thang máy bước xuống tầng hầm giữ xe, thấy Thiên Phong cậu ta gọi lớn:

– Vưu tổng\, tối nay đi bar không?

– Không đi!

– Sao vậy\, hôm nay cậu chê tôi à!

– Tôi đang bận không thấy sao.

Mạc Lâm nhìn kĩ lại thì thấy Thiên Phong đang bế một cô gái lên xe với thái độ cực kì khẩn trương. Với chiều cao 1m9 thì việc bế một cô gái 1m75 cũng khá chật vật nhưng Thiên Phong thì khác, anh bế cô lên xe một cách nhẹ nhàng.

– Ôi trời\, cậu điên rồi! Cậu là ai? Trả Thiên Phong bạn tôi lại đây.

Mạc Lâm hoảng hốt la lên, cậu ta cực kì ngạc nhiên không nói nên lời.

Thiên Phong nhanh chóng lái xe đi với tốc độ cực nhanh bỏ mặc cậu bạn thân đang mắt chữ o mồm chữ a lại nhà xe.

Anh vừa đi thì có một nam thanh niên mặc áo khoác da đội mũ kín mặt chạy chiếc xe mô tô đến. Anh ta móc điện thoại trong túi quần gọi điện thoại.

” Tút…tút”

” Sao vậy, cậu ấy gọi điện thoại bảo mình đến đón mà “.

Anh ta chạy lòng vòng xem xem cô bạn mình đang ở nơi nào thì tin nhắn điện thoại vang lên ” Ting…ting”

” Cô ta đang ở chỗ tôi, không cần phải đợi’.

Tin nhắn được gửi bằng số điện thoại của Yến Anh, người thanh niên hoảng hồn lo sợ rằng cô bạn mình đã bị bắt cóc, cậu nhắn lại hỏi.

” Anh là ai, bạn tôi đâu”.

Thiên Phong vừa lái xe vừa nhắn tin nên đâm ra bực bội, gắt gỏng nhưng ít ra anh vẫn có lương tâm, gọi lại cho tên kia.

– Nghe cho rõ đây\, cô ta đang ở một nơi an toàn. Tôi không làm gì cô ta nên đừng đợi.

– Anh là ai?

– Cậu có tư cách gì hỏi tôi là ai?

Câu trả lời có phần kiêu ngạo của người kia làm cậu thanh niên vừa hoang mang vừa khó chịu.

– Anh….

” Tút…tút”

Thiên Phong đã tắt máy trong khi người kia chưa kịp nói lời nào, quả thực chính bản thân anh còn không hiểu anh đang thực sự muốn làm gì.

Anh đặt cô lên giường, đo nhiệt độ rồi mang cô đi tắm, từ từ tháo từng chiếc nút trên áo rồi chẳng mấy chốc cô đã trần như nhộng, cả phần dưới cũng như vậy. Cuối cùng, bất đắc dĩ anh đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể ngọc ngà của cô.

– Cô nhìn cũng được đấy nhưng tôi không thích ăn thịt bây giờ\, phải từ từ nấu lên rồi ăn mới ngon.

Anh lại giở giọng điệu biến thái đó với nụ cười nham hiểm.

Một lúc sau, Yến Anh tỉnh dậy đầu còn hơi đau nhưng cô có vẻ hơi bàng hoàng tưởng chừng như mình đang mơ.

– Sao lại mơ thấy mình ở đây? Không được tỉnh dậy đi\, đây chỉ là cơn ác mộng thôi.

Cô vỗ vỗ hai má của mình đến đỏ hồng, hai mắt thì nhìn tới nhìn lui từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.

– Hình như có gì sai sai. Sao mình lại…

– Sai cái gì\, tôi mới là người sai đây này.

Một người đàn ông tay cầm một chén cháo loãng đi từ nhà bếp vào trả lời với chất giọng trầm ấm.

– Cô muốn tự ăn hay để tôi đút?

– A…A….AAAAAAA.

Cô hét to vì không thể tin vào mắt mình.

– SAO TÔI LẠI Ở ĐÂY? ANH ĐÃ LÀM GÌ TÔI HẢ ĐỒ KHỐN?

Thiên Phong cười nhếch mép không hiểu cô gái này nghĩ gì năm lần bảy lượt gọi người cứu mình là tên khốn.

– Đoán xem?

Anh nói như lời khiêu khích cô.

– Tôi…A đau đầu quá!

Hình như Yến Anh có cảm giác gì đó, cô chỉ nhớ mình ở bãi giữ xe bị sốt rồi ngất đi, sau đó cô không nhớ gì nữa. Cô nhớ mình đã mơ một giấc mơ đẹp, cơ thể lại còn rất nhẹ nhàng như có ai đó đã bế cô đi.

– Cảm ơn anh.

– Sao hôm nay hiền đột xuất vậy? Bình thường cô sẽ sợ hãi hay giãy giụa để thoát khỏi tôi kia mà.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh đột nhiên muốn trêu chọc rồi lại muốn bảo vệ, cảm giác như trên thế giới này ngoài tôi ra không ai được bắt nạt em.

Cô nhìn xuống cơ thể mình thì phát hiện mình đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cô kinh hãi hỏi anh.

– Anh…thay cái này cho tôi?

– Không là tôi thì còn ai? Hahahahahahaha

Anh bỗng cười lớn làm cô thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu. Cô bỗng thút thít rồi lại òa khóc, kéo chăn trùm kín người.

– Nhìn thấy hết rồi\, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch mối nhục này. TÔI HẬN ANH….HUHUHU

Thôi rồi, cô chợt nhớ ra một chi tiết quan trọng, lúc nãy trong vô thức cô vẫn không chịu uống thuốc nên anh đã dùng cách thô bỉ nhất đó là hòa tan thuốc vào nước, anh ta uống một ngụm lớn rồi truyền qua miệng cô.

Thấy Yến Anh ra sức lau miệng, Thiên Phong cười khẩy.

– Nhớ rồi hả? Thấy thì cũng thấy rồi\, cũng có gì đẹp đâu mà làm dữ lên. Y NHƯ MÀN HÌNH PHẲNG.

Anh cố tình nhấn mạnh mấy từ đó để cô nghe cho rõ, cốt ý để trêu chọc cô. Sở thích của Thiên Phong kể cũng lạ, thích chọc cho người khác chửi vì anh nghĩ điều đó thú vị.

– RA NGOÀI! ĐỂ TÔI YÊN!

Yến Anh cáu bẳn đuổi anh ra khỏi phòng, vẻ mặt hậm hực.

Thiên Phong quay lại quầy rượu, ngồi uống một ít rượu vang với phong thái quen thuộc, trầm tư được một lúc anh quyết định móc điện thoại gọi cho một người.

– Alo\, ai vậy.

– Mau đến địa chỉ này lôi con người phiền phức này về đi.

” Ting…ting”

Địa chỉ được gửi đi một cách nhanh chóng, người kia phóng xe như bay, cứ lo lắng không thôi.

Một lát sau

Tiếng chuông cửa vang lên, một người thanh niên đứng ngoài cổng chờ đợi Yến Anh.

Thiên Phong bước vào phòng, tựa lưng vào tường khoanh tay lại lãnh đạm nói:

– Ăn nhanh rồi rời khỏi đây! Bạn cô đứng trước cổng kìa.

” Bạn.. chẳng lẽ là Phượng Hoàng”.

Yến Anh chẳng nói chẳng rằng đứng dậy dùng hết sức chạy thẳng ra ngoài cổng với cái áo sơ mi dài tay, thực ra cô đói cồn cào nhưng chẳng thèm động đến một ít cháo của tên kia nấu.

Gặp được Phượng Hoàng cô mừng như một đứa trẻ thấy mẹ về, chạy lại ôm bạn tình cảm rồi nhảy phóc lên chiếc moto rời đi.

– Chở tôi đi ăn đi\, tôi đói muốn chết rồi!!

– Nhưng mà quan hệ giữa cậu và anh ta là…

– Chạy nhanh đi\, tới nơi tôi kể cậu nghe.

Chiếc xe thắng lại ” kịt..kịt”, tới quán há cảo yêu thích của Yến Anh, cô vào trong gọi một lần hai đĩa cho mình, cho cậu bạn một đĩa. Cô ăn lấy ăn để như chết đói lâu năm quên cả việc kể cho bạn nghe.

– Này\, ăn từ từ thôi. Tên kia bỏ đói cậu à.

– Không phải\, khụ…khụ.

Cô vừa ngốn một họng vừa nói chuyện sặc là phải rồi, Phượng Hoàng vội vã đưa cho Yến Anh một cốc trà nóng rồi trách cô.

– Cái tật hấp tấp không bao giờ sửa được.

Bỗng dưng Yến Anh dừng đũa, cô bắt đầu nhìn chằm chằm Phượng Hoàng với hai mắt lấp lánh.

– PHƯỢNG HOÀNG! Sao hôm nay cậu đẹp trai quá vậy\, tôi yêu cậu quá đi.

Nghe cô bạn nói yêu mình, anh chàng muốn phun hết nước trà ra ngoài nhưng đã kịp dằn lại được.

– Cậu lên cơn điên gì đây? Nói mau.

Phượng Hoàng quả thực rất đẹp trai, mái tóc lảng tử màu đỏ của cậu bay bay trong gió cũng làm cậu rất thu hút cả nam lẫn nữ, ngoài ra cả nét mặt rất đỗi thanh tú đó nữa.

Yến Anh nói nhỏ kế hoạch của mình cho bạn nghe, cậu ta nghe với tâm trạng cầu vồng nghĩa là sắc mặc thay đổi theo màu, khi thì sợ xanh mặt, khi thì giận tím người, có khi thì ngượng ngùng đỏ mặt như quả cà chua…

– Không được! Tuyệt đối không được\, tôi làm không được.

– Đi mà bạn yêu. Ngoài cậu và Quân Dao thì tôi làm gì còn ai. Quân Dao thì đi Mỹ du học rồi\, chỉ còn cậu thôi\, không lẽ cậu định bỏ rơi người chị em tốt này sao.

Yến Anh bình thường mạnh mẽ đến nỗi người ta nói cô ế dựa vào thực lực là đúng rồi. Chuyện gì cũng tự mình làm, lúc đi học còn có một giai thoại về cô là một anh chàng lớn hơn vài tuổi và dĩ nhiên là lúc đó cô để tóc dài, anh ta tới đưa cho cô chai nước đã khui sẵn nhưng cô lại cầm chai nước khác lên, tự khui rồi dõng dạc:

– TÔI TỰ LÀM ĐƯỢC!

Trở lại hiện tại, cô nói bằng giọng mũi nũng nịu dễ thương đến không chịu được, Phượng Hoàng thấy ớn lạnh rùng mình một cái.

– Được rồi tôi chấp nhận làm bạn trai hờ cho cậu nên hãy thôi ngay cái kiểu nói chuyện đó đi\, ghê quá!

– Đồng ý!

– Nhưng mà sau này tôi không tìm được bạn trai là tại cậu đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK